Đệ ngũ thập bát chương
"Ta nghĩ!.
Ngươi còn thích Ôn Tiềm Lưu! "
Lục Khinh Mặc vùi mặt trên vai Mạc Phi Trần, "Ôn sư huynh của ta, tựa như một giấc mộng.
Giấc mộng này không phải hắn dệt cho ta, mà là chính ta tự dệt nên cho mình.
"
Mạc Phi Trần trầm mặc.
"Có phải ngươi cảm thấy mình không thể tiếp nhận ta, còn có, hưởng thụ ta đối thật tốt với ngươi, cảm thấy thực áy náy?"
Mạc Phi Trần do dự trong chốc lát, gật đầu.
"Nhưng nếu ngươi không quan tâm ta đối tốt với ngươi, ta cũng rất khó chịu.
"
————————————————–
Mạc Phi Trần nghiêng đầu muốn nhìn biểu tình Lục Khinh Mặc, đối phương lại lấy tay che mắt hắn.
"Nếu ngươi cảm thấy vì không thể tiếp nhận ta mà áy náy, vậy tốt nhất bù đắp lại bằng cách cứ để ta đối tốt với ngươi đi.
"
Khóe mắt Mạc Phi Trần cay cay, ngẫu nhiên hắn cũng đã tự hỏi mình, Lục Khinh Mặc đối với mình có phải hay không đã vượt qua giới hạn của một đại ca đối với tiểu đệ.
Nhưng mỗi lần hắn lại tự an ủi mình 'Lục Khinh Mặc người ta là ai cơ chứ!' (Có lẽ em nghĩ mình không đủ tốt để Mặc Mặc thích á ^^) hoặc là, 'Lục Khinh Mặc luôn luôn hết lòng kính yêu Ôn Tiềm Lưu' (lại tự kỷ >".