Đệ bát chương
Các sư huynh nhìn thấy biểu tình hắn không khỏi cười vui vẻ, "Thôi đi, ngươi này bát hầu nhi."
Hà Uẩn Phong trong chốn võ lâm vang danh vạn dặm, mà Côn Uẩn sơn trang cũng vì y "chết đi sống lại" khiến giang hồ dậy sóng, thân là đệ tử trong sơn trang, hầu bao bọn họ cũng nặng hơn không ít, tự nhiên cũng vui vẻ lên rất nhiều.
Mạc Phi Trần vác theo rơm khô trên lưng đi tới trên sạn đạo, nơi đây đã xếp sẵn mấy cây gỗ, Hà Uẩn Phong đang dùng một thanh kiếm tước đi cành lá dư thừa.
Tay áo y xắn cao lộ ra cánh tay không hề thô to mất mĩ cảm như của trai tráng trưởng thành, cũng không yếu nhược trắng nõn không chút sức lực như bàn tay thư sinh.
"Nhìn cái gì? Còn không để rơm khô xuống đi."
"Hắc hắc, sư phụ....!Ngươi vừa mới tỉnh dậy chưa tới một ngày đã phải lao động khổ cực như vậy, đồ nhi nghĩ có cần nói nhà bếp làm chút đồ tẩm bổ cho người không?"
Tiếng cười Hà Uẩn Phong mang theo vài phần vân đạm phong khinh, nói: "Ngươi chính là muốn ăn đi? Làm gì phải lấy danh ta?"
"Hắc hắc, sư phụ quả nhiên chính là sư phụ nha."
"Ngươi ngày ngày chạy đến sơn động đối với ta nói tới nói lui, trong bụng ngươi có bao nhiêu ý đồ ta còn không hiểu hết sao?" Hà Uẩn Phong khẽ dựa vào rào chắn, tùy ý gió núi tạt vào mặt, "Ngươi lại đi lấy một ít rơm khô đến đây, ta liền cho ngươi mượn danh ta đòi hỏi chút đồ ăn ngon."
Hai mắt Mạc Phi Trần bỗng chốc sáng trưng, xoay người chạy nhanh tới nhà bếp.
Đến khi hắn trở lại trên sạn đạo, chỉ thấy khung nhà tranh đã được dựng thành, Hà Uẩn Phong đang đóng đinh một tấm ván gỗ làm vách tường.
"Thần tốc, thật sự là thần tốc nha."
"Bằng không chẳng lẽ vi sư phải trông đợi vào tên quỷ ham ăn nhà ngươi?"
Mạc Phi Trần sờ sờ đầu, "Để ta giúp sư phụ đóng đinh ván gỗ nha."
Hoàng hôn vừa xuống, nhà tranh cũng hoàn thành, những gì Mạc Phi Trần nhờ mấy sư huynh đệ chuẩn bị cũng đã mang đến, còn dặn hai tiểu sư đệ mang đến một cái bàn trà cùng hai chiếc ghế dựa và một cái giường gỗ.
Hai thiếu niên thập thò đầu ở cửa muốn xem diện mạo Hà Uẩn Phong, Mạc Phi Trần thấy bộ dạng bọn họ tò mò liền gọi vào nhà uống chén trà.
"Sư phụ, đây là hai tiểu sư đệ của ta, bọn họ mang bàn tới cũng tốn không ít sức, có thể uống chén trà chứ?"
Hà Uẩn Phong gật gật đầu, ngồi bên giường dùng cỏ khô bện thành chiếc mành.
Mạc Phi Trần có chút hâm mộ, hắn cũng từng thấy qua mấy nông hộ dưới núi làm việc này, nhưng Hà Uẩn Phong làm lại mang một loại cảm giác khác, càng nhìn càng giống như nghệ thuật gia.(Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi =)))
Ban đêm, Hà Uẩn Phong đem mành treo trước cửa sổ, vừa ngăn được muỗi lại không cản gió thổi.
Mạc Phi Trần chuẩn bị chăn nệm cho y xong rồi hành lễ "Sư phụ, đệ tử cáo lui."
"Ngươi muốn đi đâu?"
"Đệ tử phải về ngủ a."
"Chúng ta không phải đã nói sao, ngươi ở lại đây cùng ta, ta cũng sẽ không như người khác gọi ngươi thức dậy sớm để luyện kiếm." Hà Uẩn Phong cười nói, đưa cánh tay kéo Mạc Phi Trần tới trước mặt.
(Dụ dỗ, khẳng định là dụ dỗ!)
"Ta chỉ nghĩ ý người là muốn ta bồi người ban ngày, còn ban đêm phải ngủ ở phòng mình a."Mạc Phi Trần nhìn ngón tay thon dài của Hà Uẩn Phong từ trên đầu mình trở lại mép giường, nhẹ nhàng gõ, mỗi một lần tựa hồ đều muốn đánh vào lòng hắn.
"Hiện tại ngươi đã biết ta muốn ngủ cùng ngươi." Hà Uẩn Phong động một cái kéo Mạc Phi Trần đến trên giường, sau đó đắp chăn, "Ta đã ngủ một trăm hai mươi năm, vừa mới tỉnh ngươi nói ta làm sao có thể ngủ tiếp đây? Không bằng ngươi cùng ta nói chuyện đi?" (Làm nũng, khẳng định là làm nũng!)
Mạc Phi Trần cảm nhận được trên người Hà Uẩn Phong phảng phất một loại hương vị thanh mát như cỏ cây trong rừng đã được mưa gột rửa sạch sẽ.
"Sư phụ....!Ta cái gì đều nói người nghe hết rồi a." Mạc Phi Trần nuốt nuốt nước miếng, Hà Uẩn Phong chống tay nằm bên cạnh mình, có một loại ý vị khác lạ.
"Đúng vậy a, ngươi nói cho ta nghe không ít chuyện tào lao."
"Ta còn tưởng rằng người không nghe thấy gì đó."
"Nếu muốn nghe, thì cái gì mà không nghe được?" Hà Uẩn Phong khép hờ mắt, "Nếu không nói về Vu Cấm sư huynh của ngươi đi, ngươi nhớ hắn như vậy, hắn có phải người trong lòng ngươi không?" (ai da, dấm a~)
Mạc Phi Trần kinh ngạc, "Sư phụ...!Vu sư huynh là nam mà...!ta nhớ hắn chỉ vì hắn là người nuôi lớn ta thôi."
Hà Uẩn Phong cười thành tiếng, "Ngươi không muốn hắn phiêu bạt giang hồ, là vì ngươi nghĩ một khi vào giang hồ cũng sẽ quay lại sao?"
"Đúng vậy.
Dù cho hành hiệp trượng nghĩa hay ỷ thế hiếp người hoặc bảo vệ hình tượng của mình thì danh môn chính phái cùng tà ma ngoại đạo có gì khác nhau? Cũng giống như đồ ngốc muốn trở thành thiên hạ đệ nhất mà thôi...."
"Ân" Hà Uẩn Phong nhìn về phía hắn, "Nhưng mà Phi Trần, nếu ngươi chưa vào giang hồ liền vĩnh viễn sẽ không biết giang hồ là thế nào.
Đứng ở ngoài nhìn, ngươi sẽ thấy là giang hồ, Nhưng khi ngươi đã vào giang hồ, liền sẽ không thấy như vậy nữa."
"Như vậy hôm nay rời khỏi giang hồ, sư phụ thấy được cái gì?"
Hà Uẩn Phong ngẩn người, ngón tay điểm điếm chóp mũi hắn, "Ta thấy ngươi!" (Cắn khăn ~ anh Phong a~TT^TT)
Mạc Phi Trần theo bản năng bắt lấy đầu ngón tay của y, hơi lạnh lẽo, nhưng lại ẩn ẩn một chút độ ấm.....
Sáng sớm hôm sau, trong núi vang vọng tiếng đệ tử luyện kiếm, Mạc Phi Trần ngáp dài tỉnh dậy nhìn Hà Uẩn Phong bên cạnh đã sớm không thấy bóng dáng.
Đẩy cửa phòng vừa thấy Hà Uẩn Phong dựa vào rào chắn, ánh mắt xa xăm nhìn đám sương mù, trong tay nắm một túi vải.
Mạc Phi Trần biết, vật đó là Lạc Liên Vân lưu lại cho y.
"Sư phụ, người đói chưa?"
Hà Uẩn Phong cất túi vải đi, xoay người nói, "Ngươi muốn ăn cái gì?"
Mạc Phi Trần cười hắc hắc, chạy về nhà bếp, kéo theo một đống củi cùng lọ tương ớt, trở về nhà tranh tìm mấy hòn đá xếp quanh tạo thành chỗ rỗng ở chính giữa, nhóm lửa nướng ngô.
Hà Uẩn Phong một bên nhìn nhìn, thẳng đến khi Mạc Phi Trần nâng đầu lộ ra khuôn mặt bị khói hun đến đen thui, bất giác cười thành tiếng đi tới bên cạnh phụ hắn xuyên cây qua thân ngô, quét tương ớt lên mới an an ổn ổn ngồi ăn bên đống lửa.
Mạc Phi Trần một bên liếc trộm Hà Uẩn Phong, sư phụ chính là sư phụ a, ăn ngô cũng là một bộ dạng ung dung, chậm rãi.
"Ngươi nhìn ta làm gì?"
"Sư phụ ăn nhanh lên chứ? Đồ đệ ngại ăn nhanh hơn người a...."
Hà Uẩn Phong buồn cười lắc đầu "Ngươi ở trước mặt ta trước giờ chưa bao giờ có quy củ, hôm nay còn giả bộ cái gì?"
Mạc Phi Trần vui vui, miệng lại ba hoa: "Sư phụ a, ta nghe mấy sư huynh đệ trong nhà bếp nói, võ lâm hào kiệt đến đây bái phỏng người thật nhiều, rất là muốn diện kiến người, nhưng đều bị trang chủ sư phụ ngăn cản không cho đến đây."
"Hắn làm như vậy rất đúng!"
"Nhưng, sư phụ, người không muốn gặp trang chủ Mộc Vân sơn trang sao?"
"Gặp làm gì? Liên Vân mất đã nhiều năm như vậy, không có Liên Vân thì nơi đó cũng không còn là Mộc Vân sơn trang trong lòng ta nữa." Hà Uẩn Phong bỏ ngô xuống, tựa hồ không muốn ăn nữa, " Không biết nàng tại đầu cầu*, có từng do dự hay không?" (*Cầu nại hà a~ )
"Một mình qua cầu nại hà, phải uống Mạnh bà thang...."
"Chỉ sợ trên đá tam sinh, nàng nghĩ muốn khắc cũng không phải tên ta." Hà Uẩn Phong nhẹ nhàng vuốt ve lan can mục nát, quay đầu lại, đã thấy Mạc Phi Trần đưa một con cào cào lá đến trước mặt.
"Sư phụ, chúng ta bện vài con cào cào treo trên cửa sổ đi, gió thổi qua rất đẹp."
Hà Uẩn Phong nhìn thấy ánh mắt Mạc Phi Trần, tựa hồ thực hứng trí, liền ngồi trước bếp nướng bện cào cào.
Mạc Phi Trần sợ y nhớ tới Lạc Liên Vân, chỉ cần y lộ ra thần sắc buồn rầu, chính mình trong lòng cũng sẽ ẩn ẩn không vui.
Vì thế hắn chọn cách dời đi lực chú ý của y.
Tỷ như chơi cờ năm quân, Hà Uẩn Phong đối trò này có hứng thú, Mạc Phi Trần chỉ thắng được hai, ba bàn đầu, sau đó y liền tìm ra cách thắng khiến Mạc Phi Trần mặt mày xám xịt.
Hà Uẩn Phong còn chưa hết hứng thú, Mạc Phi Trần liền nằm lăn ra đất ăn vạ, nói không chơi nữa.
"Như vầy đi, ta nếu được sáu quân liên tếp sẽ thắng, ngươi chỉ cần năm, thế nào?"
Mạc Phi Trần đảo mắt, "Vậy được, nếu ai thắng có thể yêu cầu người thua làm một chuyện, dù là khó khăn cỡ nào cũng phải làm?"
"Được, chơi có mục đích như vậy, càng thú vị!"
Kết quả, Mạc Phi Trần vẫn thua, hắn kêu to một tiếng, hai tay đặt trên đầu gối nói, "Lại thua rồi...!Sư phụ người muốn ta làm gì?"
"Hát đi, bài hát ngươi đã hát trong sơn động khi nhớ sư huynh ngươi ấy!"
sao? Mạc Phi Trần trừng mắt, "Được, muốn ta hát cũng được.
Nhưng sư phụ, người không được nhớ đến Lạc Liên Vân." (chua a~)
"Ngươi tiểu tử này..." Hà Uẩn Phong nhướn mi, động tác này khiến tim Mạc Phi Trần lỡ một nhịp, "Có thể, nhưng là ngươi cũng không được nhớ tới vị sư huynh kia." (ai da~.....)
"Được!" Mạc Phi Trần thanh thanh giọng, cất tiếng hát, ca từ dù không nhớ rõ lắm, giai điệu cũng không hoàn toàn vì bài hát này đã từ rất lâu rồi, giọng hát thiếu niên trong trẻo vang vọng trong núi, mang theo cả nỗi u sầu.
Mạc Phi Trần bỗng cảm thấy trên vai hơi nặng, nghiêng mặt qua, mới phát giác Hà Uẩn Phong đang tựa trên cần cổ mình.
"Phi Trần, ngươi cho ta cảm giác, ta vẫn còn sống."
Hơi thở ôn nhuyễn phả trên cổ Mạc Phi Trần, làm mặt hắn nóng lên, thân thủ chống tại rào chắn, "Ai da!"
"Làm sao vậy?"
"Không có gì, không có gì....!Là bị dằm gỗ đâm vào thôi...." Mạc Phi Trần rụt tay lại, vừa muốn mút, đã bị Hà Uẩn Phong nắm lại.
"Để ta xem sao." Hà Uẩn Phong lấy dằm gỗ kia ra, máu đỏ từ miệng vết thương chảy ra, Mạc Phi Trần kinh ngạc, sư phụ dùng miệng ngậm đầu ngón tay mình, tình cảnh như vậy thực quái dị.
"Được rồi, đi rửa miệng vết thương đi." Hà Uẩn Phong đem Mạc Phi Trần từ trên cao xuống thủy đàm.
Trong sương mù, Mạc Phi Trần nhìn không rõ, chỉ thấy sườn mặt Hà Uẩn Phong.
Cổ tay bị y nắm, hắn phát giác máu mình lưu chuyển ngày càng nhanh,
"Sư phụ, hình như trong hồ có cá?"
"Làm sao vậy?"
"Nếu có thể bắt lên thì tốt rồi, đưa cho nhà bếp làm thành đường dấm chua ngư (món gì vậy? _ ____!!!) ...!Hắc hắc, sư phụ, vì người không biết, dưới núi năm văn tiền mới mua được một con, hơn nữa đều là cá đã chết từ lâu đó...." Mạc Phi Trần nói xong, nuốt nuốt nước miếng.
Hà Uẩn Phong mỉm cười, chỉ bắn ra khiến bọt nước văng tung tóe, một con cá ngửa bụng nổi lên."
"Đạn...!đạn chỉ thần công!" Mạc Phi Trần kêu lên sợ hãi.