Phi Tử Cố Ngữ Hệ Liệt

Tiểu Bàn vô cùng bá đạo mà xé mở kết giới, chút sát khí còn thừa lại tán đi sạch, cảnh tượng trước mắt lại khiến cho nàng có loại ảo giác thiên băng địa liệt. Thủy thần bất đắc dĩ đi theo Thủy thần lên đây, thấy một màn như vậy liền cả kinh trố mắt, không ngừng dùng tay che mắt, quay đầu chạy về sông Hàm Lãng. Lão đạo vừa mới tới cửa thành Thịnh Kinh, lại cảm nhận được sát khí mất đi khống chế của đồ đệ, nghiến răng nghiến lợi mà quay đầu chạy về, thề rằng lần này chắc chắn phải tiêu hủy thứ phẩm kia, nhưng mà vừa trở về thì sát khí lại vừa lúc tan hết, thiên địa thanh minh, cái gì cũng thấy rõ hết, lập tức trong lòng sấm sét vang dội, mây đen che đỉnh. Kiện đạo bào bẩn thỉu rách rưới trên người Dư Nham vào lúc sát khí mất đi khống chế đã bị hủy bởi nhiệt độ cao, hoa văn đỏ sậm vẫn còn trải rộng toàn thân, nhìn qua giống như những vết hình xăm yêu dị. Thịnh quân đang ôm lấy hắn vẫn là bộ dáng khí độ tao nhã ngọc thụ lâm phong, long lân biến thành ngạo bào lại không mảy may bị tổn hại, tay áo rộng thùng thình vừa vặn che khuất một phần từ thắt lưng đến đầu gối. Tiểu Bàn chống eo, quát lớn: “Thịnh Quân, ta nhìn ra rồi, hắn là nguyên hồn do lão đạo kia luyện để làm hộ thân linh, trừ phi khiến nguyên thần của hắn nổ nát, nếu không có làm hư thân thể kia một trăm lần một ngàn lần cũng vô dụng! Có cần ta giúp không!”

Thịnh Quân không nhúc nhích, nói: “Thỉnh giúp ta bắt lão đạo kia lại, ta có lời muốn hỏi hắn.”

Lão đạo quay người muốn dùng Súc Địa Thuật (thuật độn thổ), nào biết chỉ vừa có ý niệm này, thì một cái thân Thanh Long thật to đã quấn lấy hắn, lật lên lân phiến đặt trên cổ hắn, long trảo sắc bén đặt trên mi tâm hắn, chỉ cần thêm chút động tác, thân thể cùng nguyên thần của hắn sẽ đồng thời tiêu tan. “Hắn là sư phụ ta.”

Dư Nham thấp giọng nói. “Ta chỉ có chuyện muốn hỏi hắn thôi.”

Thịnh Quân cởi ngoại bào do long lân biến thành choàng lên người Dư Nham, “Bất quá ta muốn hỏi ngươi trước, về chuyện mười năm trước, ngươi còn nhớ rõ bao nhiêu?”

“Ta chỉ nhớ được hai chuyện, một chuyện là lúc nghị hòa ở Túy Mộng các, một chuyện là ngươi đưa cho ta thanh kiếm kia…”

Dư Nham nhìn Thịnh Quân, rõ ràng là một gương mặt lạ lẫm như vậy, nhưng lại khiến hắn theo bản năng muốn thân cận, Cung Cừ và Nghiêm Thượng trong trí nhớ, quan hệ hẳn là vô cùng tốt, nhưng trừ những thứ đó ra, còn có một loại rung động không nên có giữa quân thần. Nhìn qua thần sắc bất đắc dĩ và thất vọng của Thịnh Quân, dư nham đột nhiên cảm thấy vết nứt toàn thân đều đang đau đớn. Nếu như nói mình không hề quên, thì Thịnh Quân đại khái sẽ không lộ ra vẻ mặt như thế, thế nhưng mình không thể gạt hắn, tuyệt đối không thể, cho dù phải thấy thần sắc khổ sở của hắn, cho dù thân thể mình không hiểu sao trở nên đau đớn, thì cũng tuyệt đối không thể nói nửa câu lừa gạt. Lão đạo như có điều suy nghĩ mà nhìn Thịnh Quân, cất cao giọng nói: “Các hạ không chỉ thân mang long khí, còn có thể sai sử long nữ, nhưng lại không phải tiên cũng chẳng phải yêu, thứ cho ánh mắt lão đạo vụng về, không biết các hạ là thần thánh phương nào?”

“Ba~!”

Không thấy Thịnh Quân lên tiếng, Tiểu Bàn liền quấn lấy lão đạo, dùng đuôi quất lên mông hắn, trách mắng: “Ai nói là ta bị sai sử hả? Ta đây là giúp đỡ bạn bè! Là bạn bè đó! Có hiểu không?”

Lão đạo đã một bó tuổi mà còn bị người đánh mông, đau đến thiếu chút nữa nhảy cẩn lên, cả khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ và giận dữ. Thịnh Quân xoay người nói: “Đạo trưởng, ta muốn biết về chuyện của Dư Nham, bắt đầu từ lần đầu tiên ngươi nhìn thấy hắn. Việc này rất quan trọng, kính xin nói rõ chi tiết.”


Lão đạo bình thường hận nhất là bị người bức bách, bây giờ hết lần này tới lần khác lại long nữ cuốn lấy không thể động đậy, còn có cái tên quái vật không hề có tư thái như đang thỉnh giáo này, đầu óc quay một vòng, cuối cùng hướng về phía Dư Nham quát: “Ngươi cái tên hỗn trướng không biết báo ân này, nếu không phải ta tốt bụng cứu ngươi, ngươi đã sớm nát thành bùn rồi, còn không tranh thủ thời gian đến giúp sư phụ một tay!”

“Ba~!”

Lần này là Thịnh Quân, cách không cho lão đạo một đường chưởng phong: “Có thể mắng hắn, chỉ có ta!”

“Thái tử!”

Dư Nham bắt lấy cổ tay Thịnh Quân. “Ngươi gọi ta là gì?”

Thanh âm Thịnh Quân lạnh lùng, quay đầu lại chằm chằm Dư Nham. Dư Nham cảm thấy áp lực đột nhiên tăng lên, bất giác buông tay Thịnh Quân ra, cố gắng nịnh nọt mà cười nói: “Cung Cừ, cho dù hắn có thích ăn quỵt, bài bạc, đến thanh lâu, cho dù hắn khắp nơi gây chuyện thị phi lưu lại cục diện rối rắm cho ta, thì hắn vẫn là sư phụ của ta, là sư phụ đã tạo ra ta hiện tại, cho nên… ít nhiều gì cũng thủ hạ lưu tình đi a, phẩy phấy mấy cái là được rồi.”

Lão đạo tức giận đến giơ chân: “Cái gì gọi là phẩy phẩy là được! Ngươi lần cái thứ… Ôi!”

Tiểu Bàn lại quất đuôi một cái, phàn nàn nói: “Nhỏ giọng một chút, không biết tai Long tộc rất mẫn cảm sao? Nhảm quá…!”

“…”


Lão đạo dựng râu trừng mắt, nhịn. Nếu một đấu một, hắn còn có thể miễn cưỡng đánh một trận với Tiểu Bàn, thế nhưng trước mắt ngoài trừ một Thịnh Quân không rõ thực lực dễ dàng áp chế sát khí của Dư Nham kia, còn có một tên đồ đệ không biết có thể phản chiến hay không, hắn ngoại trừ nén giận, thì không còn lựa chọn nào khác. Thịnh Quân thấy lão đạo đã thôi không phản kháng, thái độ cũng nhu hòa hơn một chút: “Thỉnh nói cho ta, ta muốn biết mọi chuyện.”

Lão đạo nhìn lướt qua Dư Nham, tức giận nói: “Trước đây mấy năm ta đi ngang qua lân cận Tây Hải, thấy một đám người Bắc Di muốn giết hắn, nhưng hắn vô luận thế nào cũng không chịu gục xuống, kết quả nghe được có người hô một câu tìm được thái tử đưa cho đại Vương, thì hắn lại ngã ra chết. Ta thấy hẳn trẻ tuổi, lại rất có phong phạm tướng soái, nên thừa dịp quỷ sai chưa đến, thu lấy ba hồn bảy vía của hắn luyện ra nguyên thần, chiếu theo bộ dáng của hắn dùng tiên bảo luyện thành thân thể, tạo ra hắn như bây giờ.”

“Vì sao lại gọi hắn là… thứ phẩm?”

Lão đạo không được tự nhiên mà đảo đảo mắt, khẽ nói: “Khi luyện nguyên thần, vốn là muốn đem sát khí luyện hóa hết, kết quả không những không hết, ngược lại còn khiến hắn mất kí ức. Lúc luyện thân thể, không giữ độ ấm tốt, kết quả lạnh không được nóng không xong, dễ bị đông cứng, còn thường không thể khống chế sát khí.”

“…”

Tiểu Bàn run rẩy thân thể, cười nhạo nói: “Vậy ngươi còn có mặt mũi mắng hắn là thứ phẩm? Nếu không phải năng lực ngươi có hạn, hắn sẽ trở thành như vậy sao? Là do hắn rơi vào tay ngươi mới trở thành thứ phẩm đó, không mắng ngươi hận ngươi giết ngươi đã là tốt cho ngươi rồi!”

Thịnh Quân than nhẹ một tiếng, vỗ vỗ vai Dư Nham: “Xem ra ta không nhớ được đoạn kí ức tiếp theo, ngươi cũng không thể rồi.”

Lão đạo nghe lời Thịnh Quân nói, bỗng nhiên linh cơ khẽ động: “Ngươi rốt cục muốn biết đoạn kí ức nào?”

“Ngươi đã xem qua trí nhớ của hắn?”


Ngữ khí Thịnh Quân bỗng trở nên lăng lệ ác liệt. Lão đạo giật mình, lập tức cẩn thận tránh đi long lân đặt trên yết hầu: “Vừa rồi ta nghe hắn gọi ngươi là Thái tử, còn gọi ngươi là Cung Cừ… Nếu ngươi là Thái tử tiền triều, bên người lúc nào cũng sẽ mang theo một đám người, ngươi muốn biết cái gì thì có thể đi tìm những người chưa chết mà…hỏi thử.”

Lần này ngược lại là Dư Nham nóng nảy: “Không được! Để người khác biết hắn còn sống, tất sẽ có họa sát thân!”

Lão đạo ngẩn người, lập tức cười to nói: “Ngươi nhìn đi, hắn còn mang bộ dáng có thể tùy tiện giết được sao? Sư phụ ngươi còn không có biện pháp chế phục hắn, nếu đám phàm phu tục tử kia có thể lấy mạng hắn, thì đúng là chuyện nực cười!”

Dư Nham hậu tri hậu giác liếc nhìn Thịnh Quân, cúi đầu lui qua một bên. Thấy mặt mũi Dư Nham tràn đầy quẫn bách, Thịnh Quân nhịn không được mỉm cười —— cho dù Dư Nham cái gì cũng không nhớ rõ, nhưng nguyên thần bên trong vẫn là Nghiêm Thượng, hay Nghiêm Thượng luôn trung thành và tận tâm với hắn. Tiểu Bàn lần đầu tiên biết được thì ra Thịnh Quân cũng có thể mỉm cười như vậy, cơ hồ là nhìn đến ngây người. Lão đạo tìm được sơ hở, dùng pháp thuật co thành một đoàn, đảo mắt một cái đã chạy trốn hơn trăm dặm. Tiểu Bàn hóa hình người, kinh ngạc nói: “Ồ, sao hắn không chạy về phía Thịnh Kinh? Thịnh Kinh nhiều người, chúng ta không tiện ra tay, hắn mới có thể dễ dàng chạy thoát a, chẳng lẽ sợ đến hư đầu rồi?”

Dư Nham cảm thấy khí tức của sư phụ đã dần biến mất ở phía xa, thở dài: “Hắn đại khái… là sợ liên lụy đến Vũ Nùng cô nương.”

Tiểu Bàn trợn tròn mắt, hỏi không ngớt lời: “Tình thánh! Đây chẳng lẽ là tình thánh như lời nhân gian vẫn truyền tụng sao? Có phải không vậy?”

Thịnh Quân im lặng, điều này hiển nhiên không phải là một vấn đề có thể giải thích rõ ràng. Dư Nham thay sư phụ cảm khái một phen, đạo nhân ăn quỵt, bài bạc thường đến thanh lâu cũng được mang danh hào “tình thánh”

, vậy những tình thánh thực thụ chẳng phải chết hết rồi sao. Kim điêu trốn ở xa xa, xem trò hay từ đầu tới cuối, vỗ cánh tỏ ý vui mừng khi lão đạo gặp nạn, nếu không phải lão đạo tạo ra một Dư Nham không thể ăn được, thì sao nó lại bị biến thành Ngôn Linh sử chứ. Cho nên nói, nhân quả có báo, báo ứng chính xác a! Một đầu tóc trắng của Dư Nham rối tung, xích lõa bọc lấy ngoại bào của Thịnh Quân, bị Thịnh Quân và Tiểu Bàn mang về khách sạn Tụ Vân. Hiếu kì của Tiểu Bàn đối với hoa phố toàn bộ chuyển lên người Dư Nham, cho tới bây giờ nàng chưa thấy qua việc dùng ba hồn bảy vía của con người để luyện ra nguyên thần chế thành linh ngẫu, hận không thể đem cái này “vật phẩm quý giá”

này đập nát rồi cẩn thận xem xét một phen. “Hắn phải thay y phục, thỉnh tránh đi một lát.”

Thịnh Quân kéo Tiểu Bàn từ bên người Dư Nham ra chỗ khác. “Thay đi thay đi, ta giúp hắn cởi.”


Tiểu Bàn kéo cổ áo Dư Nham, sờ lên vết nứt trên lưng hắn. Trong lòng Thịnh Quân có chút bực bội, mạnh mẽ túm Tiểu Bàn từ bên người Dư Nham quăng ra: “Hắn là nam đó, nam nữ khác biệt! Xem như là Long tộc, cũng là đực cái khác nhau a!”

Tiểu Bàn chẳng hề để ý mà tránh ra: “Hắn là đực sao? Ngươi đã quên thân thể này của hắn là từ tiên bào chế thành a? Đừng khẩn trương như vậy chứ, ai lại có ý xấu đối với một linh ngẫu hả?”

Thịnh Quân nhìn Tiểu Bàn lại nhào tới Dư Nham lần nữa, hết sờ sờ chỗ này lại chọt chọt chỗ kia, rốt cục không nhịn được nữa, một tay kéo Dư Nham ra sau lưng: “Hắn là của ta!”

Đôi mắt của Thịnh Quân biến thành đồng tử của Long tộc, mi tâm cũng hiện ra long văn. Tiểu Bàn nhìn ra hắn giận thật rồi, rầm rì nói: “Hắn mới không phải là của ngươi, hắn là hộ thân linh của lão đạo kia, ngươi cướp về, ta còn giúp đỡ đó!”

“Hắn từ mười năm trước cũng đã là của ta!”

Tiểu Bàn có chút ngoài ý muốn, Thịnh Quân vậy mà lại coi trọng một linh ngẫu thứ phẩm, bỉu môi nói ra: “Không phải chỉ là một linh ngẫu rách rưới sao, có gì đặc biệt hơn người đâu! Nhìn cũng không được! Ta mới không thèm, hứ!”

Tiểu Bàn đóng sập cửa mà đi, Thịnh Quân lại có chút không đành lòng. Dư Nham gãi gãi đầu: “Cái kia… Nàng không có nói sai, ta xác thực là thứ rách rưới, nguyên thần cũng không hoàn chỉnh. Ngươi có phải quá hung hăng với nàng rồi không? Dù thế nào, nàng cũng là long nữ.”

“Ta biết! Khẩu khí này của ngươi thật là càng lúc càng giống trước kia rồi!”

Cơn giận của Thịnh Quân chưa tan, đưa tay khóa cửa phòng, thu hồi Long Lân y trên người Dư Nham, động thủ giúp hắn thay y phục. Dư Nham có chút khó xử nói: “Ta tuy không nhớ được nhiều chuyện, nhưng cũng biết ngươi là Thái tử, như vậy… không hợp lý cho lắm. Ta vẫn là, tự mình động thủ đi.”

“Xoay người! Giơ tay lên!”

Thịnh Quân đối với yêu cầu của Dư Nham mắt điếc tai ngơ. Dư Nham bất đắc dĩ mà làm theo, lại không biết lúc xoay người đưa lưng về phía Thịnh Quân, lúc Thịnh Quân đã nhìn thấy vết nứt phủ đầy thân thể hắn, trong mắt toát ra đau đớn không cách nào che giấu được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận