Phi Tử Của Ca Ca

“Tình nhi…“ 

Hạng Ngạo Thiên bực mình gọi một tiếng. 

Tiểu nữ nhân này như thế nào có thể như thể không nhìn thấy hắn tồn tại? Hiển nhiên ngay trước mặt hắn lại nghĩ đến chuyện khác. 

“Hả?“ 

Mai Tuyết Tình kéo suy nghĩ mình trở lại, “Sao ngươi lại tới đây? Có chuyện gì?“ 

“Ta đến thăm nàng!“ 

Hạng Ngạo Thiên mặt áp sát vào mặt nàng, “Ta rất nhớ nàng!“ 

Không đợi Mai Tuyết Tình có bất cứ cự tuyệt, môi đã đặt lên đôi môi anh đào mềm mại của nàng. 

Bàn tay to tha thiết siết chặt vòng eo Mai Tuyết Tình, phảng phất như muốn đem nàng vân vê tiến vào trong thân thể của chính mình. 

“Ai nha…” Mai Tuyết Tình không nhịn được lên tiếng kêu. 

“Ngươi nhẹ tay chút… xương sườn ta vừa mới lành lại bị ngươi làm cho sắp gãy nữa rồi!“ 

Mai Tuyết Tình nhẹ giọng khiển trách hắn. 

Hạng Ngạo Thiên không có ý tứ nở nụ cười. 

“Tình nhi, xin lỗi, ta quá vội vàng rồi!“ 

Vừa khẽ xoay mình ôn tồn triền miên. 


“Tình nhi…“ 

Hạng Ngạo Thiên nhìn chăm chú vào hai mắt Mai Tuyết Tình, “Ta có ý định đem nàng đưa về đông trang, nàng cần phải tĩnh dưỡng thêm mấy tháng!“ 

“Không…” Mai Tuyết Tình phản ứng kịch liệt. 

“Ta đã khỏi hẳn rồi, trong cửa hàng còn có thật nhiều chuyện cần ta ở đây xử lý!“ 

“Tình nhi…“ 

Hạng Ngạo Thiên có chút bực mình, “Ta đã phái người đi đông trang rồi, bảo Tiểu Hoa đem noãn giường làm nóng lên, chúng ta lập tức đi ngay!“ 

“Ngươi…” Mai Tuyết Tình ngữ khí lộ vẻ không vui mừng gì. 

“Ngươi như thế nào có thể tự mình chủ trương? Bởi vì ngươi vốn là hoàng đế? Bởi vì ngươi đã có thói quen ra lệnh?“ 

Trừng mắt giận dữ nhìn Hạng Ngạo Thiên một cái, “Ta không phải đại thần của ngươi, ta cũng không phải phi tần của ngươi!“ 

“Tình nhi…“ 

Hạng Ngạo Thiên không biết thế nào lại làm nàng mất hứng rồi, “Tình nhi… Nàng hãy nghe ta nói…“ 

Mai Tuyết Tình thoát khỏi vòng tay ôm ấp của Hạng Ngạo Thiên muốn ra mở cửa. 

“Tình nhi…“ 

Hạng Ngạo Thiên nhanh tay lẹ mắt tiến tới dựa vào cánh cửa giữ lại. 

Hắn đưa tay giữ lấy bờ vai Mai Tuyết Tình nghiêm túc nói, “Tình nhi… Nàng hãy tĩnh dưỡng một tháng, chỉ một tháng thôi có được hay không? Nàng đáp ứng qua ta đi, chúng ta còn muốn sinh rất nhiều hài tử nữa mà!“ 

Phảng phất vốn như là cầu xin, “Thân thể của nàng không tĩnh dưỡng cho tốt, nàng như thế nào có thể kinh doanh tốt cửa hàng? Như thế nào có thể khỏe mạnh sinh hài tử? Uh?“ 

Đưa tay ôm siết Mai Tuyết Tình vào trong lòng, miệng kề bên tai nàng khẽ nói. 

“Tình nhi, ta biết… ta biết, ta chuyện này làm có chút đường đột, nàng có phải hay không bởi vì ta không có tìm nàng thương lượng trước, lại tức giận rồi?“ 

Nghiêm túc nhìn sâu vào hai mắt Mai Tuyết Tình, “ Xã hội kia của nàng, nam nhân có phải hay không làm chuyện gì đều phải cùng nữ nhân thương lượng trước?“ 

Mai Tuyết Tình “phì” một tiếng bật cười ra tiếng. 

“Không phải chuyện gì đều phải tìm nữ nhân thương lượng, mà là nam nữ ngang hàng, là nam nhân đối với nữ nhân tôn trọng!“ 

Mai Tuyết Tình cảm giác thật là làm khó hắn vì dù sao đi nữa hắn cũng là vua của một nước. 

“Ngạo Thiên, ta giận, là bởi vì ngươi mang tư tưởng chủ nghĩa nam nhân rất nghiêm trọng, chuyện gì ngươi cũng thói quen tự quyết định trước, cách làm này làm cho ta thật không thích ứng được!“ 

“Mặc dù dự tính ban đầu của ngươi vốn là tốt, vốn là suy nghĩ cho ta, nhưng mà, ngươi lại tự ý đưa ra quyết định trước, ít nhất cũng phải hỏi qua ý nghĩ và cảm giác của ta! Nếu không, thật làm cho ta cảm giác rất bị động!“ 


Hạng Ngạo Thiên rốt cuộc xem như là đã thuyết phục được tiểu nữ nhân trước mắt, tương lai mọi người đều độc lậpnhư vậy sao, có chủ kiến tự mình quyết định? 

Nếu trong hậu cung của hắn các tần phi cũng giống như Tình nhi, không được bao lâu, hậu cung chắc phải ầm ĩ náo loạn ngất trời rồi! 

Cũng may mình chỉ thích Tình nhi một người, dáng điệu cúi đầu của nữ nhân trước mắt hình như trong lòng không biết đang suy nghĩ chuyện gì? 

“Đươc… được…“ 

Vỗ vỗ sau lưng Mai Tuyết Tình, vội vàng thừa nhận sai lầm. 

“Sau này, ta có làm chuyện gì, nhất định sẽ cùng nàng thương lượng trước, được không?“ 

Có ai có thể tin được, hoàng đế uy nghiêm trầm ổn nói năng thận trọng lại trước mặt nữ nhân yêu thương trong lòng thành ra nhu hòa mêm mỏng rồi? 

Hạng Ngạo Thiên cũng đã không tin chính mình như thế nào có thể làm ra chuyện nhún nhường như vậy, nhưng mà, ở đây cũng không có người ngoài nào nhìn thấy, thế cũng chẳng có việc gì! 

Cũng không phải chuyện gì trái với nguyên tắc, tiểu nữ nhân vui vẻ là tốt rồi! 

Đại trượng phu không cùng nữ nhân so đo! 

Hạng Ngạo Thiên trong lòng tự an ủi mình. 

Xe ngựa trên đường chạy thẳng đến đông trang. 

Mai Tuyết Tình ngồi ở bên trong xe, chỉ là có chút không yên lòng chuyện trong cửa hàng. 

“Ngạo Thiên, ta còn có rất nhiều chuyện còn chưa dặn dò các nàng ấy!“ 

Nàng cong lên cái miệng nhỏ nhắn, “Chúng ta quá vội vàng rồi!“ 

“Tình nhi…” Hạng Ngạo Thiên ôm nàng vào trong lòng, làm cho nàng hấp thu nhiệt độ cơ thể của mình. 

“Nàng không phải đã nói qua với ta, không nên chuyện gì cũng tự mình nhất định đi làm sao, đáng buông tay thì nên buông tay cho các nàng ấy làm đi, không phải, muốn làm Tình nhi của ta mệt chết rồi làm sao bây giờ?“ 

Mai Tuyết Tình ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên liếc mắt nhìn hắn. 


Xú nam nhân, trí nhớ thật tốt, chỉ nói qua với hắn một lần, vậy mà lại làm cho hắn giao đủ số trả lại! 

Nhìn đôi môi anh đào đỏ mọng mê người, Hạng Ngạo Thiên cũng không cầm giữ được lòng mình, cúi đầu say sưa hôn lên đôi môi mềm mại, dịu ngọt thơm mát như cánh hoa của Mai Tuyết Tình. 

Tình nhi, ta vừa lại lừa nàng một lần, cho nàng đi tĩnh dưỡng vốn là một mặt, mặt khác nữa là muốn cùng nàng một mình ở cùng một chỗ, hưởng thụ qua cuộc sống riêng tư chỉ có hai người chúng ta! 

Người nào làm cho nàng không thích cuộc sống trong cung, không thích các tần phi rồi đây! 

Hạng Ngạo Thiên không ngừng ngấu nghiến, gặm cắn môi Mai Tuyết Tình, cậy vào sức lực cho nàng biết tâm tư của mình. 

“Ô… Ô…“ 

Mai Tuyết Tình đẩy Hạng Ngạo Thiên ra, “Hàn Thanh ở bên ngoài đấy!“ 

“Hắn không nghe đâu, bên ngoài gió rất lớn!” Hạng Ngạo Thiên vô lại nói. 

“Đều là người tập võ, thính lực của ngươi cũng linh mẫn như vậy, như thế nào Hàn Thanh lại không nghe ra rồi đây?“ 

Vạch trần Hạng Ngạo Thiên, liếc mắt nhìn hắn một cái, “Ngươi mắt bịt tay trộm chuông lừa mình dối người!“ 

“Tình nhi… Ta là không nhịn được nữa rồi!“ 

Hạng Ngạo Thiên đem trán mình đặt lên trán Mai Tuyết Tình, “Hàn Thanh biết chúng ta làm cái gì, hắn sẽ không nói lung tung đâu!“ 

Như vậy cũng không được, hai người trong lúc đó chuyện riêng tư bí mật, như thế nào có thể để cho người thứ ba nghe được? 



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận