Phi Tử Của Ca Ca

Mai Tuyết Tình gút mắc trong lòng được Hạng Ngạo Thiên giải khai, thân ngồi thẳng lên. 

“Tốt lắm, ta bất động rồi, có được hay không?“ 

Một lần nữa đem giai nhân ôm vào trong lòng, “Cũng nghe lời nàng!“ 

Tiểu nữ nhân vẫn còn biết thẹn thùng đây! 

Các tần phi của hắn người nào cũng đều mong muốn hắn sủng hạnh? 

Người nào không phải trong lòng hắn cũng đều hô to gọi nhỏ, phảng phất như muốn cho toàn bộ người trong thiên hạ biết hoàng đế ái nữ nhân chính là các nàng! 

Chỉ có nữ nhân trước mắt bất đồng, có lẽ cũng vì khác biệt như vậy mà nàng hấp dẫn hắn! 

Trước lúc mặt trời lặn, xe ngựa tới đông trang. 

Hạng Ngạo Thiên ôm Mai Tuyết Tình bế vào trong phòng, vừa lại đi ra ngoài căn dặn Hàn Thanh một chút. 

Hàn Thanh ngay cả trong phòng cũng chưa từng tiến vào, liền đánh xe đi. 

“Sao không cho Hàn Thanh vào sưởi ấm thân thể?“ 

Mai Tuyết Tình oán trách, “Trời lạnh như thế này, ngươi trong lòng ngay cả một ít đồng tình cũng không có!“ 

“Nàng đồng tình cảm thông ta đi!“ 

Hạng Ngạo Thiên cỡi bỏ giày, ngồi vào trong noãn giường phân phó đến, “Tiểu Hoa, đem thức ăn bưng hết lên đi!“ 

Trước khi Tiểu Hoa còn chưa đi vào trong phòng, xuất kỳ bất ý hôn nhẹ lên môi Mai Tuyết Tình một cái. Dùng xong cơm tối, đuổi Tiểu Hoa trở lại phòng của mình. 

Hạng Ngạo Thiên kéo Mai Tuyết Tình ôm vào trong lòng, thở một hơi thật dài, “Chúng ta vừa lại ở cùng một chỗ rồi!“ 


Tâm lý mất mát lúc trước giờ bỗng chốc tràn ngập. 

Nhìn vẻ mặt Hạng Ngạo Thiên tràn đầy vẻ yêu thương trìu mến, Mai Tuyết Tình có một chút mê hoặc. 

Hắn thật sự quan tâm mình như vậy sao? 

“Tình nhi, nếu chúng ta có thể vĩnh viễn ở cùng một chỗ thì tốt biết bao nhiêu hả!“ 

Bàn tay to loay hoay nghịch ngợm mái tóc nàng, “Ta cảm giác được cuộc sống bây giờ của chúng ta dường như đều là hư ảo, tựa như nằm mơ giống nhau, thật sự sợ sau này mộng tỉnh, cái gì cũng không có nữa rồi, kể cả nàng!“ 

Đầu vùi sâu vào trong vòm ngực rộng rãi rắn chắc, Mai Tuyết Tình cảm giác được sự bất đắc dĩ của Hạng Ngạo Thiên. Nàng ngẩng đầu, “Lưỡng tình nhược thị cửu trường thì, hựu khởi tại triêu triêu mộ mộ?*” (*ý là hai người yêu nhau là chuyện mãi bền lâu đâu cứ phải gặp nhau sớm sớm chiều chiều. Câu này trích trong bài thơ “Thước Kiều Tiên” của Tần Quán 

【鵲橋仙】 

纖雲弄巧 

飛星傳恨 

銀漢迢迢暗度 

金風玉露一相逢 

便勝卻人間無數 

柔情似水 

佳期如夢 

忍顧鵲橋歸路 

兩情若是久長時 

又豈在朝朝暮暮 

Thước kiều tiên – Tần Quán 

Tiêm vân lộng xảo 

Phi tinh truyền hận 

Ngân Hán thiều thiều ám độ 

Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng 

Tiện thắng khước nhân gian vô số 

Nhu tình tự thuỷ 

Giai kỳ như mộng 

Nhẫn cố thước kiều quy lộ 

Lưỡng tình nhược thị cửu trường thì 

Hựu khởi tại triêu triêu mộ mộ 


Dịch nghĩa: 

Mây nhỏ khoe màu 

Sao bay truyền hận 

Sông Ngân vời vợi, người thầm vượt qua 

Gió vàng sương ngọc một khi gặp nhau 

Hơn hẳn bao lần ở cõi nhân gian 

Nhu tình như nước 

Hẹn đẹp như mơ 

Không nỡ nhìn lối về là cây cầu Ô thước 

Tình này nếu như đã mãi lâu dài 

Há cứ phải gặp nhau sớm sớm chiều chiều) 

Bàn tay nhỏ bé đưa lên xoa xoa đầu đôi mày đang nhíu chặt lại của Hạng Ngạo Thiên, “Chúng ta từng có qua là được, không nên nghĩ đến quá dài xa!“ 

Nhưng trong lòng lại dâng lên nỗi chua xót. 

Dịu dàng vươn tay lên choàng qua cổ Hạng Ngạo Thiên khẽ kéo xuống, môi anh đào mềm mại chủ động dâng lên. 

Hảo hảo quý trọng từng phút từng giây được ở cùng một chỗ! 

Trong tích tắc, Hạng Ngạo Thiên kết luận quyết định của chính mình là đúng! 

Chỉ khi có hai người bọn họ ở cùng một chỗ, Mai Tuyết Tình mới có thể không chút nào che dấu cảm tình của nàng đối với hắn. Đã không có thế tục ràng buộc, đã không có thân ảnh các phi tần, hỉ có hai người bọn họ ở trên đời này là một đôi hạnh phúc nhất! 

Nhưng mà, tất cả chuyện này có thể tiếp tục duy trì được bao lâu đây? Sáng sớm ngày hôm sau, dưới sự thúc giục của Mai Tuyết Tình, Hạng Ngạo Thiên không thể không trở lại kinh thành. 

Núi xanh mơ hồ, lá héo úa vi vu, nghiêng dựa gối mềm, nhìn tuyết rơi phủ kín cây mai trước sân. 

Hạng Ngạo Thiên đi rồi, Mai Tuyết Tình cảm thấy lẻ loi cô độc. 


Bình thường lúc ở cửa hàng bận rộn, chưa từng có thời gian ngẫm nghĩ. 

Hôm nay, lại nhàn hạ rãnh rỗi, nàng thật cảm giác được sự cô độc. 

Hạng Ngạo Thiên đối nàng thật tràn đầy tình ý, Mai Tuyết Tình trong lòng ngập tràn cảm xúc. 

Nhưng mà, không thể bởi vì hắn đối với chính mình yêu chiều sủng ái mà mỗi ngày bám lấy hắn, làm cho hắn mỗi phút giây đều ở bên mình. 

Hắn là hoàng đế, hắn còn có chuyện trọng yếu phải xử lý. 

Nếu như tại tính tình của mình, làm cho Hạng Ngạo Thiên không thể nào rời khỏi mình, vậy chính mình đã có thể thật sự trở thành họa quốc ương dân, hồng nhan họa thủy !! 

Mai Tuyết Tình đang nghiêm túc suy nghĩ vấn đề tình cảm của chính mình, mặt ủ mày chau. Kinh thành có một người càng không yên lòng hơn, đó chính là Ngạo Mai. 

Từ sau lúc biết Trần Nhất Kiếm là người vào cung hành thích hoàng huynh, Ngạo Mai mỗi ngày sống trong sự tự trách. Nàng một lòng muốn biết Trần Nhất Kiếm đến tột cùng là người như thế nào. Hắn tại sao muốn vào cung hành thích hoàng huynh? 

Bất luận là nguyên nhân gì, người nào cũng không có thể thương tổn đến thân nhân của nàng! 

Mặc dù, Mai Tuyết Tình nói với nàng, thích khách chính là Trần Nhất Kiếm, nhưng mà các nàng cũng không biết cụ thể thân phận Trần Nhất Kiếm là sao. 

Chuyện này nếu tự mình đến hỏi Hạng Ngạo Thiên thì thật không tốt, dù sao, nữ nhân không nên tham dự việc triều chính. 

Điểm thường thức cơ bản này các nàng đều hiểu rõ. 

Nếu không phải lúc đầu nàng thu lưu Trần Nhất Kiếm, có lẽ, hoàng huynh bọn họ đã sớm đem Trần Nhất Kiếm ra trước công lý rồi. 

Trắng đen chẳng thể phân biệt được, khiến cho người làm thương tổn hoàng huynh tiêu dao pháp ngoại. Xem ra, chỉ có tự tay đem Trần Nhất Kiếm giao cho hoàng huynh, mới có thể chuộc lại lỗi lầm mình đã gây ra. 

Ngạo Mai bây giờ hy vọng nhất chính là Trần Nhất Kiếm lần nữa xuất hiện. 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận