Phi Tử Của Ca Ca

Ngay lúc nam nhân kia hướng về nàng bổ nhào tới, trong nháy mắt, Mai Tuyết Tình “vù” một cái trốn thoát. Sau đó, nàng dùng hết sức bình sinh hướng về phía tường đối diện lao đầu tới…

“Ai nha…” Có tiếng nam nhân hét thảm lên một tiếng…

Sau đó, Mai Tuyết Tình bị kéo ôm vào một vòng tay ấm áp…

“Buông ta ra…” Mai Tuyết Tình dùng sức cắn một cái vào cánh tay đang bao bọc nàng.

Đột nhiên, nàng dừng lại…

Hơi thở này, như thế nào lại quen thuộc như vậy? Vòm ngực này, như thế nào lại ấm áp như vậy?

Mai Tuyết Tình quay đầu…

“Ngạo Thiên...”


“Oa…” một tiếng, Mai Tuyết Tình không nhịn được gào khóc lớn lên.

“Ta tưởng rằng sẽ không còn được gặp lại ngươi rồi… Ô… Ô...”

Như được sống lại sau tai kiếp, Mai Tuyết Tình nước mắt tuôn rơi như mưa.

“Hàn Thanh, đem hắn mang trở lại kinh thành, nghiêm hình gia tăng thẩm vấn…” Hạng Ngạo Thiên công đạo, “Các ngươi đi trước, đến nhà trọ Hưng Long phía trước, chúng ta sẽ hội hợp!”

“Tuân lệnh…” Hàn Thanh lĩnh ý chỉ huy đám thị vệ rời đi trước.

“Ngạo Thiên, hắn khi dễ ta… Ngươi phải giết hắn…” Mai Tuyết Tình tức giận bất bình, nàng ghét nhất loại nam nhân háo sắc này.

Hơn nữa, nam nhân này lại còn có ý đồ ép bức đến nàng nữa.

“Không bị thương chứ?” Hạng Ngạo Thiên khẩn trương sờ lần trên dưới khắp toàn thân nàng, phát hiện không có chỗ nào bị thương tổn, tâm tình mới thả lỏng.

“Đi thôi…” Sau khi biết Mai Tuyết Tình không bị thương, Hạng Ngạo Thiên thanh âm cũng trở nên lãnh đạm.

Tiểu nữ nhân này không nghe lời, thế nào cũng phải cho nàng biết tay một chút.

“Chờ một chút ta…” Nhìn thấy thái độ của Hạng Ngạo Thiên chuyển biến một trăm tám mươi độ, Mai Tuyết Tình vội vàng đuổi theo.

Làm sao vậy?

Mới vừa rồi nhìn thấy bộ dáng của hắn vẫn còn rất khẩn trương như vậy, sau lúc biết được nàng không bị thương, đột nhiên lại trở nên lãnh đạm!

Biết vậy, còn không bằng chịu bị thương một chút có phải tốt hơn không chứ!


“Chờ một chút ta… Ai nha…!” Mai Tuyết Tình bị va vào hòn đá dưới chân đau nhói.

Hạng Ngạo Thiên thân quay lại, đem nàng ôm vào trong lòng, xoay người nhảy lên lưng ngựa.

Truy Nguyệt cùng bạch điêu theo sát sau đó.

“Ngạo Thiên, ta… lần này… lần này là ta làm sai rồi...”

Mai Tuyết Tình đoán được tám chín phần, Hạng Ngạo Thiên khẳng định là bởi vì nàng một mình đi ra ngoài, cho nên long nhan phẫn nộ rồi.

Vì vậy, hảo hán không chấp nhất, chịu thua thiệt trước mắt, nàng phải dũng cảm thừa nhận sai lầm, nếu không, khuôn mặt Hạng Ngạo Thiên cứ như vậy nhất thời không vui rồi.

“Ngạo Thiên, ngươi nói cái gì đi! Ta cũng thừa nhận sai lầm rồi!”

Mai Tuyết Tình quay đầu, vươn tay nhỏ bé nghĩ muốn vuốt lên đôi mày đang nhíu chặt lại của Hạng Ngạo Thiên.

“Mặt của nàng như thế nào lại đỏ hồng như vậy?” Hạng Ngạo Thiên lúc này mới phát hiện ra Mai Tuyết Tình có chút khác thường.


Hắn vươn bàn tay to sờ sờ lên mặt của nàng, như thế nào lại còn nóng hầm hập như vậy?

“Không biết, có thể là bị hù dọa!”

Mai Tuyết Tình hai mắt cũng tràn ngập vẻ mê ly say đắm, “Ngạo Thiên, tay ngươi không nên sờ như vậy, như thế thật sự rất thoải mái!”

Trong lúc vừa nói, thân thể mềm mại của nàng cũng không dừng vặn vẹo, dùng sức cọ sát thân thể dựa vào trong lòng Hạng Ngạo Thiên.

“Tình nhi… nàng… nàng có cái gì không thoải mái sao?” Hạng Ngạo Thiên càng trở nên nghi hoặc hơn, điều này đúng là dọa chết người a?

Nhìn trạng thái cùng vẻ mặt của Tình nhi, rõ ràng là bị người hạ mỵ dược!

“Ta… Ta toàn thân nóng lên… Ngạo Thiên, ta nóng quá…” Mai Tuyết Tình thân thể càng lúc càng trở nên nóng bức vô cùng khó chịu.

“Ngạo Thiên, ôm ta… thân thể của ngươi thật rất mát mẻ… Ta thật thoải mái…” Mai Tuyết Tình như con mèo nhỏ, dùng sức dán sát thân thể vào người Hạng Ngạo Thiên cọ tới cọ lui.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận