Phi Tử Của Ca Ca

Ban đêm trước khi Mai Tuyết Tình sinh nở.

Thiên Long Hoàng triều trong hoàng cung.

Hạng Ngạo Thiên tinh thần bất an, không ngừng đi qua đi lại.

“Hàn Thanh… Đông trang tiểu viện có phát hiện gì khác thường hay không?”

“Khải bẩm Hoàng thượng, ngày đêm đều có người bám sát theo dõi, không có gì khác thường!”

“Tình nhi… Nơi nào, hết thảy đều an toàn sao?”

“Khải bẩm Hoàng thượng, ngày hôm qua, có người hồi báo, người của chúng ta lúc nào cũng bảo vệ chung quanh công chúa, hết thảy đều bình an!”

“Ngạo Mai cũng khỏe chứ?”

“Khải bẩm Hoàng thượng, Ngạo Mai công chúa cũng rất tốt!”

Hoàng thượng hôm nay vốn là làm sao vậy?

Tinh thần có chút bất an!

Hàn Thanh nghi hoặc suy tư.

Có lẽ là mấy ngày nay khí trời âm u, mưa liên tiếp, là duyên cớ làm cho người ta tâm tình trở nên áp lực.

“Vậy là tốt rồi… Vậy là tốt rồi…” Hạng Ngạo Thiên tiếp tục bồi hồi.

“Chung quanh hồ có người tuần tra chứ?”

“Khải bẩm Hoàng thượng, lúc nào cũng có thị vệ tuần tra! Thỉnh Hoàng thượng phóng khoáng trái tim!”

“Hảo… Hảo…” Hạng Ngạo Thiên bản thân cũng nói không rõ, hắn, vì sao tâm thần lại bất an như vậy.


oOo

Thế kỷ hai mươi mốt.

Gia đình nhà họ Mai.

Bầu trời thành phố mây đen vần vũ.

Sấm vang chớp giật, mưa to tầm tả trút xuống như thác.

“Mẹ, mẹ… Hôm nay chính là ngày đầu tiên con kiếm được tiền!” Ngạo Sương lấy từ trong túi áo ra một số tiền.

Đôi vợ chồng lão ông họ Mai mừng rỡ.

Chưa từng có ai nghĩ rằng, Ngạo Sương với khả năng đánh đàn điêu luyện của mình, lại có thể tiện dụng thông thạo thành một nghề.

Tận mắt chứng kiến, đôi vợ chồng lão ông họ Mai không tiếc thứ gì tìm mọi cách chạy chữa bệnh cho nàng, trong lòng Ngạo Sương vô cùng cảm kích.

Trong một dịp tình cờ, nghe người ta nói, làm gia sư, dạy cho trẻ em những gia đình giàu có học cổ cầm, cũng có thể kiếm được tiền.

Ngạo Sương trong lòng chợt nghĩ đến.

Nàng cảm thấy bản thân mình có thể làm được.

Mặc dù nhạc cụ ở cổ đại so với ở hiện đại có chút khác nhau, thế nhưng, đã nắm vững quy tắc đánh đàn rồi cũng có thể suy ra cách đàn loại nhạc cụ tương tựa.

Ngạo Sương tự bản thân vốn thông minh và khả năng lĩnh ngộ âm nhạc rất cao, đã mau chóng hiểu rõ. Nếu như thật có thể kiếm được tiền, như vậy cũng xem như là có chút báo đáp đối với ân tình đôi vợ chồng già nhà họ Mai.

Thuyết phục hai ông bà cụ, Ngạo Sương thử bắt đầu thăm dò khả năng chuyên nghiệp của bản thân.

Không thử không biết, thử lần đầu thật bản thân có chút hơi sợ.

Nhưng Ngạo Sương với trình độ đánh đàn của mình, thật thừa khả năng dạy học trò. Học trò của nàng cũng càng ngày càng nhiều, việc dạy đàn cũng càng ngày càng tốt. Bởi vậy, Sau khi Mai Tuyết Tình mất tích, kinh tế nhà họ Mai cũng không gặp phải khó khăn gì.

Chỉ có điều là, không ai nói ra nhưng trong lòng mỗi người đều hiểu rõ, đôi vợ chồng lão ông họ Mai giờ phút nào cũng khắc khoải nhớ thương đến con gái ruột của mình.

Ngạo Sương cũng thường trong đêm khuya ngồi lặng lẽ nhớ tới quê hương cùng người thân của mình.

“Mẹ… Hôm nay cha mẹ đã đi đến hồ nước trong công viên rồi sao?” Ngạo Sương công việc bận rộn, dạo gần đây rất ít khi cùng đôi vợ chồng lão ông họ Mai đi đến chỗ cái hồ kia.

Trừ phi những lúc trời mưa, nàng thỉnh thoảng có thời gian, mới có thể đi cùng.

Hôm nay địa vũ là tốt rồi đại a!

Nàng muốn đi, nhưng là thiên quá muộn rồi!

“Đi, nhưng mà mưa quá lớn, cha con cứ một hai kéo mẹ trở về không cho đi!” Lão bà họ Mai đưa mắt lườm ông chồng già của mình một cái.

Ngạo Sương nở nụ cười.

Hai vị lão nhân này mặc dù đã qua tuổi năm mươi, thế nhưng vẫn ân ái như xưa.

Ngạo Sương thật rất hâm mộ.

Không biết, con gái của bọn họ, cô nương Mai Tuyết Tình kia, tính cách của nàng ta, không biết có phải cũng hiền hòa rộng rãi như thế hay không.

Thật sự dường như đã từng quen biết cô nương ấy!


Trên thế giới, thật xảo hợp lại có hai người xa lạ lớn lên giống nhau như đúc?

Nàng rất mong đợi được cùng Mai Tuyết Tình gặp mặt.

“Không được, ông nó, tôi còn muốn đi!” Lão bà họ Mai đột nhiên đứng lên, cầm lấy áo mưa mặc vào, dợm bước ra cửa.

“Này trời đang mưa to, bà đi ra ngoài đó làm gì?” Lão ông họ Mai với tay nắm lấy tay bà vợ kéo giữ lại, “Bà nó, bà hôm nay làm sao vậy? Ngày mai hẵng đi, không được sao?”

“Không được, tôi phải đi ngay bây giờ!” Lão bà họ Mai nước mắt lưng tròng, “Tôi hình như nghe được, Tình nhi đang kêu tôi kìa!”

Lão bà họ Mai nước mắt tuôn rơi không ngừng…

Lão ông họ Mai cùng Ngạo Sương đều trở nên tĩnh lặng.

Trong lòng cảm thấy rất xót xa.

Có lẽ là do nhớ thương con gái quá độ, đã sinh ra ảo giác rồi chăng?

“Cha… Chúng ta đưa mẹ đi thôi!” Ngạo Sương mở miệng nói.

“Thôi được rồi…” Lão ông họ Mai không biết làm thế nào nữa, bất đắc dĩ chỉ còn biết khẽ gật đầu.

Không đi, suốt đêm nay cũng sẽ không thể ngủ.

Đi, tìm không được, xem như cũng cam lòng rồi.

Nếu Tình nhi lại không có tin tức gì, sợ rằng, bà lão nhà ông lại điên lên rồi.

Đã hơn một năm rồi, Tình nhi, con rốt cuộc đang ở nơi nào?

Cả nhà ba người mặc áo mưa vào, mang thêm cây dù, thẳng đến bên hồ mà đi.

Gió, lất phất mang theo những giọt mưa to bằng hạt đậu, đánh vào trên mặt, đau buốt.

Ngạo Sương tay cầm đèn pin, ở phía trước hai vị cao tuổi vừa chiếu sáng vừa hướng dẫn đường.

Đã hơn một năm rồi, con đường này, Ngạo Sương không biết, cô đã lui tới, đi biết bao nhiêu lần rồi.

Mỗi lần đều là hy vọng mà đến, nhưng rồi lại thất vọng mà về.


“Chầm chậm một chút… Từ từ thong thả một chút...”

Ngạo Sương dẫn đôi vợ chồng lão ông họ Mai đi lên cây cầu nhỏ.

“Đường trơn trợt, cha, mẹ, hai người nhất định phải cẩn thận…” Ngạo Sương cố gắng hết mức hướng đèn pin chiếu sáng về phía trước con đường hai ông bà cụ đang đi.

“Ai nha…!” Thân ảnh chợt lóe, ánh sáng cùng cả thân ảnh cùng nhau rơi xuống trong hồ.

“Ngạo Sương…” Lão bà họ Mai hoảng sợ thất thanh kêu lớn.

Không một chút do dự, bà lão nhảy vào trong hồ, cố gắng nắm lấy tay Ngạo Sương kéo lên.

Phản ứng bản năng của một người mẹ, làm cho bà quên mất bản thân mình cũng vốn là một con vịt lên cạn. (ý là người không biết bơi)

“Ngạo Sương…” Lã ông họ Mai cũng nhảy xuống “Bà nó ơi...”

Ông lão vừa phát hiện, vợ ông so với ông còn sớm hơn một bước đã nhảy xuống hồ.

Rất nhanh, cả ba người biến mất tăm vào trong hồ nước.

Trên cây cầu nhỏ, Ngạo Sương cứ như vậy mang theo cây dù màu hồng phấn, theo gió ngã nhào…

Có vẻ như thế cô độc, tịch mịch.

Rất nhanh, gió ngừng lay động.

Mưa, cũng tạnh hẳn.

Ánh trăng, cũng lộ ra vẻ mặt tươi cười.

Hết thảy, đều trở về vẻ yên tĩnh.

Phảng phất như buổi tối hôm đó, giống như chưa từng phát sinh qua bất cứ chuyện gì.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận