Trong hậu cung.
Yên tĩnh, không hề có sóng gió.
Các phi tử mỗi
ngày đều ăn chay niệm phật, cũng nghe được thông tin Mai Tuyết Tình lần nữa
mang thai. Đố kỵ, phẫn hận, tràn ngập khắp phật đường.
Vào một ngày trời
trong nắng ấm. Sau khi bãi triều.
Mai Tuyết Tình
chầm chậm đi đến bên ngoài phật đường, đang do dự, nghĩ có nên vào thăm các
nàng ấy hay không.
Nếu đi vào, lại
sợ các nàng ấy đa tâm hiểu lầm, tưởng rằng nàng cố tình vào đó diễu võ dương
oai. Còn không vào, đã đến nơi đây rồi, trong lòng cũng có chút không đành
lòng. Dù gì cũng đều là thân phận nữ nhân cả!
“Ai da, tỷ tỷ
tới, tỷ tỷ đến thăm chúng ta!” Đông phi là người đầu tiên phát hiện ra nàng.
Thân phận Mai
Tuyết Tình, đã vốn là nữ nhân của hoàng đế, hơn nữa lại là nữ nhân hoàng đế
sủng ái nhất, các phi tử đương nhiên sẽ xưng hô nàng là tỷ tỷ.
Mai Tuyết Tình
không muốn vào, cũng không được.
Một loạt những
lời nói xã giao khách sáo vang lên. Đều là những lời ngon tiếng ngọt, a du nịnh
nọt. Mai Tuyết Tình mỉm cười nghe. Mặc cho những lời nói sáo rỗng đó lọt vào lỗ
tai bến trái, đi ra lỗ tai bên phải!
Cuối cùng, đề tài
chuyển tới Hoàng tử Ngưu Ngưu.
“Tỷ tỷ, chúng ta
vẫn còn chưa biết mặt hoàng tử nữa, tất cả mọi người đều rất yêu thích hắn,
không biết, lúc nào có thể để cho chúng ta gặp mặt qua một lần?”
Đông phi lên
tiếng nhắc tới.
“Đúng vậy, đúng
vậy!” Những người khác đều phụ họa.
Mai Tuyết Tình
khóe miệng khẽ nhếch lên. Vẫn còn chưa từng thấy Ngưu Ngưu, như thế nào lại có
thể yêu thích? Vốn không phải là những lời nói thực tâm!
Bất quá, nàng
không có biểu hiện ra bên ngoài.
“Hôm nào, khí
trời mát mẻ, có thể ẵm theo Ngưu Ngưu, tản bộ đến đây! Đến lúc đó, thì mọi
người sẽ có cơ hội nhìn thấy thấy hắn!”
Cuối cùng cũng
không thể lẩn tránh được nữa. Cuối cùng chuyện gì tới cũng đã tới, cẩn thận một
chút là được!
Sau giờ ngọ mọi
người ra ngoài tản bộ. Trong Ngự hoa viên.
Trong đình nghỉ
mát nơi bàn đá, mấy vị phi tử đang ngồi quây quần.
Ngạo Mai, Ngạo
Sương cùng Mai gia phụ mẫu cũng đến cửa hàng.
Liên nhi bị Mai
Tuyết Tình triệu hồi, giúp nàng chiếu cố Ngưu Ngưu.
Mai Tuyết Tình
dặn dò Liên nhi, nhìn thấy các vị phi tử thì phải thông minh lanh lợi một chút.
Liên nhi tự nhiên
hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Mai Tuyết Tình.
Mọi người ngồi
xuống.
“Tỷ tỷ, đây là
trà long tỉnh ngon nhất, có thể cho vài lời bình phẩm.” Đông phi nhẹ nâng tay,
rót trà đầy vào chung của mọi người. Vừa lại cẩn thận cầm từng chung trà lên
đưa tận tay từng người một.
“Đây là nước hoa
quả do tự tay muội ủ, có thể cho hoàng tử nếm thử một chút!” Tay nhẹ nâng một
bình nhỏ bằng ngọc tinh xảo, khẽ nghiên, từ trong bình ngọc chảy ra một chất
lỏng màu hồng nhạt thơm ngát.
“Đây là nước trái
nho!” Sợ Mai Tuyết Tình không tin, Đông phi tự mình trước uống trước một chén.
Sau đó, liền rót
một chung nhỏ đầy khác cho Ngưu Ngưu.
Liên nhi không
dám chớp mắt, nhìn chằm chằm vào chất lỏng từ trong bình ngọc chảy ra.
Tất cả mọi người
sau khi đều nâng chung, Liên nhi móc ra một ngân trâm, để vào trong chung của
Ngưu Ngưu và Mai Tuyết Tình, thử độc. Không có gì lạ xảy ra.
“À, tỷ tỷ, đây
quả là không nể mặt bọn muội muội rồi!” Đông phi giả vờ tức giận.
“Đúng vậy, đúng
vậy!” Những người khác cũng phụ họa theo.
“Tỷ tỷ không tin,
vậy để ta uống hết trước!” Đông phi giơ lên, uống một hơi cạn sạch. Các phi tử
khác cũng uống một hơi cạn sạch.
Liên nhi cùng Mai
Tuyết Tình đưa mắt nhìn nhau.
Mai Tuyết Tình
cũng nâng chung trà lên, có lẽ là bản thân mình quá đa tâm rồi. Nghi thần nghi
quỷ, bản thân mình đã tỏ ra quá hẹp hòi.
Chung trà, từ từ
đưa lên tới miệng.
Phía chân trời,
một đám mây đen nhẹ theo gió lửng lờ bay tới, che lấp ánh mặt trời sau giờ ngọ
ấm áp rạng rỡ.
Đột nhiên, một
cái thân ảnh bay vọt tới.
Không nói gì,
đoạt lấy chung trà từ trong tay Mai Tuyết Tình, uống một hơi cạn sạch.
Rồi lại cầm lấy
chung nước hoa quả của Ngưu Ngưu để ở trên bàn đá. Cũng một hơi cạn sạch.
“Tiểu Phượng,
ngươi đang làm cái gì vậy?” Liên nhi tay mắt lanh lẹ, một tay đẩy Tiểu Phượng
ra.
Chủ tử uống gì
đó, hạ nhân như thế nào có thể tùy tiện giật lấy?
“Công chúa, có
độc!” Tiểu Phượng kêu lên, trong nháy mắt khuôn mặt trở nên trắng bệch, huyết
theo khóe miệng chảy xuống.
Mai Tuyết Tình
tất cả đều minh bạch. Nàng nổi giận vỗ án.
Không đợi nàng
nói chuyện, Đông phi tiên phát chế nhân. (ý
là: đánh đòn phủ đầu, hành động trước để kiềm chế đối phương)
“Bọn tỷ muội, kế
hoạch của chúng ta đã bị bại lộ rồi, dù sao cũng chết, chi bằng kéo theo nữ
nhân này làm lót lưng cùng chết với chúng ta!” Nữ nhân độc ác lớn tiếng xúi
giục mấy phi tử khác.
Các phi tử khác
đồng loạt đứng lên.
Mai Tuyết Tình
cùng Liên nhi ôm Ngưu Ngưu bị vây ở chính giữa.
“Người đâu mau
tới!” Mai Tuyết Tình lớn tiếng gọi, “Hàn Thanh… Hàn Thanh...”
Các phi tử điên
cuồng kéo xé.
Mai Tuyết Tình
cùng Liên nhi rơi vào thế hạ phong.
Tiểu Phượng chịu
đựng nỗi đau đớn kịch liệt, cũng tập trung tinh thần vào việc đánh nhau bảo vệ
chủ tử.
Đông phi độc ác
từ trong tay áo rút ra một thanh đao nhỏ hàn quang lòe lòe, “Ngươi chết đi!”
“Công chúa…” Tiểu
Phượng một tay đẩy Mai Tuyết Tình ra.
Đao đâm một nhát
thật sâu vào phía sau lưng Tiểu Phượng.
“Tiểu Phượng…”
Mai Tuyết Tình phẫn nộ. Nàng sao lại đồng ý cùng bọn họ ngồi cùng bàn uống trà
chứ, hướng về phía Đông phi tiến tới.
Bắt kẻ trộm trước
phải bắt kẻ chủ mưu.
Đông phi cũng
ngây ngẩn cả người. Nàng thật sự đã giết người?
Nhìn thấy Tiểu
Phượng ngã xuống đất như vậy, trong một khắc, nàng ý thức được, nàng thật sự đã
giết người!
Thấy Đông phi
nhất thời thất thần, Mai Tuyết Tình hô to, “Liên nhi, mau đi!” Chỉ cần hài tử
bình an là tốt rồi! Hài tử an toàn, nàng an tâm.
Liên nhi tìm được
một chút sơ hở, chạy thoát ra ngoài.
“Hàn Thanh… Hàn Thanh… Hàn thống lĩnh…” Liên nhi vừa chạy
thoát ra, vừa lớn tiếng kêu cứu.
Đông phi bình tĩnh trở lại.
Giết người cũng đã giết rồi, nàng một lần nữa nắm chặt tay,
vung thanh đao, vừa lại đánh tới.
Một bóng dáng màu trắng nhanh như chớp lao xuống tới.
Phát ra những tiếng kêu to đầy phẫn nộ.
“Bạch điêu, bắt lấy đao!” Mai Tuyết Tình luống cuống không
nghĩ ngợi gì nhiều hô lớn. Lúc này, đối với nàng bất cứ thứ gì có thể giúp đỡ
cũng đều xem như là vật cứu tinh.
Lời của nàng, bạch điêu hình như nghe hiểu được. Nó vỗ mạnh
đôi cánh, giận dữ mổ liên tiếp vào hai tròng mắt của Đông phi, khống chế hành
động của nàng ta lại.
“Áaaa…” Đông phi thật không ngờ, nửa đường lại nhảy ra một
Trình Giảo Kim, nàng vội vàng lấy tay che hai mắt lại.
Thanh đao, rơi xuống trên mặt đất.
“Dừng tay…” Một thân ảnh lao vút tới. So với thanh âm còn
nhanh hơn, vọt đến trước mắt.
Nhanh chóng trấn áp, mấy nữ nhân thúc thủ ngoan ngoãn chịu
trói.
Thấy cục diện đã mất không thể cứu vãn, Đông phi nhặt lấy
thanh đao rớt trên mặt đất, hướng về phía ngực mình đâm một nhát thật mạnh.
Kêu lên một tiếng đau đớn, thêm một nữ nhân đố kỵ ra đi, té
ngã nhào trên mặt đất!
Mai Tuyết Tình chưa bao giờ nghĩ tới, nàng lại cùng với một
đám người khác đánh nhau, hơn nữa lại là cùng một đám nữ nhân cổ đại đánh nhau.
Nỗi hoảng sợ lúc ban đầu qua đi, bình tĩnh trở lại, nàng vội vàng ôm lấy Tiểu
Phượng.
Hàn Thanh tiến lên phía trước, đưa tay bắt lấy cổ tay Mai
Tuyết Tình xem mạch.
Công chúa thân thể rất quan trọng, hắn cũng không muốn công
chúa lại bị bất cứ thương tổn gì thêm nữa.
Thử xem khí tức, Hàn Thanh buông tay xuống.
“Cứu!” Chỉ một chữ đơn giản dễ hiểu, người đã tắt thở.
“Tỷ tỷ…” Bên cạnh Tiểu Thúy nhào tới, bổ nhào xuống người
Tiểu Phượng, òa lên khóc lớn.
“Tỷ tỷ, là do muội không tốt, đều là do muội chạy đi báo tin
chậm chạp, nếu muội chạy nhanh hơn, Hàn thống lĩnh đã kịp thời chạy tới, tỷ sẽ
không bị như vậy rồi!”
Mai Tuyết Tình minh bạch vài phần, nhất định là Tiểu Phượng
nghe biết tin, mới phái Tiểu Thúy thông tri cho Hàn Thanh, còn bản thân nàng ấy
thì liền chạy tới đây cứu mình cùng Liên nhi!
Mai Tuyết Tình thật sự không ngờ, bản thân mình lúc trước
chỉ là nhân tiện thăm hỏi, tiện tay trợ giúp qua các nàng ấy chỉ một lần.
Hôm nay, các nàng ấy lại báo đáp, trợ giúp chính mình, lại
còn đem cả tánh mạng của mình ra báo đáp.
Ôm chặt Tiểu Thúy vào trong lòng, Mai Tuyết Tình khẽ nói
“Sau này, ta sẽ là tỷ tỷ của muội...”
“Oa…” một tiếng, Tiểu Thúy gào khóc lớn lên, “Công chúa…
Tiểu Phượng tỷ tỷ nói, tỷ ấy không muốn chết đâu, nhưng mà, tỷ ấy nghe được
Đông phi nói, loại độc dược này, vô sắc vô vị, có dùng trâm bạc thử cũng không
ra, tỷ ấy vốn là không thể không uống, tỷ ấy muốn đích thân uống xong, mới có
thể vạch trần hành vi độc ác của Đông phi! Tỷ tỷ vốn là không muốn chết, tỷ tỷ
vốn là không muốn chết đâu...”
Nước mắt, đã ươn ướt hai mắt Mai Tuyết Tình.
Nước mắt, từng giọt từng giọt một rơi xuống trên đôi vai gầy
yếu mỏng manh của Tiểu Thúy.
Sau khi phân phó bọn thị vệ giải quyết hậu quả, an bài ổn
thỏa mọi việc, Hàn Thanh đỡ Mai Tuyết Tình hồi cung nghỉ ngơi.
Tiểu Thúy thân thiết tựa vào thân thể của hắn.
Thái y đã sớm chờ ở trong cung.
Liên nhi chuẩn bị nấu dược.
Sau khi bắt mạch, thái y lắc đầu. “Thai khí bị động, lão
thần kê chút an thai dược, thử xem sao đã!”
Ban đêm, mọi người tụ tập cùng một chỗ, thần sắc ngưng
trọng.
Liên nhi cơ trí mang theo Ngưu Ngưu tránh thoát, đã không có
bị bất cứ thương tổn gì. Mai Tuyết Tình tâm tình cũng khoan khoái hơn rất
nhiều.
Mặc dù, bản thân di chuyển làm động thai khí, nhưng mà, có
Khai thái y y thuật cao minh, nàng cũng không có quá nhiều lo lắng.
Mai Tuyết Tình nằm ở trên giường, khuyên mọi người, “Cũng
trở về đi thôi! Mọi người có ở bên ta suốt cả đêm, cũng không làm nên chuyện
gì! Cũng nên trở về nghỉ ngơi đi!”
Nàng mỉm cười an ủi mọi người.
“Cha, mẹ, hai người cao niên nhất ở đây cũng nên đi đầu, trở
về nghỉ ngơi đi!”
Nàng nhất định phải làm cho bản thân tươi vui hơn.
Nàng không muốn làm cho mọi người vì nàng bận tâm lo lắng,
nàng lại càng không muốn cho thai nhi trong bụng cảm nhận được sự bất an!
Tâm tình sầu lo cùng không yên bất an, sẽ vô hình trung
truyền lại cho hài tử.
Trong phòng, chỉ còn lại Ngạo Sương cùng Ngạo Mai.
Ở trước mặt các nàng, Mai Tuyết Tình không thể che dấu được
tâm tình của mình.
“Đông phi, như thế nào lại cổ quái như vậy? Tại sao nàng ấy
uống thứ nước ấy không hề hấn gì? Trong khi cùng là thứ nước ấy, dành cho ta
cùng Ngưu Ngưu lại có độc?”
Ngạo Mai cùng Ngạo Sương cảm thấy không có cách nào tiếp tục
giấu giếm nữa rồi.
Các nàng thành thật nói ra.
Ngạo Sương lên tiếng trước. “Đó là ca ca đưa cho Nghi phi,
cái bình nọ vậy gọi là bình âm dương, miệng bình, có một cái chốt ngầm không ai
biết, thực tế, bên trong bình, có vách ngăn chia làm hai phần hoàn toàn tách
rời. Muội nghĩ, Đông phi bỏ độc dược vào một bên bình, còn bên kia thì không có
độc, cho nên, khi nàng ấy sử dụng chốt ngầm, có thể thần không biết quỷ không
hay đem phần nước ở bên có độc rót ra!”
Ngạo Sương từ lúc sau khi trở về, cũng không gọi Hạng Ngạo
Thiên là “Hoàng huynh” nữa, nàng cũng bắt đầu có thói quen gọi là “ca ca”, sinh
sống ở thế kỷ hai mươi mốt đã hơn một năm, làm cho nàng càng cảm thấy được thân
tình vốn trọng yếu cùng vĩ đại.
“Có lẽ, sau này Nghi phi đưa lại bình này cho Đông phi!”
Ngạo Mai cũng tham gia suy đoán.
“Có lẽ, các nàng ấy vốn là sớm đã có dự mưu rồi!” Mai Tuyết
Tình rốt cục cũng hiểu rõ, câu nói độc ác nhất là lòng dạ nữ nhân!
Nữ nhân, vì lòng đố kỵ thúc giục, thật sự sẽ làm ra những
chuyện thật khiến cho người ta phải sợ hãi.
“Vậy cái bình hai ngăn kia, ngày mai, để ta đập bể nó đi!”
Mai Tuyết Tình cũng cảm thấy có chút tức giận.
Cái bình kia, thiếu chút nữa đã hại chết nàng cùng hài tử!
Vừa nghĩ tới Hạng Ngạo Thiên, Mai Tuyết Tình xoay người,
nhắm mắt lại, buồn bực nói, “Các ngươi cũng trở về nghỉ ngơi đi, ta muốn ngủ!”
oOo
Trong Vô Tâm cung.
“Ngươi nói, ca của ta rốt cuộc ở nơi nào? Đừng cho là ta
không biết, các ngươi khẳng định có liên lạc với nhau!” Ngạo Sương tức giận
xung thiên.
Chuyện của hoàng tẩu cùng ca ca, phải được giải quyết rồi.
Nguyên lai chỉ là hiểu lầm, cần phải sớm loại bỏ, giải quyết càng sớm càng tốt.
Bây giờ, lại xảy ra thêm chuyện Đông phi sử dụng bình âm dương hạ độc. Nếu, vạn
nhất thai nhi trong bụng hoàng tẩu có xảy ra chuyện gì, như vậy không phải
hoàng tẩu thật sự sẽ oán hận ca ca suốt cả đời rồi hay sao chứ.
Người khác nàng có thể mặc kệ, nhưng chuyện của huynh tẩu,
nàng nhất định phải nhúng tay. Nàng phải tìm được ca ca, làm mọi chuyện sáng
tỏ.
“Ta thật sự không biết!” Hàn Thanh đánh chết cũng không nói.
Đây là bí mật giữa bọn hắn, ba nam nhân, hắn cũng không muốn tiết lộ ra ngoài.
“Hàn Thanh, ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi làm cho ta
thương tâm, ta thật sự sẽ cho khai thông hồ nước kia, một lần nữa rời đi trở
lại thế kỷ hai mươi mốt. Bên kia, đang có một đại tổng tài theo đuổi ta đấy!”
Ngạo Sương nói chính là lời nói thật.
Nàng lúc còn ở thế kỷ hai mươi mốt, trong thời gian dạy đàn,
có quen biết với phụ huynh một học trò của nàng, vốn là tổng tài của một tập
đoàn lớn có danh tiếng, góa vợ, đối với Ngạo Sương theo đuổi nhiệt tình. Sau
khi trở về, Ngạo Sương đem chuyện này nói cho Hàn Thanh biết rồi, Hàn Thanh
canh cánh trong lòng.
Hàn Thanh vốn là người hết sức trung với chủ tử cùng bằng
hữu. Hắn cũng mảy may không đổi ý, “Cũng có người theo đuổi ta, công chúa Nam
Trần quốc nhân tiện cũng năm lần bảy lượt đến kinh thành đi tìm ta.”
Không đề cập tới Trần Nhất Nhu còn hơn, nhắc tới Trần Nhất
Nhu, tính đố kỵ của nữ, cuồn cuộn không ngừng nảy lên trong lòng. Khuôn mặt nhỏ
nhắn xinh đẹp của Ngạo Sương, tái nhợt hẳn lên.
“Được rồi, Hàn Thanh, vậy ngươi cứ đi tìm nàng ấy đi, bổn
cung muốn nghỉ ngơi rồi!”
Nói không rõ tại sao, tự trong đáy lòng của Ngạo Sương, cảm
giác ghen tuông, đố kỵ như ăn phải dấm chua, hơn nữa, cái loại cảm giác này từ
hướng ra tứ chi lan tràn khắp cơ thể thấm sâu vào tận xương cốt.
Trong mắt, bao phủ một tầng sương mù.
Xoay người, quay về nội thất.
Vốn là nàng ở tại thế kỷ hai mươi mốt thế trong một thời
gian quá dài, quan niệm tư tưởng thay đổi? Hay là nàng cùng Hàn Thanh trong lúc
đó, vốn là có ngăn cách?
“Ngạo Sương…” Nhìn thấy nàng thân ảnh cô đơn, bất lực tiêu
sái tiến vào nội thất.
Hàn Thanh hối hận, tại sao mình cùng nàng nảy sinh miệng
lưỡi tranh cãi chi. Chính mình như thế nào lại không có thể như hoàng đế sủng
ái Mai Tuyết Tình như vậy, cũng sủng ái Ngạo Sương đây?
Vốn là chính mình tính tình chất phác, hay là chính mình còn
chưa đối đãi sâu sắc với Ngạo Sương đây? Hay là, vị trí chủ tử cùng bằng hữu ở
trong lòng, so với Ngạo Sương quan trọng hơn?
“Ngạo Sương…” Hàn Thanh chần chờ gọi với theo một tiếng.
“Hàn thống lĩnh, bổn cung thấy không khỏe, có chuyện gì,
ngày mai hãy nói đi!” Thanh âm như có như không từ nội thất truyền ra đến.
Hàn Thanh trái tim co quắp đau nhói.
Hắn sải bước đi vào nội thất.
“Ngạo Sương, hãy nghe ta nói...”
Ngạo Sương cùng đang nằm nghiêng trên giường, “Hàn thống
lĩnh, không cần giải thích…” Ngạo Sương ngay cả mắt cũng không dám hé mở dù chỉ
một chút. Nàng sợ rằng bản thân vừa mở mắt ra, nước mắt sẽ không ngừng chảy
xuống.
Hàn Thanh vốn là một thuộc hạ trung với chủ tử, vốn là một
nam nhân trung với bằng hữu, nhưng mà, hắn sẽ là một hảo trượng phu sao?
Lúc đầu, hoàng tẩu múa kiếm, chỉ là thanh kiếm chỉ hướng về
phía ca ca, Hàn Thanh đã không vì tình riêng mà đả thương hoàng tẩu, khi đó,
thân phận hoàng tẩu còn chưa có bại lộ, đối với Hàn Thanh thực tế lúc đó mà nói
đó chính là nàng, Hạng Ngạo Sương!
Vì chủ tử, ngay cả nữ nhân mà mình yêu mến nhất, cũng nhẫn
tâm thương tổn, nữ nhân gặp phải nam nhân như vậy, không biết, vốn là may mắn
hay là bất hạnh?
“Ngạo Sương…” Hàn Thanh ngồi xuống bên mép giường, hắn đưa
ra quyết định, “Ngày mai, ta đưa nàng đi, có được hay không?”
Lệ, cũng không nhịn được, theo gương mặt chảy xuống.
Bàn tay to thô ráp, thay nàng lau đi nước mắt.
“Ta là người thô
lỗ…”