Phi Tử Của Ca Ca

Mai Tuyết Đình trãi qua một đêm khó ngủ, mãi đến khi trời hừng sáng mới từ từ rơi vào giấc ngủ. Khi thức giấc, gương mặt cũng khá tươi tỉnh nhưng chung quanh mắt có quầng đen.

Liên nhi phát hiện nàng khác thường, bèn hỏi: “Công chúa, người không ngủ được sao?”

“Uh, bất quá có chút mất ngủ, nhưng cũng không có chuyện gì to tát” – Mai Tuyết Tình trong lòng cảm thấy có chút không yên.

“Hoàng thượng đã tới rồi, ngài phân phó nói, nếu công chúa cảm thấy thân thể chưa được khỏe, có thể tùy tiện truyền thái y.” Liên nhi nói.

“Hắn… hắn… hoàng huynh… đến đây lúc nào?”

“Cách đây nữa canh giờ, Hoàng thượng thấy công chúa vẫn chưa tỉnh giấc nên nhân tiện vào triều sớm rồi!”

“Cái gì, hắn … hắn… dám đi vào phòng trong lúc ta ngủ?” Mai Tuyết Tình có chút tức giận, cái nam nhân này thật sự không lễ phép, dám tiến vào khuê phòng của phụ nữ, thật hơi quá đáng.

“Công chúa, người làm sao vậy? trước kia, Hoàng thượng cũng không thường tiến vào sao, hôm nay sao người lại tức giận?” Liên nhi cảm thấy khó hiểu hỏi.


“Không tức giận, không tức giận, chỉ là đêm qua nghỉ ngơi không được tốt, tâm tình có chút sa sút.”

Mai Tuyết Tình không thèm giải thích với Liên Nhi đêm qua đã xảy ra chuyện gì. Bất quá, có thể ban đêm nàng hay đạp tung chăn mền theo thói quen, cái tên hoàng huynh đáng chết biến thái kia sẽ không chứng kiến cảnh nàng đạp tung chăn mền đi!

Mai Tuyết Tình có chút mê muội rồi, làm sao bây giờ? Sau lại như thế nào, làm sao có thể cùng hắn ở chung ?

“Công chúa, người nghĩ cái gì mà như nhập thần vậy? Người phải rửa mặt rồi!” – Liên nhi đến bên nhắc nhở.

“A, ” Mai Tuyết Tình ánh mắt hoảng hốt.

“Công chúa, người ngồi xuống, ta chải tóc cho người!” – Liên nhi nâng nhẹ mái tóc dài đen mượt của Mai Tuyết Tình nhẹ nhàng chải bới, không tới một khắc, Mai Tuyết Tình tựa như thay đổi thành một người khác hiện ra trước mắt Liên nhi.

“Công chúa, người xem một chút, người không hài lòng sao?” – Liên nhi cầm lại một tấm gương đồng.

Mai Tuyết Tình có chút giật mình, người trong gương đồng vốn chính là mình sao? Mái tóc dài đen nhánh được vấn cao bồng bềnh như mây, hai lọn tóc dài hai bên mái được gài lại bởi hai miếng ngọc xanh, phía mỗi bên mái lại được xuyên lại bởi châu thoa cài tóc, châu thoa cài trên tóc như một bông hoa hàm tiếu rũ nhẹ.

Thật sự là người đẹp nhờ lụa, bộ khôn bằng ngựa. Không trách được sao cổ đại mỹ nhân người nào cũng xinh đẹp như vậy là vì kiểu tóc cũng đóng vai trò lớn ah!

Cuộc sống từng ngày từng ngày trôi qua, nhẩm tính ra, Mai Tuyết Tình đã tới cái triều đại xa lạ này cũng được một tuần thời gian rồi.

Mấy ngày nay, tên hỗn đản hoàng đế kia không thấy trở lại thăm nàng, Mai Tuyết Tình cũng đã bình tâm lại rất nhiều. Có phải hắn ý thức được chính mình đã phạm sai lầm, nên cố ý không tới?

Người làm sai biết tự sửa, vậy cũng không nên trách cứ làm gì, thôi được vậy lần sau hắn đến, nàng sẽ không truy cứu lại chuyện hắn vô lễ vừa rồi. Bọn họ nói gì cũng là huynh muội cùng chung một nhà, hắn cứ làm hoàng đế của hắn, còn nàng sẽ tìm kiếm cách quay về thế kỷ hai mươi mốt, nước sông không phạm nước giếng, bình bình an an cùng ở chung đi! Mai Tuyết Tình tận đáy lòng bắt đầu tha thứ cho Hạng Ngạo Thiên rồi.

Mai Tuyết Tình ở trong hoàng cung, đi nhiều nơi nhất cũng chỉ quanh quẩn trong cung hay là Ngự hoa viên nơi có cái hồ kia, ban đêm, nàng vốn là không dám tùy tiện đi, nàng sợ gặp lại cái tên giả hoàng huynh kia. Mỗi ngày ban ngày, khi bọn ta đi tới bên hồ vừa xem xét vừa đi quanh hồ, nhưng mấy ngày qua, cũng không phát hiện được đầu mối giá trị gì.

“Liên nhi, ta đến cung công chúa Ngạo Mai xem một chút đi!” Hôm nay, Mai Tuyết Tình thật sự là buồn bực đến phát hoảng, hoàng cung rộng lớn thật nhưng những chỗ làm cho chính nàng cảm thấy hứng thú cũng không nhiều, Ngự hoa viên phong cảnh tú lệ, nhưng cũng không có thể mỗi ngày cứ ở nơi này đi dạo chơi!


Mai Tuyết Tình bắt đầu hoài niệm, nhớ đến công việc và cuộc sống ở thế kỉ hai mươi mốt, mặc dù công việc lúc nào cũng căng thẳng khẩn trương, cũng có khi oán giận ông chủ tâm địa đen tối, nhưng cuộc sống lúc đó thật phong phú dễ chịu, mỗi tháng nhận được lương bổng, cũng không đến nỗi chán chường

Mà bây giờ đây, thân mặc cẩm y ngọc, cơm dâng lên tận miệng, đầy đủ vật chất, xa hoa có thừa , nhưng tâm trạng càng ngày càng mất đi sự vui vẻ. Có lẽ chính mình mạng khổ, không chịu chấp nhận an nhàn hưởng phúc.

Xa xa từ phía tẩm cung của Ngạo Mai công chúa, vẳng đến tai Mai Tuyết Tình tiếng đàn du dương uyển chuyển.

“Liên nhi, người nào đàn tấu vậy? Như vậy thật dễ nghe, nghe rất êm tai?”

“Vốn là khúc đàn của Ngạo Mai công chúa, trong cung nhân tiện nói ra Ngạo Mai công chúa cầm nghệ rất cao” Liên nhi nói.

Đi tới cửa cung, có cung nữ đi vào bẩm báo.

Thấy Mai Tuyết Tình tiến vào tẩm cung, Ngạo Mai chân thành hạ bái. Mai Tuyết Tình vội vàng nâng nàng dậy, nói “Miễn đi, sau này hãy miễn mọi lễ tiết khách khí (nguyên văn: phồn văn nhục lễ) ấy đi, chúng ta là tỷ muội một nhà không nên chấp nhặt lễ tiết này giống như người xa lạ!”

“Chúng ta là hạ nhân mà công chúa cũng không cho thi hành lễ tiết, công chúa đã từng nói qua, người nào hành đại lễ với nàng, nàng sẽ nhân tiện đánh phạt.” Liên nhi thích thú nói.

Ngạo Mai mỉm cười, đỡ Mai Tuyết Tình ngồi vào ghế, nói “Tỷ tỷ làm thế nào đột nhiên lại sửa đổi các quy cũ trong cung rồi, không phải khi hoàng huynh trở về còn không bị người khiển trách sao!”


“Hắn… hoàng huynh… không ở trong cung sao?” Mai Tuyết Tình hỏi, chả trách được sao cái tên hoàng đế thối tha chán ghét kia không đến thăm nàng, thì ra hắn không ở trong cung!

“Ngày hôm qua đã rời cung rồi, phía trên vùng biên giới nước ta cùng Nam Trần quốc xuất hiện hỗn loạn, hoàng huynh tự mình dẫn binh xuất chinh rồi. Ta cũng vậy, nhờ đi ngự thư phòng mượn sách mới biết được, lúc ấy, hoàng huynh cùng mấy vị đại thần đang thương lượng việc này.” Ngạo Mai chậm rãi nói.

“Được rồi, tỷ tỷ, ngươi cũng đàn một khúc đi! Chúng ta cùng luận bàn, ” Ngạo Mai còn nói thêm.

“Ta … ta … ta trí nhớ vẫn còn chưa khôi phục, ngươi cũng biết, đầu óc ta vẫn còn bị chút đả kích, giờ vẫn còn chưa khôi phục lại, nhưng ta cũng không cho điều này là không tốt, thật thất lễ rồi!”

Mai Tuyết Tình tâm tình như nai con loạn nhảy, nàng không hề biết đánh đàn, ngay cả cầm kì thi họa cũng chăng hề biết gì cả! Có thể đới với cầm kỳ thi họa nàng không giỏi, nhưng nàng lại rất thích đọc những quyển sách. Bằng không, sao nàng lại có thể tốt nghiệp đại học, còn có một công việc khiến cho người khác hâm mộ đây!

Ngạo Mai cũng không ép nàng nữa, hai người đứng lên tán dóc.

“Muội muội, ngự thư phòng có rất nhiều sách sao?” Mai Tuyết Tình ở trong cung tâm tình thật cực kỳ nhàm chán, nếu có sách xem, thời gian có lẽ sẽ khoan khoái qua mau một chút.”Đúng vậy, ngươi muốn xem, cũng có thể đi tìm hoàng huynh mượn mà!”

Mượn vốn là có thể đến mượn, vấn đề vốn là cái tên hoàng đế thối kia bây giờ không ở trong cung, một mình đi tìm, vừa lại có chút không lễ phép. A…, Mai Tuyết Tình như là đột nhiên nhớ tới cái gì, chợt nói : “Muội muội, chúng ta cùng đi ra ngoài chơi đùa đi!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận