Phi Tử Của Hoàng Thượng Cưới Vợ

Buổi tiệc mới được nửa canh giờ, từ sáng sớm bản công tử đã chưa được ăn gì, ta không chịu nổi đói khát, liền chạy vào bếp kiếm đồ ăn. Bếp trưởng của Lạc thị tửu lâu Vương bá và đầu bếp trong nhà Hác đại thúc đang rất bận rộn nấu gì đó. Ta đi vào lấy trộm bánh nướng và một đĩa tương thịt bò về phòng.

Tân nương tử vẫn còn ngoan ngoãn ngồi trên giường, ta bỏ thịt bò lên hai cái bánh nướng, nghĩ một chút liền nhét một cái bánh nướng cho bác gái, để tránh nàng đói bụng tính tình sẽ kém đi. Đang lúc muốn ăn thì Mặc Yên thì lại vội vàng mở cửa, nói là có rất nhiều quan viên đến đây, cha gọi ta lập tức ra ngoài.

Ta buông bánh nướng đi ra, lại quay vào dùng giấy thấm dầu bọc lấy hai cái bánh nướng, nhét vào trong lòng ngực bác gái tân nương, còn nói khẽ với nàng: “Ta đi ra ngoài tiếp khách, ngươi nếu đói bụng thì ăn một chút gì đi, ta bọc lại cho ngươi, không thôi sẽ nguội. Ta thấy che khăn voan mãi sẽ rất ngộp, nếu không thoải mái thì bỏ khăn ra đi! Khi ta về sẽ gõ cửa trước, đến lúc đó hãy che khăn lại, mũ phượng cũng lấy xuống đi! Đội nặng đầu lắm đấy.” Thấy nàng hơi hơi gật đầu, ta nhanh chân chạy ra ngoài.

Ta mới vào phòng khách thì Hoàng Thượng và Hoàng Hậu cũng tới, khiến tất cả mọi người đều quỳ xuống. Hoàng Thượng dượng hiển nhiên tâm tình rất tốt, “Các khanh bình thân, trẫm hôm nay không phải lấy Hoàng Thượng thân phận tới, mà là thân phận dượng tới chúc mừng cháu của mình, mọi người không cần câu nệ.” Hoàng Thượng dượng hôm nay ăn mặc đơn giản, cùng Hoàng Hậu di nương một thân quần áo nhẹ nhàng, cứ như ngày thường bọn họ tới tìm cha mẹ ta nói chuyện phiếm vậy.

Hoàng Thượng Hoàng Hậu đều đã đến nên yến hội bắt đầu, ai nấy đều ăn uống linh đình, Hoàng Thượng và Hoàng Hậu lại ban thưởng rượu đối ẩm với ta, cha mẹ cũng cười vui mừng thoải mái, cứ như nỗi lo trong lòng bọn họ đã không còn vậy.

Ta đứng trong đại sảnh, cùng Hoàng Thượng, Hoàng Hậu, cha mẹ mời rượu mọi người, hôm nay rượu rất ngon, còn có rượu Nữ Nhi Hồng hai mươi năm. Ta ngửi thấy mùi rượu liền ứa hết nước miếng, lúc này cha thình lình giẫm lên chân ta, khiến ta đau đến cắn môi dưới, sắc mặt thoạt xanh thoạt trắng.

Cha đến gần thấp giọng nói: “Hôm nay ngươi nếu còn dám uống rượu, lão tử sẽ đuổi ngươi ra khỏi nhà.”

Uy hiếp! Uy hiếp một cách trần trụi a! Nhưng nhìn thấy ánh mắt sắc bén của cha, ta vô lực giãy giụa, lập tức phải khuất phục.

Cha nháy mắt với Mặc Yên, Mặc Yên hiểu ý, đưa cho ta một vò rượu, ta ngửi ngửi, bên trong chỉ là nước. Ây da! Đúng là không để cho ta con đường sống mà, uống hết thứ nước này không phun mới là lạ!

Khi đi mời rượu, ta chỉ có thể cố gắng tươi cười, uống hết ly nước này đến ly nước khác, phảng phất nước trong đó còn có nước mắt của ta, đang thương tâm tưởng nhớ Nữ Nhi Hồng.

Hoàng Thượng cười nói: “Ngươi phải đối đãi Tuyệt Ca cho tốt a! Nàng giao cho ngươi đấy.”

Ta còn đang hoảng thần, mơ màng lớn tiếng đáp: “Được! Nhưng Hoàng Thượng, Tuyệt Ca là ai a?”

Toàn bộ phòng lập tức im lặng, sau đó vang lên một trận cười vang, tiếng cười như sóng thuỷ triều tràn vào Lạc phủ, ta nghĩ nóc nhà Lạc phủ có thể bị sụp vì tràng cười này. Ngay cả cha bình thường rất đứng đắn cũng cười đến gập bụng. Gì chứ? Không biết ta hỏi một chút không được a?

Mẹ cười quay đầu ta lại nói: “Tuyệt Ca chính là vợ con a.” Thì ra ta là người đi thuyền mà không biết thuyền trưởng là ai. Ngày đó ta uống rượu nên chẳng biết tờ giấy kia ra sao, lại cũng không có ai nói cho ta biết nàng tên là Tuyệt Ca a! Tất cả mọi người đều đang chê cười ta, toàn ý xấu cả, đúng là không phúc hậu!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui