Phi Tử Của Hoàng Thượng Cưới Vợ

Đại mỹ nhân trở mình, thì ra vẫn chưa ngủ a! Nàng nháy mắt nhìn ta, ta cũng sững sờ nhìn lại nàng.

“Còn chưa lên?”

Ác! Trời ạ! Nàng thật chừa chỗ cho ta a! Ngủ là chuyện rất tốt đẹp, lãng phí thời gian là không tốt, nhanh mà bổ nhào lên giường thôi a.

“Muốn gì?” Đại mỹ nhân lại trở mình, nghiêng thân thể đối mặt với ta.

“Ngày hôm qua ta chưa bàn với ngươi vấn đề giường chiếu, còn đang suy nghĩ sợ ngươi không quen ngủ chung với người khác, nên do dự không biết có nên nằm lên giường, hay vào thư phòng mà ngủ.” Ta cũng quay người lại, đối mặt với nàng.

“Ta đúng là không quen ngủ chung với người khác! Nhưng ngươi nghĩ xem nếu để người khác nhìn thấy chúng ta ngủ khác phòng, họ có cho ta là một thê tử hung ác, không để” phu quân “ngủ cạnh ta không a?” Nàng cố ý nhấn mạnh hai chữ “Phu quân”, khi nói đến đó còn dùng ngón tay chọc bả vai ta hai cái. Tuy rằng trước đây khi đại mỹ nhân gọi ta là phu quân luôn làm cho ta cảm thấy rung động, nhưng bây giờ bản công tử đột nhiên cảm thấy rét run, cách xưng hô này có nên sửa lại không a?

“Ách... Này Tuyệt Ca, ta nghĩ ta hẳn nên gọi ngươi là Tuyệt Ca tỷ tỷ, không thôi sau này chúng ta xưng hô như tỷ muội đi! Ta vừa không phải là phu cũng không phải quân, hai chữ” phu quân “này không đúng lắm.”

Hơn nữa mỗi lần đại mỹ nhân gọi một tiếng đều khiến tim ta nhảy dựng, thân thể cũng bắt đầu nóng lên, lòng bàn tay còn đổ mồ hôi, đây nhất định là vì bản công tử rất sợ cách xưng hô này a.

Nàng nở nụ cười sáng lạn, xích lại gần ta một chút, một tay chống mặt, khuỷu tay làm gối đầu, tay kia thì ngả ngớn nâng cằm bản công tử lên. Lúc này ta mới nhận ra khoảng cách trên giường là gần thế nào, gần đến mức mùi hương tự nhiên của nàng lén lút lẻn vào mũi của ta, hơi thở của nàng nhẹ nhàng chạm vào mặt, khuôn mặt nàng ngay trước mắt ta, chỉ cần hơi ngẩng đầu lên là có thể chạm vào làn môi đỏ mọng của nàng.

Môi nàng thoạt nhìn rất thích hợp để hôn, tối hôm qua mới đụng phải một chút mà đã có thể cảm thấy nó đẫy đà mềm mại, nếu hôn thật thì sẽ mang lại cảm giác gì?

Ý niệm liên tục nhảy ra trong đầu, khiến tim ta đập như trống, cứ như nó muốn nhảy ra khỏi cổ họng của ta vậy. Ta không dám thở mạnh, sợ sẽ thổi tan đi cảm xúc lúc này. Bản công tử vì cảm giác, vì ý niệm trong đầu, vì khoảng cách rất gần này mà chân tay luống cuống, một cỗ nhiệt khí nhắm thẳng lên đầu, tứ chi bủn rủn vô lực.

“Một khi đã như vậy thì ta gọi ngươi là” nương tử “nha!”

“Không được... Không thể gọi tên ta được sao?”

Đại mỹ nhân không đáp, nàng mỉm cười nhìn ta, lại chọt má ta, nói. “Mặt bánh bao lại tới nữa!”

Ta tức giận vì nàng không chịu nghe ta nói, bèn nắm ngón tay đang nghịch mặt ta, cắn một cái. Đại mỹ nhân cúi đầu kinh hô một tiếng.

“Du côn cắc ké, ngươi là bánh bao biết cắn người a!”

“Ngươi không chịu tập trung nghe ta nói.” Đúng vậy! Bản công tử đang cáu kỉnh đó thì sao.

Nàng mỉm cười, “Du côn cắc ké, ngủ đi!” Nàng kéo chăn lên cho ta.

Được rồi! Gọi là gì cũng được, không nói nữa, ngủ là việc tuyệt vời đến thế nào, không nên lãng phí thời gian để tranh cãi ầm ĩ.

Ta nhắm nghiền mắt lại, khi đang mơ mơ màng màng ta lại ngửi thấy mùi hương trên người nàng, mùi hoa mai mát lạnh bị sa màn ngăn cách lan tỏa đều trên giường, khiến ta cảm thấy an ổn, bất tri bất giác chìm vào giấc ngủ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui