Hắn ôm ta rất chặt, buông bàn tay đang nắm lấy tay của ta ra, tay kia lại vòng qua ôm lấy thắt lưng, trên lưng ta cảm thấy lồng ngực hắn không cường tráng như nam tử, mà lại mềm mại như... Nữ tử?
Trong lòng chấn động, ta cuống quít đứng dậy, chăn trên người hắn đã bị ta đẩy ra, rớt xuống dưới thân hắn, tay chân hắn dang ra hình chữ đại (11) trên giường, sợi tóc đen nhánh sáng bóng dưới ánh trăng, khuôn mặt hắn ngủ thật thanh tú, tựa như một nữ tử.
Ta muốn xác định mình không gặp ảo giác, bèn đánh bạo, hít sâu một hơi, đặt lòng bàn tay lên trước ngực của hắn. Hắn vẫn không tỉnh, chỉ trở mình một cái.
Quả nhiên đúng vậy, hắn không phải hắn, mà là nàng!
Có được sự cảm nhận chân thực rồi khiến ta ngỡ ngàng trước kết quả ngoài ý muốn này, điều ngoài ý muốn ở đây là khi tay ta đặt trước ngực nàng ta lại cảm thấy tâm phiền ý loạn, cứ như những sợi tơ rối lại khó gỡ trong lòng; Và điều khó gỡ nhất trong lòng ta là vì sao ta lại cảm thấy... Thất vọng?
Cảm xúc phức tạp kêu gào trong lòng, tay chân ta hoảng đến mức ngay cả chăn cũng quên đắp lại cho nàng, tức tốc nhảy ra cửa sổ, dùng khinh công phóng qua nóc nhà đối diện, trên đường về hoàng cung tốc độ của ta mới từ từ giảm lại.
Khi ta ngồi trong cung uống trà, ám vệ mới thở hổn hển trở về. Trước kia ta đuổi không kịp bọn họ, bây giờ tốc độ của ta đủ để ung dung nhìn bọn hắn thở hồng hộc đuổi theo, nhưng lúc này ta không có cách nào cảm thấy vui sướng vì khinh công của mình tiến bộ được cả.
Ở ven hồ, ở tam hợp viện, trên đường cái, tất cả tư liệu đều viết đó là hắn, nhưng không ngờ sự kiện trên giường kia hắn lại biến thành “Nàng”, rốt cuộc người đó có đúng là nàng không?
Trong đầu ta thân ảnh của nàng cứ hiện ra, làm ta buồn bực không thôi, hơi thở tức trong lòng, càng giãy giụa suy nghĩ hít sâu một hơi, trái tim lại càng trầm xuống. Ta không kiên nhẫn phất tay, muốn đem những nhiễu loạn trong lòng cứ như ruồi bọ đuổi ra ngoài, nhưng ta biết việc này khó khăn hơn nhiều.
Ngoài cửa sổ bóng tối dần sáng lên, sắc trời từ từ hiện rõ, ta trằn trọc, khó ngủ cả một đêm, tâm tình không thoải mái làm người ta rất mỏi mệt.
Trơ mắt nhìn cung nữ Ngô Đồng đưa đồ ăn sáng tới, tiểu thái giám Đông Ca nhi dọn bữa sáng chưa hề đụng tới của mình, lại đưa cơm trưa tới, ta không muốn đứng dậy, mệt quá, rất mệt.
Khi bữa cơm chiều được dọn đi, Hoàng Hậu nương nương vô cùng lo lắng chạy vào, ta đang muốn đứng dậy quỳ xuống, Hoàng Hậu nương nương ngồi bên giường, ngăn ta ngồi dậy, lại dịu dàng đưa tay sờ trán ta.
“Tuyệt Ca, làm sao vậy? Bọn họ nói ngươi một ngày chưa ăn gì cả, Bổn cung thực sự lo lắng. Có phải bị bệnh hay không? Truyền thái y đến nhé?” Nàng lo lắng hỏi.
“Ta không sao, chỉ là ngày hôm qua ban ngày đọc sách, ban đêm luyện võ, nên hôm nay cảm thấy hơi mệt một chút, nghỉ ngơi một lát sẽ không sao đâu. Chuyện nhỏ như thế mà làm phiền Hoàng Hậu nương nương tới đây, trong lòng Tuyệt Ca cảm thấy thật áy náy.” Ta miễn cưỡng cười.
“Chúng ta là người một nhà, không có việc gì phải áy náy cả. Bổn cung và Hoàng Thượng cũng có bàn với nhau không nên sắp xếp lịch học nhiều như vậy nữa. Ngươi cũng thật là, miễn cưỡng mình thành như vậy, bây giờ lại đổ bệnh. Hôm nay Bổn cung đi khuyên giải Hoàng Thượng, xin Hoàng Thượng có thể ân chuẩn giảm bớt lịch học của ngươi. Khí sắc ngươi kém như vậy, Bổn cung không thể yên lòng. Uyên Ương, nhanh đi mời thái y lại đây!”
Vì không muốn nghịch ý tốt của Hoàng Hậu nương nương, ta để mặc cho thái y bắt mạch.
“Phó thái y, Tuyệt Ca bị gì vậy?”
“Bẩm Hoàng Hậu nương nương, Duẫn nương nương thân thể không có việc gì cả, nhưng bị cảm lạnh, cựu thần kê một toa thuốc giúp Duẫn nương nương khư hàn là được.”
“Vậy làm phiền Phó thái y, muốn dược liệu gì cứ việc lấy dùng, không cần tiếc đâu.”
Phó thái y tóc trắng xóa run rẩy kê toa thuốc, Đông Ca nhi đi theo hắn lấy thuốc.
“Tuyệt Ca, ngươi không có việc gì là tốt rồi, sao lại không khoẻ vậy? Hay là ngồi dậy, dùng bữa tối rồi uống thuốc, được không?”
“Tạ ơn Hoàng Hậu nương nương.”
“Nằm một lát đi, Bổn cung không làm phiền ngươi nghỉ ngơi nữa, ngươi cần gì cứ nói một tiếng, Bổn cung sẽ sai người chuẩn bị. Hai ngày nữa không cần đi học, hảo hảo nghỉ ngơi.”
(11): Hình người nằm giang tay (大).