Phi Tử Của Vương Gia Ngốc


Sau giữa trưa gió nhẹ thổi vào trong đình viện của phượng loan điện,“Sàn sạt sa –” Tiếng gió thổi qua các cành cây, tô lên vẻ yên tĩnh giữa trưa. Tô Lệ Nhã khẽ dựa vào ghế, đang làm quần áo tiểu hài tử. Bàn tay mềm đặt ở trên bụng càng ngày càng nhô lên, hai tháng nữa, đứa nhỏ sẽ được sinh ra. Tuy rằng, thân phận hiện tại của nàng, không cần phải tự mình động thủ làm xiêm y, nhưng niềm vui sắp làm mẹ, làm nàng quyết định nhất định phải vì tiểu bảo bảo chuẩn bị quần áo. Đơn giản, bởi vì ở hiện đại để tiết kiệm tiền sửa quần áo, nàng đều tự mình làm. Bởi vậy, sau khi nhờ Lâm Tư chỉ dạy, nàng liền bắt đầu chuyên tâm làm xiêm y.

Bỗng nhiên, trước mắt tối sầm lại, nàng biết A Kim đã trở lại. Chỉ thấy A Kim ngồi xổm xuống, cầm lấy vải dệt bên cạnh nàng, con ngươi đen nghi hoặc:“A Nhã, làm cái gì vậy a?”

Tô Lệ Nhã một tay ấn bụng mình, một tay nắm lấy tay A Kim đang cầm vải dệt, cười nói:“Đây là làm cục cưng trong bụng.”

Tầm mắt A Kim dừng ở trên bụng nàng. Trước kia, hắn nghĩ trong bụng A Nhã chắc có gì đó nên mới lớn như thế, sau lại mới biết bên trong có tiểu bảo bảo. A Nhã nói đây là tiểu bảo bảo của hắn và nàng. Vốn, hắn còn rất hưng trí mỗi ngày trước khi ngủ cùng tiểu bảo bảo nói chuyện, gần đây, hắn lại vô cùng chán ghét tiểu bảo bảo này. Bởi vì nó làm cho A Nhã trở nên thực vất vả, mệt chết được, đều không thể bồi hắn. Tầm mắt vừa chuyển, dừng trên gương mặt ôn nhu của A Nhã khi nhìn đóng vải trước mắt, hắn bỗng nhiên cảm thấy trong lòng có cổ khí dâng lên. Đứa ngốc thực tự nhiên đem bực bội trong lòng biểu hiện ra ngoài: Vươn tay lấy vải dệt:“A Nhã, ta cũng muốn, ta cũng muốn A Nhã làm xiêm y cho ta.”

Lời này nghe vào trong taiTô Lệ Nhã, liền thành cố tình gây sự. Hiện tinh lực của hắn đã lớn thế kia làm sao có thể làm xiêm y? Nhất thời, nàng sắc mặt trầm xống, âm thanh lạnh lùng nói:“A Kim, chàng không được cố tình gây sự.”

A Kim vẻ mặt bị thương nhìn gương mặt tức giận cho tới bây giờ đều đối chính mình nhu tình, rồi sau đó oán hận nhìn chằm chằm bụng của nàng, nói:“A Nhã, là ngu ngốc, ngu ngốc.” sau đó tức giận rời đi.

Tô Lệ Nhã vừa buồn cười vừa tức giận nhìn thân ảnh nổi giận đùng đùng mà đi. Vốn nàng nghĩ A Kim nhất thời cố tình gây sự. Nhưng rất nhanh nàng phát hiện tình huống có điểm không thích hợp. Khi có thời gian rảnh rỗi A Kim lập tức sẽ tìm nàng. Mỗi khi nàng vừa định cùng bảo bối trong bụng trò chuyện, thuận tiện tiến hành một chút dưỡng thai, A Kim sẽ quấn quít lấy nàng, không cho nàng có chút rảnh rỗi. Tình huống này càng diễn càng kịch liệt, làm nàng không thể chịu đựng được. Hiện tại bụng của nàng đã tám tháng. Phụ nữ có thai cảm xúc phải bảo trì tâm bình khí hòa mới có thể có lợi cho đứa nhỏ. Hơn nữa, buổi tối có người quấn quít lấy nàng, làm nàng ngủ không đủ. Vì thân thể của chính mình suy nghĩ, đồng thời cũng là vì cục cưng trong bụng suy nghĩ, nàng không thể không cùng A Kim nói rõ ràng.

Tối nay, A Kim như thường lệ trở về phượng loan điện. Hừ tiểu ca, hắn cước bộ nhẹ nhàng trở lại trong điện. Hắn thích nhất buổi tối. Chỉ cần tối, hắn có thể có rất nhiều rất nhiều thời gian cùng A Nhã cùng một chỗ. Ha ha, gần đây A Nhã đều không có cùng tên đáng ghét nói chuyện. Thân ảnh nhoáng lên một cái, khinh công tuyệt diệu làm hắn rất nhanh vào trong điện. Hắn bay đến bên cạnh thiên hạ quen thuộc, làm nũng nói:“A Nhã –”

Bởi vì lực hắn đánh vào, làm trong bụng Tô Lệ Nhã một trận co rút đau đớn, mồ hôi lạnh bắt đầu xông ra. Cơ hồ xuất phát từ bản năng làm mẹ, nàng dùng sức đẩy người phía trước ra, cấp tốc lui về phía sau ngồi vào trên giường mềm mại.

A Kim trên mặt xuất hiện bị thương, ủy khuất nói:“A Nhã –”

Giờ phút này bởi vì bụng đau đớn mà lo lắng cục cưng gặp chuyện không may Tô Lệ Nhã thế nào còn có thời gian đi chú ý biểu tình trên mặt A Kim. Tình huống tối nàng, càng làm cho nàng hạ quyết tâm để cho A Kim chuyển đến phòng cách vách. Nàng ấn ấn bụng vẫn còn đau nói:“A Kim, cầu ngươi đêm nay liền chuyển đến phòng cách vạch đi.”

A Kim mở to mắt, vẻ mặt bi thương. Nhìn gương mặt lạnh lùng, khẽ nói:“A Nhã, ngươi không cần đuổi ta đi. Ta về sau sẽ ngoan. Thật sự.”

Tầm mắt nàng tiếp xúc đến gương mặt bi thương, trong lòng đau xót, biết chính mình mới vừa rồi biểu tình dọa đến hắn, không khỏi phóng nhu, ôn nhu nói:“A Kim ngoan, chàng đi cách vách ngủ đi! Cách vách rất gần nơi này. Chàng muốn gặp ta rất nhanh có thể gặp được.”

A Kim quật cường cự tuyệt nói:“A Nhã, không cần rời khỏi ngươi. Không cần. Ta muốn cùng A Nhã cùng một chỗ.”

Đối với quật cường của A Kim, nàng chỉ có thể giận dữ nói:“A Kim, chàng phải ngoan. Hiện tại cục cưng cần nghỉ ngơi cho tốt. Ta cũng muốn nghỉ ngơi.”

A Kim vừa nghe lại là bởi vì cục cưng đáng ghét kia, con ngươi đen trầm xuống, nhìn chằm chằm bụng của nàng, hận không thể đem tên xui khiến A Nhã đuổi hắn quăng đi.

A Kim âm trầm như thế làm Tô Lệ Nhã toàn thân cứng đờ, thấy lạnh cả người. Đã không còn hồn nhiên, chỉ có âm trầm làm nàng sợ hãi. Nàng thu hồi sợ hãi, xoay người nói:“A Kim, ngươi nhanh chút đi phòng cách vách đi!”

Nhìn Tô Lệ Nhã quyết tuyệt, A Kim chỉ cảm thấy trong lòng rất đau, nhẹ giọng hỏi:“A Nhã, ta cùng cục cưng người nào quan trọng hơn?”

Chịu đủ A Kim cố tình gây sự, Tô Lệ Nhã âm thanh lạnh lùng nói:“A Kim, đi ra ngoài. Ta cùng cục cưng còn muốn nghỉ ngơi.” (ta ghét Tô Lệ Nhã >”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui