“Ô – – ô – – ô – -” Gió đêm thổi mạnh. Gió lạnh nhè nhẹ thông qua cửa sổ tiến vào, thổi ánh nến trên bàn lắc lư không ngừng. Ánh sáng lập lòe chiếu vào trên mặt thâm trầm của Tần Tử Dực, vẻ mặt hắn âm tình bất định.
“Nha – -” một tiếng, cửa phòng bị mở ra.
Tần Tử Dực rất nhanh đứng dậy nói:“Thế nào?”
Lã Trung quỳ nói:“A Kim xuất hiện vào sáu tháng trước ở thôn Tô Gia, được Tô Lệ Nhã cứu. Ngay lúc đó bản thân hắn bị trọng thương, tỉnh lại đã trở thành đứa ngốc.”
“Sáu tháng, sáu tháng……” Tần Tử Dực nhẹ giọng thì thào.
Lã Trung liếc mắt nhìn chủ tử, mở miệng bổ sung nói:“Cùng thời gian Vương gia mất tích không sai biệt lắm.”
Tần Tử Dực sao lại không biết ý tứ trong lời nói của Lã Trung , hắn xua tay nói:“Ngươi trước đi xuống đi!”
“Dạ.” Lã Trung lĩnh mệnh rời đi.
Tần Tử Dực một lần nữa ngồi xuống ghế, suy nghĩ bắt đầu rất nhanh chuyển động: Hắn hiện tại đã có thể khẳng đinh trăm phần trăm tướng công của Tô Lệ là người hắn muốn tìm – – Người có quyền lực tối cao ở Long Viêm quốc Tam vương gia Hạo Thừa. Mà hắn lần này đến phú huyện mục đích chủ yếu chính là tìm được Vương gia. Hắn Tần thị sơn trang sở dĩ có thể trong thời gian ngắn ngủn năm năm phát triển trở thành sơn trang đứng đầu Long Viêm quốc, trong đó nguyên nhân chính là do có Vương gia ở sau lưng đả thông mạng lưới quan hệ. Đương nhiên, Tần thị sơn trang của bọn họ cũng phải vô điều kiện cung cấp đầy đủ tài lực cho Vương gia. Tại đây địa vị của thương nhân thấp kém, không hề có quyền thế trong Long Viêm quốc, một thương nhân nếu không có quyền thế ở sau lưng làm chỗ dựa, thì không thể phát triển lớn mạnh. Khi thoáng có chút tiền lời, sẽ bị quan viên tham lam chiếm đoạt, ngay cả xương cốt cũng không chừa. Bởi vậy, Vương gia đối với Tần thị sơn trang, là người vô cùng quan trọng. Hiện tại thế cục trong triều bởi vì Vương gia biến mất nửa năm qua trở nên rung chuyển bất an. Bên người của Tam vương gia bởi vì rắn mất đầu mà bị chèn ép thật lớn. Tứ vương gia trở thành người có quyền uy nhất Long Viêm. Bởi vậy, hắn mới sốt ruột như thế tìm kiếm Vương gia. Dù sao hắn cùng hắn Tần thị sơn trang đã có ấn ký rõ ràng của Tam vương gia. Nếu Tam vương gia thực lợi hại, chính mình cùng gia tộc ngồi trên một chiếc thuyền , cũng sẽ đi theo chìm vào trong nước.
Nhưng là, hiện tại Vương gia biến thành ngốc tử, cho dù tìm được rồi, lấy bộ dạng hiện tại, làm sao có thể ứng phó đại thần như sói như hổ trong triều đây, nhất là Tứ vương gia đối với Vương gia như hổ rình mồi như thế? Phải như thế nào mới có thể làm cho Vương gia khôi phục trí nhớ, khôi phục phong thái ngày xưa, một cái tên thoáng hiện lên trong đầu hắn. Người đó hẳn là có năng lực làm được việc này. Tần Tử Dực rất nhanh ngẩng đầu lên nói:“Lã Trung, chuẩn bị xe.”
Trong Trình phủ, Trình Lân bưng chén rượu nhìn trăng sáng ngoài cửa sổ buồn bã uống rượu. Ánh trăng này giống như nàng, chói mắt, đã có mong muốn không thể thành. Vốn nghĩ rằng chỉ cần không thấy nàng, có thể chậm rãi đem nàng quên đi, nhưng thân ảnh của nàng lại theo thời gian trôi qua càng ngày càng rõ ràng. Bởi vậy, hắn mới kiềm chế không được, đi sang trước rạp hát. Không nên đi, không nên đi. Nhìn tự tin phi phàm cùng ánh sáng chói mắt phát ra từ trên người nàng, trong lòng hắn càng thêm lâm vào giữa tình cảm vô vọng. Đúng vậy! Bởi vì, nàng đã sớm thuộc về một nam nhân khác.
“Ha ha a – -” Hắn trên mặt vốn đã tái nhợt nay lại nổi lên tự phúng tươi cười. Tiếng cười này quanh quẩn trong Thanh Phong các, có vẻ dị thường thê lương mà trống rỗng.
“Đương gia, Tần Tử Dực cầu kiến.” Một giọng nói cắt ngang bi thống của hắn.
Hắn tới làm gì. Đối với người làm cho nàng rời xa Trình phủ, rời đi bên người hắn bên người, hắn không có hảo cảm gì. Trình Lân nhíu mày nói:“Không gặp, nói ta đã ngủ.”
Người hầu lĩnh mệnh rời đi. Nhưng một khắc chung, hắn lại trở về nói:“Đương gia, Tần Tử Dực nói có biện pháp giúp đương gia giải trừ thống khổ hiện tại.”
Thống khổ?! Hắn hiện tại thống khổ chính là vì tình mà khóc. Chẳng lẽ – – xúc động làm hắn mở miệng nói:“Mời hắn tiến vào.”
Tần Tử Dực được người hầu dẫn dắt, tiến vào Thanh Phong các, nhìn thấy Trình Lân đã ngồi trên ghế uống trà. Hắn đánh giá bốn phía, đối với bố trí thanh nhã trong lòng thầm khen ngợi nói:“Thanh Phong các đúng như tên thanh nhã mà cao thượng a!”
“Nếu Tần trang chủ tối nay đến là vì khen ngợi Thanh Phong các của ta, vậy mời trở về đi!” Trình Lân không khách khí châm chọc nói.
Tần Tử Dực không có vì Trình Lân ngữ khí không tốt mà tức giận, ngược lại tự mình ngồi xuống, chậm rãi uống trà
Trình Lân sắc mặt theo thời gian trôi qua càng ngày càng khó coi, rốt cục chịu không nổi đứng dậy phẩy tay áo bỏ đi.
“Ngươi không nghĩ đến Tô Lệ Nhã sao?” Phía sau truyền đến giọng nói của Tần Tử Dực không lớn nhưng vô cùng rõ ràng .
Trình Lân trong mắt cảm thấy bí mật trong lòng bị người nhìn trộm làm cho chật vật, vốn định phản bác lại, nhưng khi nhìn thấy trong mắt hắn hiện lên tia hiểu rõ, liền không nói ra miệng. Hắn biết nam nhân trước mắt không phải người bình thường, không phải tùy tiện nói vài câu có thể hồ lộng cho qua.
Tần Tử Dực thấy lợi thế trong tay mình đã có tác dụng, nói tiếp:“Ngươi thích Tô Lệ Nhã.” Đây là một câu trần thuật khẳng định.
Trình Lân một lần nữa trở lại chỗ ngồi, nhưng cũng không có trả lời.
“Ta có biện pháp cho ngươi có được nàng.” Tần Tử Dực lại nói tiếp.
Những lời này làm vẻ mặt lạnh lùng của Trình Lân vỡ ra. Nhưng hắn rất nhanh khôi phục. Hừ lạnh nói:“Ngươi không nên quên nàng là đã có trượng phu.”
“Nếu tướng công của nàng rời đi đâu?” Tần Tử Dực nhẹ giọng hỏi.
Giả thiết này làm hắn bỗng nhảy dựng, hắn lập tức phản bác nói:“A Kim ỷ lại vào nàng như thế, là không có khả năng rời đi.”
“Kia cũng không nhất định.” Tần Tử Dực trên mặt xuất hiện tự tin nói:“Nghe nói trình đương gia trước kia có trị liệu vết thương của A Kim, hẳn là biết hắn không phải trời sinh là ngốc tử.”
A Kim quả thật không phải trời sinh ngốc tử, mà bởi vì đầu óc đã bị thương nặng mà biến ngốc. Chuyện này từ lần đầu hắn trị liệu cho A Kim đã biết. Nhưng Tần Tử Dực hắn như thế nào biết được. Chẳng lẽ hắn trước đây từng biết A Kim? Trình Lân vì ý nghĩ này mà mắt mang hoài nghi nhìn vẻ mặt tự nhiên của Tần Tử Dực.
“Đúng. Ta từng quen biết A Kim.” Tần Tử Dực nhìn ra hắn hoài nghi, hào phóng thừa nhận nói:“A Kim là đương triều Tam vương gia Long Hạo Thừa.”
Trình Lân vì câu trả lời này mà chấn động toàn thân. Đối với cái tên này, hắn cũng không xa lạ. Long Hạo Thừa, Tam vương gia của Long Viêm quốc, một người lãnh khốc tràn ngập dã tâm hơn nữa tay cầm quyền thế tối cao. Hắn sở dĩ đối với tên này quen thuộc chính là bởi vì chiến tích của hắn. Trước đây, Long Viêm quốc tổng cộng có năm vị hoàng tử. Trong đó có tam hoàng tử Long Hạo Thừa trí tuệ cao nhất, tài năng nhất: Mười bốn tuổi tòng quân, bắt đầu từ cấp bậc thấp nhất là binh lính trong quân, bằng vào trí tuệ quân sự trác tuyệt mới có thể một hồi lại một hồi đánh lui kẻ thù tấn công bên ngoài, ở thời gian tám năm chiếm được suất ấn là đại biểu quyền lực của tướng quân ở Long Viêm quốc, khi đó Long Hạo Thừa vô luận là quân công hay là tài cán, thậm chí dân chúng đều nhìn thấy được đây là người có khả năng kế vị ngôi hoàng đế nhất. Nhưng là,“Ngôi vị hoàng đế” Này đại biểu quyền lực tối cao, các hoàng tử khác làm sao có thể cam tâm giao cho người ta. Một hồi tàn khốc, tràn ngập huyết tinh, huynh đệ không có tình cảm vì ngôi vị hoàng đế mà bắt đầu chiến tranh ngầm. Nhị hoàng tử, ngũ hoàng tử bởi vậy mà bị ban cái chết. Vốn luân là quân công, hay tài cán, lúc ấy đã là tướng quân đầu tiên của Long Viêm quốc có thể kế thừa ngôi vị hoàng đế. Nhưng ngôi vị hoàng đế cuối cùng dừng lại vào tay đại hoàng tử là một người bình thường. Lý do đại hoàng tử là trưởng tử, hắn là đứa con do hoàng hậu thân sinh được tiên hoàng sủng ái nhất. Tiên hoàng dù di chiếu, làm cho đại hoàng tử trở thành tân hoàng đế. Trình gia có thể tồn tại ba mươi năm trở thành y dược thế gia đầu tiên của Long Viêm quốc, ở trong triều tự nhiên cũng có đủ mạng lưới quan hệ. Căn cứ tin tức hắn có được, tiên hoàng vốn muốn đem ngôi vị hoàng đế truyền cho Long Hạo Thừa nhất, nhưng bởi vì biết được, Long Hạo Thừa đem tội chết của nhị hoàng tử, ngũ hoàng tử công bố với bàn dân thiên hạ , làm cho tiên hoàng không thể không tự tay hạ lệnh xử tử hai đứa con của chính mình. Này đủ thấy Long Hạo Thừa hung tàn cùng dã tâm. Vì ngôi vị hoàng đế, có thể đem hai người huynh đệ của mình khai đao giết gà dọa khỉ.
Tuy rằng, đại hoàng tử trở thành tân hoàng, nhưng toàn bộ triều đình cùng trọng binh đều nắm chắc trên tay Long Hạo Thừa. Hắn thông qua luân phiên vạch trần quan viên tham ô trong triều chờ tội danh mà đem quyền lực tiêu diệt hết, cuối cùng nghiễm nhiên trở thành người nắm quyền uy nhất. Mà hoàng đế tắc trở thành con rối. Thủ pháp tàn nhẫn như thế, lúc ấy làm cho toàn bộ triều đình kinh sợ. Dù sao bởi vì hành động liên tiếp của hắn, bao nhiêu quan viên có kết cục thê thảm nhẹ thì lưu đày ngàn dặm, nặng thì cả nhà bị trảm. Trải qua những sự kiện liên tiêp này, hắn nhảy trở thành quyền thần duy nhất của Long Viêm quốc, liền ngay cả tân hoàng đều phải kiêng kị hắn ba phần. Tuy rằng, mấy tháng nay cũng có nghe thấy tin tức của hắn, Long Hạo Thừa bị bệnh nặng không thể vào triều. Nhưng người nam nhân như vậy thật sự là A Kim đơn thuần sao?
Nhìn ra hắn hoài nghi, Tần Tử Dực khẳng định nói:“Đúng. A Kim chính là Tam vương gia. Mà ta tối nay đến đây với mục đích chính là nhờ ngươi giúp Vương gia trị liệu, làm cho hắn khôi phục trí nhớ, khôi phục thần chí vốn có. Hơn nữa, chỉ cần Vương gia khôi phục trí nhớ, nhất định sẽ rời đi nơi này, rời đi Tô Lệ Nhã, trở về Viêm Đô.”
“Rời đi Tô Lệ Nhã” Những lời này làm tim Trình Lân lại nhảy lên. Hắn biết Tần Tử Dực nói đúng. Nếu A Kim thật là Long Hạo Thừa, chỉ cần hắn khôi phục trí nhớ, nhất định sẽ trở lại Viêm Đô. Kỳ thật, trước kia hắn cũng nghĩ trị liệu tốt cho A Kim, nói không chừng sau khi khôi phục trí nhớ A Kim sẽ rời khỏi nàng, nhưng hắn lại do dự. Hắn sợ sau khi A Kim khôi phục sẽ làm nàng càng thương hắn. Nếu, A Kim là Long Hạo Thừa , liền không còn gì để nói. Hắn biết làm như vậy là vô cùng ích kỷ, vô cùng ti bỉ, nhưng là tim hắn vì ý nghĩ này, mà cấp tốc nhảy lên. Hắn biết đây là cơ hội duy nhất có được nàng . Hắn không muốn buông tha cơ hội này, hắn phải nắm chắc cơ hội này. Trình Lân trong mắt thiêu đốt kiên trì, nói:“Hảo, ta đáp ứng ngươi.”
Tần Tử Dực không biết vì sao nghe được lời đáp ứng, trừ bỏ hài lòng, còn có một cỗ vui sướng bốc lên.