Phi Tuyết Mộng Hoa

Hai người vào thư phòng, những bức tranh chữ, tranh thủy mặc tươi mát thanh nhã treo trong phòng, Mai Hàn Sênh đang ngồi trước bàn đọc sách, tay cầm quyển sách.

Ánh nắng nhạt ngoài cửa sổ rơi trên người hắn, trông hắn rất bình yên.

Mái tóc dài như nước xõa trên vai, một cây trâm ngọc hàn mai ngạo tuyết cắm trên tóc hắn.

Áo xanh như sương, sinh động phóng khoáng.

Nguyệt Thiển Mi nhìn dáng vẻ hắn nghiêm túc đọc sách, trái tim đập thình thịch.

Gương mặt dưới lớp vải sa không kiềm được mà đỏ ửng.

Mộng Hàm Yên cũng thấy hình ảnh xinh đẹp này nhưng nàng vẫn cảm thấy trích tiên nàng gặp ở miếu cổ trước đó mới đúng là cực phẩm nhân gian!

Cao ngạo lạnh lùng như vậy, tiên khí như vậy, hoàn mỹ đến mức không giống người phàm!

Không biết hắn là ai? Sau này còn có cơ hội gặp lại không?

- Ra ngoài chơi đã mới về đấy à?

Những lời thân thiết của Mai Hàn Sênh kéo gần khoảng cách giữa hai người.

Hắn như đại ca ca hàng xóm đang nhìn tiểu muội muội ham chơi vậy, ánh mắt không hề có ý trách móc.

- Muội đâu có chơi đã! Muội nói rồi, muội không phải con nít!

Mộng Hàm Yên không phục nói, khiến Nguyệt Thiển Mi cũng cười.

- Yên nhi, muội trông nhiều lắm cũng chỉ mười hai tuổi, vẫn chưa được xem là người lớn đâu! Đợi thêm mấy năm nữa, muội mới có thể nói mình không phải con nít.

Nguyệt Thiển Mi cười trêu, nhìn dáng vẻ đáng yêu của Mộng Hàm Yên khi nói mình không phải con nít, hiển nhiên là một đứa trẻ dễ thương mà!

- Muội đâu có nhỏ như vậy….

Mộng Hàm Yên không phục nói, nàng tìm một cái gương nhìn vào, thiếu nữ trong gương nhỏ nhắn đáng yêu, ngoại hình non nớt.

- Muội cảm thấy mình ít nhất cũng mười ba tuổi!

Nàng lẩm bẩm tự nói khiến hai người kia đều bật cười thành tiếng.

- Ha ha ha!

Nguyệt Thiển Mi nhìn nụ cười trên khuôn mặt tuấn tú của Mai Hàn Sênh, rực rỡ mà ấm áp đến thế.

Nếu đời này có thể có một nam tử ấm áp như ánh mặt trời làm bạn bên cạnh thì có lẽ cuộc đời sẽ không tịch mịch như tuyết nhỉ?

Người ấy như một gốc hồng mai giữa trời băng đất tuyết, sưởi ấm cả mùa đông.

- Quên mất, bọn muội đến là để nói lời từ biệt! Đa tạ huynh ra tay giúp đỡ! Thiển Mi vô cùng cảm kích!

Nguyệt Thiển Mi nhẹ nhàng hành lễ, rất có phong phạm của đại gia khuê tú.

- Mai đại ca sau này gặp lại!

Mộng Hàm Yên vẫy tay với Mai Hàn Sênh, trong lòng vẫn nghĩ rốt cuộc mình mấy tuổi.

- Lạc Xuyên, đưa hai người họ đến Thủy Nguyệt Cung!

Mai Hàn Sênh dặn thân tín bên người đích thân đưa họ đi.

Hắn ở trong cung lâu, đương nhiên biết cung điện mà công chúa Nguyệt tộc sẽ ở.

Thiên Vũ đế quân tuyển hậu, các nước các tộc đều đưa công chúa tới, muốn họ trở thành đế hậu của đế quốc Thiên Vũ.

Theo thân phận công chúa của các tộc, muốn vào cung làm phi là chuyện vô cùng đơn giản, xem như là hôn nhân chính trị.

Nhưng nếu muốn trở thành đế hậu duy nhất, thê tử kết tóc duy nhất của Thiên Vũ đế quân, thì khó như lên trời. Họ nhất định phải vượt qua tất cả đối thủ cạnh tranh mới có thể tranh được chút cơ hội.

- Nếu gặp khó khăn gì thì bảo người đưa thứ này đến chỗ huynh, huynh sẽ biết là hai muội gặp nạn! Huynh sẽ ra sức giúp đỡ!

Mai Hàn Sênh bẻ một nhánh hồng mai, giao cho Mộng Hàm Yên.

Mộng Hàm Yên cầm nhánh hồng mai trong tay, chớp chớp đôi mắt linh động, nghiêm túc hỏi hắn:

- Mai đại ca, chúng ta bèo nước gặp nhau, vốn không quen biết, tại sao huynh giúp bọn muội như vậy? Không phải là coi trọng nhan sắc của Nguyệt tỷ tỷ chứ?

- Yên nhi!

Nguyệt Thiển Mi tức thời đỏ mặt, lên tiếng quở trách.

- Có thể gặp nhau là duyên phận! Dù năng lực của huynh không đủ để xưng bá thiên hạ, nhưng huynh muốn dùng hết khả năng của mình giúp đỡ những người cần giúp đỡ.

Mai Hàn Sênh nhẹ nhàng nói ra ý nghĩ trong lòng.

Họ vừa mới quen nhau nhưng hắn cho rằng bằng hữu không thể dùng thời gian quen biết dài ngắn để đánh giá mức độ sâu nặng trong tình cảm, mà đó là một loại cảm giác.

Có những người đã định sẵn là có duyên với nhau!

- Ở đời có quá nhiều bất công và đau khổ, mỗi người đều có vận mệnh của riêng mình, sức huynh nhỏ bé có lẽ không thể thay đổi được gì, thế nhưng, tặng người hoa hồng, tay vẫn lưu hương (1).

(1) Tặng người hoa hồng, tay vẫn lưu hương: ý nói khi mình tặng quà hoặc giúp đỡ người khác thì bản thân cũng nhận được niềm vui.

Mộng Hàm Yên nhón chân, đưa tay vỗ vỗ vai hắn:

- Loại người tốt như huynh sẽ có ngày chịu thiệt thòi!

- Kỳ thực muội cảm thấy lời huynh nói rất có lý! Chỉ là vận mệnh của muội đã định, không thể nào thay đổi.

Nguyệt Thiển Mi lắc đầu, từ khoảnh khắc nàng bước lên con đường này thì đã không thể nào quay lại, không ai cho nàng cơ hội lựa chọn.

Nàng không có quyền nói không, bởi nàng chỉ là một con cờ.

Hai nàng ngồi xe chuyên dụng của Mai Hàn Sênh, do Lạc Xuyên đích thân hộ tống, dọc đường không hề bị thị vệ tuần tra ngăn cản.

Nếu để hai nàng đi bộ xa như vậy giữa trời đông giá rét này thì cũng là một loại giày vò.

- Phía trước chính là Thủy Nguyệt Cung, bên trong không chỉ có hai người ở mà có cả những người khác nữa, mọi việc cẩn thận!

Lạc Xuyên lên tiếng, xem như nhắc nhở hai nàng.

- Đa tạ!

Nguyệt Thiển Mi xuống xe, nhìn Thủy Nguyệt Cung cách đó không xa.

Mộng Hàm Yên đứng cạnh nàng ấy, nhìn tòa cung điện vô cùng lộng lẫy, hồ nước xung quanh đã đóng băng, một chiếc cầu lớn bắc ngang qua hồ, vươn thẳng đến Ngủy Nguyệt Cung.

Lạc Xuyên đưa các nàng đến đây liền tự quay về phục mệnh.

- Yên nhi, tỷ hơi sợ.

Nguyệt Thiển Mi nhìn tòa cung điện rộng rãi khí thế này, trong lòng bỗng dưng sợ hãi, dường như trước mắt không phải cung điện xa hoa mà là thú dữ tai ương vậy.

- Đừng sợ! Có muội ở đây!

Mộng Hàm Yên nắm tay Nguyệt Thiển Mi, cho nàng ấy sức mạnh kiên định.

- May mà có muội!

Nguyệt Thiển Mi cảm thấy ở nơi này mình không hề cô đơn, trái tim sợ hãi cũng trở nên bình tĩnh hơn.

Mộng Hàm Yên nói:

- Đi thôi! Bất luận có khó khăn gì, chúng ta cùng nhau san phẳng nó!

Ở nàng có một sức truyền cảm, có thể khiến người khác cảm thấy yên tâm.

- Ừ!

Nguyệt Thiển Mi hít sâu một hơi, cất bước đi về phía Thủy Nguyệt Cung.

Băng qua chiếc cầu, hai nàng đến cửa cung, thủ vệ cửa cung liếc nhìn họ.

- Đưa ra tín vật thân phận.

Thủ vệ mặt không biểu cảm nói, nữ tử đến ở Thủy Nguyệt Cung đều chưa được sắc phong chính thức nên địa vị không cao hơn họ.

Vào cửa Thủy Nguyệt Cung, có thể còn sống ra ngoài hay không thì phải xem bản lĩnh của mỗi người.

Nguyệt Thiển Mi lấy ra văn thư Nguyệt tộc, văn thư này tổng cộng hai bản, một bản trên tay nàng, bản còn lại trên tay thị vệ hộ tống.

- Vào đi!

Sau khi xác định văn thư không có vấn đề, thủ vệ mở cánh cửa dày cộm nặng nề của Thủy Nguyệt Cung cho họ qua.

Cửa cung đỏ thẫm viền vàng rực rỡ dưới ánh chiều tà, thế nhưng khói mù trong thâm cung đủ để biến hết thảy huy hoàng thành tro bụi, hóa hồng nhan thành bộ xương khô.

Sau khi họ vào, có một lão ma ma dẫn đường.

- Ôi chao! Ai thế này? Đến muộn như vậy, làm giá cũng thật cao!

- Đeo khăn che mặt, ngay cả dáng vẻ cũng không dám lộ, nói không chừng là một người xấu xí đấy!

- Hòa thân mà còn dẫn theo trẻ nhỏ, tưởng đi chơi à?

Một đám oanh oanh yến yến thấy Mộng Hàm Yên và Nguyệt Thiển Mi đi vào, bèn mỗi người một câu chỉ chỉ chỏ chỏ.

Vừa vào cung, họ đã bày ra trận thế lớn như vậy để nghênh đón các nàng!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui