Phi Tuyết Mộng Hoa

- Cô không có người thân trên đời, chỉ có một mình ta là bằng hữu, biết mình là ai thì có ý nghĩa gì? Cô chính là Mộng Hàm Yên!

Thanh Ý Dao không lay chuyển được nàng, chỉ có thể nói cho nàng một ít:

- Từ nhỏ cô đã là cô nhi, sư phụ cô nuôi cô trưởng thành, có điều ta cũng không biết sư phụ cô là ai, bởi vì sư phụ cô quá thần bí, ngay cả ta cũng chưa từng được gặp.

- Vậy tại sao ta trở thành thế này? Ta không nhớ gì cả!

Mộng Hàm Yên rất muốn biết nguyên do của tất cả những thứ này, nàng cảm thấy rất mông lung, có lẽ Thanh Ý Dao có thể chỉ cho nàng phương hướng.

- Bởi vì cô đã làm một việc ngu ngốc nên bây giờ chỉ còn lại một hồn, suy yếu đến mức bất cứ lúc nào cũng có thể chết. Lẽ ra cô chắc chắn phải chết nhưng vị sư phụ vô cùng mạnh mẽ đó của cô đã dùng thuật nghịch thiên khiến cô sống lại.

Thanh Ý Dao đau lòng nhìn nàng, đời này hắn chỉ mong nàng vui vẻ, không buồn phiền gì cả, không cần gánh vác trách nhiệm gì.

Làm một con chim sơn ca tự do tự tại là được rồi, đừng làm phượng hoàng trên chín tầng cao nữa!

- Vậy bây giờ ta sẽ chết chứ?

Mộng Hàm Yên nghe hắn nói cũng không biết rốt cuộc mình đã làm chuyện ngu ngốc gì, trông dáng vẻ của hắn là đánh chết cũng không nói.

- Có ta ở đây thì sao cô chết được? Từ giờ trở đi, chúng ta phải tìm những hồn phách của cô rải rác trong thiên địa, mong sao chúng chưa hề tiêu tán.

Thanh Ý Dao nhìn nàng đầy yêu thương, trước đây hắn không bảo vệ nàng thật tốt, lần này hắn sẽ không buông tay.

- Đưa tay cô đây!

Hắn đưa tay ra, Mộng Hàm Yên đặt tay mình vào lòng bàn tay to lớn của hắn, bị lòng bàn tay hắn bao lại.

Một dòng nước ấm từ lòng bàn tay hắn truyền qua, chống đỡ trái tim nàng.

Mộng Hàm Yên cảm thấy cả người đều ấm áp dễ chịu, cảm giác yếu ớt giảm đi không ít.

- Tạm thời vẫn có thể chống đỡ nhưng không thể kéo dài thêm nữa, trong vòng mười ngày nhất định phải tìm được một trong các hồn phách của cô.


Thanh Ý Dao xoa đầu nàng, có hắn ở đây, chắc chắn sẽ không để nàng tan thành mây khói.

Hồn phách của nàng không toàn vẹn, không thể nhập luân hồi, một khi chết rồi sẽ không có kiếp sau.

- Dao! Đa tạ ngươi!

Mộng Hàm Yên cảm nhận được sự quan tâm chân thành của hắn dành cho mình khiến nàng thấy trong lòng ấm áp.

Hóa ra thứ nàng cần tìm là hồn phách của chính mình!

Sự do dự mù mờ trong lòng nàng đã biến mất, cuối cùng nàng cũng xác định được phương hướng.

Nàng nhớ mang máng trong đầu có một âm thanh nói đang chờ nàng quay về, nàng nhất định sẽ sống tiếp.

- Đa tạ ta làm gì, cô sống là nguyện vọng lớn nhất, cũng là nguyện vọng duy nhất của ta.

Thanh Ý Dao mỉm cười như tắm gió xuân, cười vô cùng xinh đẹp khiến người nhìn đều vô cùng thoải mái.

- Dao, ngươi cười lên đẹp lắm!

Mộng Hàm Yên thích nhìn hắn cười, không phải nụ cười giấu dao, trong bông giấu kim như hai huynh đệ trong cung kia, nụ cười của hắn rất sạch sẽ, như dòng suối nhỏ tươi mát phản chiếu ánh mặt trời vàng chói lọi, cười lên lấp lánh long lanh.

- Vậy sau này ta sẽ thường cười cho cô xem, được không?

Thanh Ý Dao không biết đã bao lâu mình chưa cười vui vẻ như vậy, từ khi nàng chết, trái tim hắn cũng chết theo.

Dù bản thân đang cười, hắn cũng không cảm giác được.

- Được!

Mộng Hàm Yên gật đầu, dù nàng quên hết tất cả, dù họ mới quen biết từ khoảnh khắc này, nàng vẫn cảm thấy họ là bằng hữu rất thân rất thân.


- Chúng ta ra ngoài thôi! Bằng không Quỷ vương sẽ đợi sốt ruột đấy!

Thanh Ý Dao mang Mộng Hàm Yên rơi xuống lầu, tương lai họ còn rất dài nên không gấp vào lúc này.

- Tính tình tên kia xấu lắm!

Mộng Hàm Yên nói với Thanh Ý Dao, vừa đi hai bước đã thấy Quỷ vương trước mặt, nàng có cảm giác như làm chuyện xấu bị bắt tại trận.

- Tính tình ai xấu? Nói bổn vương nghe thử xem!

Quỷ vương lạnh nhạt nheo mắt nhìn nàng, tiểu nha đầu này đúng là vô pháp vô thiên.

Người khác đều sợ hãi hắn, chỉ có nha đầu nhí nhảnh tinh quái này là tuyệt đối không sợ. Dù nàng có ra vẻ rụt rè nhút nhát thì cũng chỉ là giả vờ.

- Không ai hết! Không ai hết! Chúng ta đi nhanh thôi! Bằng không con yêu quái đó không biết còn gieo họa cho ai nữa!

Mộng Hàm Yên vội vã lảng sang chuyện khác, thấy Quỷ vương ngồi lên lưng ngựa thì nàng biết mình đã thành công di dời đề tài.

- Lên!

Quỷ vương đưa tay ra, muốn mang Mộng Hàm Yên đi.

- Hay là Tiểu Yên ngồi xe ngựa với ta đi, trời đông giá rét này đừng để bị lạnh.

Thanh Ý Dao cất bước lên xe ngựa, ngựa kéo xe là Lưu Vân Phi Mã vô cùng oai phong. Xe ngựa rất hoa lệ, trông như một căn nhà nhỏ xinh đẹp.

Đây là xe ngựa chuyên dụng của Thanh Ý Dao, Lưu Vân Hương Xa nổi tiếng khắp thiên hạ.

Trừ Thanh Ý Dao, chưa có bất kỳ ai may mắn được mời vào.


Mộng Hàm Yên không biết nhiều như vậy, nhanh chóng leo lên xe, nàng có thể cảm nhận được một trận hàn khí ùa vào, đó chắc chắn là hàn khí trên người Quỷ vương.

Thanh Ý Dao nắm chặt tay nàng, nàng liền cảm thấy hàn khí ấy biến mất, bị ngăn cách ở bên ngoài.

- Đi.

Lời Thanh Ý Dao vừa dứt, xe ngựa bắt đầu di chuyển.

- Không có phu xe à?

Mộng Hàm Yên thấy không có phu xe, xe ngựa này do ai điều khiển?

- Nó tự biết đi, không cần phu xe.

Thanh Ý Dao nhàn nhạt nói, con Lưu Vân Phi Mã này tự có linh tính, chỉ cần nói cho nó biết nơi muốn đến là được.

- Xe ngựa này đẹp quá!

Mộng Hàm Yên quan sát chiếc xe ngựa lớn hoa lệ này, bên trong cái gì cũng có, hệt như một căn nhà nhỏ di động.

Thanh Ý Dao bỏ một túi dược liệu nhỏ vào trong lư hương thú ngủ, một hương thơm lượn lờ vấn vít bay ra.

Mộng Hàm Yên ngửi hương thơm này, cảm thấy tinh thần thoải mái.

- Đây là Ngưng Thần Hương, có ích cho việc ngưng tụ hồn phách của cô.

Thanh Ý Dao nói, không cần nàng hỏi, hắn cũng biết nàng nghĩ gì.

- Ta không nói mà ngươi cũng hiểu, có phải ngươi biết thuật đọc tâm không?

Mộng Hàm Yên kinh ngạc hỏi, vẻ mặt đầy tò mò.

- Cái gì cô cũng viết hết lên mặt, đâu cần dùng thuật đọc tâm!

Thanh Ý Dao cười nói, nàng bây giờ như đứa trẻ vậy, đúng là khác xa trước đây.


Bất luận nàng trở thành thế nào, hắn đều thích nàng, giống như thuở ban đầu.

Hắn vẫn luôn thích nàng, chỉ là hắn chưa từng biết rõ trái tim mình. Mãi đến khi mất nàng, nỗi đau tê tâm liệt phế ấy mới khiến hắn nhìn rõ lòng mình.

- Hôm nay hơi vội nên chưa chuẩn bị điểm tâm cô thích, ăn đỡ ít trái cây nhé. Ta nhớ cô thích ăn loại quả Bích Vân này, không biết bây giờ cô còn thích không?

Hắn đưa khay trái cây đến trước mặt Mộng Hàm Yên, thật muốn đưa hết tất cả những gì nàng thích đến trước mặt nàng.

- Ta nếm thử xem!

Mộng Hàm Yên ở trong xe ngựa này không hề lạnh chút nào, nàng cầm một quả màu xanh như phỉ thúy lên cắn một ngụm, hương vị thơm ngon tràn đầy trong miệng.

Ngoại trừ hương vị thơm ngọt, nó còn chứa linh khí đậm đặc.

Trái cây này hẳn là rất quý!

Nhưng hắn dường như không chút để ý, ngược lại nhìn nàng đầy chờ mong.

- Ngon!

Mộng Hàm Yên gật đầu, nói câu khẳng định khiến gương mặt Thanh Ý Dao nở ra nụ cười xán lạn.

- Thích thì ăn nhiều chút, chờ bắt xong yêu quái, ta sẽ chuẩn bị thức ăn ngon cho cô, không phải cô thích nhất là thức ăn ta làm đấy sao?

Thanh Ý Dao vui vẻ nói, nhìn cứ như đứa trẻ được cho kẹo.

Mộng Hàm Yên phát hiện dáng vẻ này của hắn rất đáng yêu, vui vẻ đơn thuần như vậy, thật có thể lây nhiễm sang người khác.

- Nghe có vẻ tài bếp núc của ngươi rất tốt!

- Tàm tạm thôi!

Thanh Ý Dao hơi ngượng, không hề khoe khoang.

Nếu để cho người khác biết đường đường là Thanh đạo trưởng lại lộ ra vẻ mặt xấu hổ trước một tiểu nha đầu thì nhất định sẽ dọa chết cả đám người.

Quỷ vương ở bên ngoài nghe tiếng cười nói trong xe, lòng không biết có cảm giác gì.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận