Phi Tuyết Mộng Hoa

Bóng tối bao trùm khắp hoàng cung, gió thổi qua đầu cành, trăng lạnh chiếu ra chiếc bóng đen dài trên mặt đất lung la lung lay, nhìn vô cùng đáng sợ.

Tuyết trắng dưới chân bị giẫm vang lên tiếng “lạo xạo” nổi bật trong màn đêm yên tĩnh.

Mộng Hàm Yên quấn kín mít ra ngoài, gió đêm lạnh thấu xương.

Trong bóng tối dường như có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm nàng, khiến nàng cảm thấy rợn tóc gáy.

Quỷ vương cảm giác được bước chân nàng hơi khựng lại, bèn nhàn nhạt hỏi:

- Sợ rồi?

- Tôi không thèm sợ đâu.

Mộng Hàm Yên chỉ sợ không kịp cứu Nguyệt Thiển Mi, chút bóng tối này không thể đánh gục nàng.

- Ngược lại là ngài đó, có sợ hay không? Trước nay không phải buổi tối ngài không ra khỏi cửa sao?

- Sợ là cái gì, bổn vương không hề biết.

Có chuyện gì mà Quỷ vương chưa từng thấy?

Theo Mộng Hàm Yên thấy, lời nói tự phụ vô cùng ấy chỉ là vịt chết mạnh miệng mà thôi.

- Bổn vương không cần bất kỳ ai thương hại.

Quỷ vương dường như thấy được sự thương hại trong mắt Mộng Hàm Yên bèn lạnh lùng nói, ngữ điệu lạnh nhạt không mang theo bất kỳ tình cảm nào.

- Nè, ngài đi chậm chút coi!

Mộng Hàm Yên thấy tính tình hắn xấu tệ hại, nàng đâu làm sai điều gì, đang yên đang lành hắn tức cái gì mà tức?

Lòng của nam nhân mới là kim đáy biển đấy!


- Ui da!

Nàng đuổi theo hắn trong bóng tối, dưới chân vấp phải viên đá nên té ngã trên nền tuyết.

- Tay chân vụng về!

Quỷ vương vốn đã đi xa, trong bóng tối lại có thứ gì đó đến gần hắn. Nghe tiếng kêu của nàng, hắn liền xuất hiện trước mặt nàng, đưa tay kéo nàng lên.

Nắm tay nàng, hắn lại cảm giác ánh mắt thèm thuồng kia biến mất!

Hắn cười khổ lắc đầu, tiểu nha đầu này sao có lực chấn nhiếp mạnh đến vậy chứ?

Chỉ còn lại một tàn hồn mà có thể khiến bách quỷ lùi xa, thế nếu là linh hồn hoàn chỉnh thì hắn không thể tưởng tượng nổi nàng mạnh đến cỡ nào!

- Ngài đi nhanh quá, tôi không theo kịp.

Mộng Hàm Yên tủi thân nói, ngã một cú làm nàng muốn đứng lên cũng không được.

- Hình như bị trật chân rồi!

- Chỗ nào?

Quỷ vương cúi người, vươn bàn tay lạnh như băng sờ mắt cá chân của nàng.

- Đau! Đau!

Mộng Hàm Yên hít vào một hơi khí lạnh, kêu lên rất đáng thương, hắn nghe thấy mà đau lòng.

- Không gãy xương!

Quỷ vương xoa xoa chân nàng, kiểm tra một chút, không gãy xương là tốt rồi, bằng không thì phiền lắm.

- Ngài đang rủa tôi à?

Mộng Hàm Yên gắng đứng dậy, muốn tự mình đi, nhưng đi chưa tới một bước đã đau đến mức suýt ngã.

- Bổn vương sẽ làm chuyện nhàm chán như vậy à? Ngươi tỉnh ra đi!

Quỷ vương ngoài miệng không tha người, nhưng vẫn bế nàng đặt sau lưng.

- Ôm chặt vào! Còn nếu không muốn tìm người thì ngươi có thể xuống, bổn vương vừa hay có thể về ngủ.

- Muốn tìm! Muốn tìm! Điện hạ là người nho nhã hiền lành nhất!

Mộng Hàm Yên nghe hắn nói thì vội vàng lời ngon tiếng ngọt leo lên lưng hắn, chỉ sợ hắn bỏ về ngủ.

- Lần cuối cùng ngươi nhìn thấy con yêu quái đó là ở chỗ nào? Chỉ hướng cho ta!

Quỷ vương cõng nàng, cảm thấy nàng đúng là không có chút trọng lượng nào, cõng rất nhẹ nhàng.

- Chính là ở bên đó đó! Con đường này đi về bên phải, sau đó đi thẳng, ở chỗ núi giả bên kia.

Mộng Hàm Yên miêu tả địa điểm, Quỷ vương liền cõng nàng trực tiếp bay qua, không lâu sau đã đến.

Hắn thấy vết máu trên mặt đất đã kết băng, men theo dấu vết nhỏ bé đó bắt đầu tìm kiếm.

Một số nơi có vết cào, có nơi có vết máu, chỉ đường cho hắn.


- Nguyệt tỷ tỷ thiện lương như vậy chắc chắn sẽ không giết người.

Mộng Hàm Yên nằm nhoài trên lưng hắn nói, trong lòng nàng rất hoảng loạn, không biết nếu tìm được yêu quái rồi thì phải đối mặt thế nào.

Nguyệt Thiển Mi thiện lương như vậy, nhất định không thể nào tiếp nhận tất cả những gì mình làm.

- Nhưng yêu quái thì khác, chỉ có hút máu và hồn phách con người, chúng nó mới có thể khôi phục như cũ trong thời gian ngắn nhất.

Quỷ vương nói với Mộng Hàm Yên, Nguyệt Thiển Mi hiện đang bị yêu quái nhập vào người, rốt cuộc ai là người làm chủ cơ thể thì phải xem linh hồn của ai mạnh hơn ai.

Có điều Nguyệt Thiển Mi chỉ là một người phàm, có thể tranh được với yêu quái sao?

- Thậm chí có vài yêu quái ác độc khi bám lên người cơ thể chủ thì cũng ăn luôn linh hồn của người đó.

- Chúng ta nhanh chóng tìm Nguyệt tỷ tỷ đi! Thanh Ý Dao nhất định có thể cứu tỷ ấy!

Mộng Hàm Yên vừa nghe Quỷ vương nói vậy thì lập tức cuống lên.

- Nguyệt tỷ tỷ! Tỷ nhất định phải kiên trì!

- Cái tên Thanh Ý Dao này…

Quỷ vương nhắc đến Thanh Ý Dao thì trong lòng cũng tự tin hơn vài phần.

Lúc này trên tầng cao nhất của Huyền Cơ Các đã bày ra trận pháp huyền ảo.

Thanh Ý Dao đứng trong trận pháp, sáu viên linh thạch lần lượt sáng lên, đạo bào màu trắng thêu hình mây của hắn phần phật tung bay.

Quanh người hắn là linh khí nồng nặc, trên bàn tay như bạch ngọc, la bàn cổ bắt đầu chuyển động.

- Thiên địa huyền hoàng, âm dương giao thế, luân hồi chuyển, vạn vật hiện.

Theo tiếng quát khẽ của hắn, la bàn liền chỉ ra một phương hướng chính xác.

Ban ngày vào hoàng cung hắn đã bắt được một luồng yêu khí, dựa vào yêu khí đó mà định vị.

Trong tay hắn ngưng tụ ra một con chim màu xanh, vỗ cánh bay về hướng hoàng cung.

Ngước nhìn bầu trời đêm đen nhánh, dung nhan tuấn tú của hắn hiện lên nét dịu dàng.

- Tiểu Yên…


Hắn muốn chuẩn bị cho Mộng Hàm Yên một vật phòng thân, bèn quay vào phòng, lấy ra một viên Thiên Linh Ngọc có khắc hoa anh đào.

Thiên Linh Ngọc này không giống ngọc bình thường vì nó có linh tính, có thể giúp ngăn chặn tai ương, bảo vệ chủ nhân.

Viên Thiên Linh Ngọc này do hắn đích thân dưỡng nhiều năm, đặt ở nơi đậm đặc linh khí để hấp thu tinh hoa thiên địa, bây giờ đã trở nên long lanh óng ánh, tràn trề linh khí.

- Cần khắc trận văn (1) và phù văn (2) bên trong nữa thì Thiên Linh Ngọc này mới xem như hoàn mỹ.

(1) Trận văn: hoa văn trận pháp.

(2) Phù văn: văn tự bùa chú.

Hắn ngưng tụ tinh thần, bắt đầu khắc trận văn từng chút một vào bên trong Thiên Linh Ngọc, quá trình này vô cùng gian nan, hơi bất cẩn một tí là sẽ thành công dã tràng, thậm chí còn hủy cả khối linh ngọc này nên hắn không dám qua loa một khắc nào.

Bên ngoài Huyền Cơ Các là tầng tầng trận pháp, người ngoài không thể tiến vào, cho nên hắn cũng không cần lo lắng bị quấy rầy.

Lúc này con chim xanh vỗ cánh, xuyên qua cổng lớn hoàng cung, bay vào trong màn đêm.

Sắc trời đen kịt, lạnh đến mức khiến người ta hoảng hốt, Nguyệt Thiển Mi co quắp trong bóng tối, run lẩy bẩy.

Nàng không dám tin mình sao lại biến thành yêu quái, trong lòng nàng cực kỳ sợ hãi, nàng chạy trốn một mạch không hề ngó đường, bây giờ bầu trời đen nhánh, nàng thậm chí không biết mình đã trốn đến nơi nào.

Nàng ngửi thấy hương hoa mai trong băng tuyết khiến trái tim hoảng sợ hơi thả lỏng một chút.

“Yên nhi, muội đang ở đâu? Tỷ sợ lắm!”

Mắt Nguyệt Thiển Mi rưng rưng, trong lòng lặng lẽ nói thầm, sợ kinh động đến người khác.

Nàng nhìn móng tay của mình vẫn dài như vậy, khiến bản thân nàng cũng cảm thấy sợ hãi.

Lúc này, trong bóng tối có một chiếc đèn chiếu tới, Nguyệt Thiển Mi nấp sau bụi hoa, tuyết đọng phủ lên người nàng, nàng cũng không dám nhúc nhích.

Tiếng bước chân vang vọng bên tai, từng bước từng bước đều như đạp vào lòng nàng, nàng cực kỳ sợ hãi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận