Phi Tuyết Mộng Hoa

- Có linh ngọc hộ thân ngươi cho ta mà! Nhìn ngươi bị dọa kìa! Nhát gan như vậy không thích hợp làm đạo sĩ.

Mộng Hàm Yên cười nói, đỡ Nguyệt Thiển Mi để nàng ấy dựa vào vách tường.

Cảm giác được hơi thở của nàng ấy khôi phục như thường, nàng mới yên tâm hơn vài phần.

- Nguyệt tỷ tỷ không sao chứ?

- Thân thể nàng ấy sẽ suy yếu vài ngày, điều dưỡng tốt sẽ không sao. Ngược lại cô kìa, thể chất của cô đặc biệt yếu khiến ta không thể nào yên tâm được.

Thanh Ý Dao thu lại bình trấn yêu, đi đến cạnh Mộng Hàm Yên, nắm lấy bàn tay lạnh như băng của nàng, truyền linh lực vào.

- Ấm quá!

Mộng Hàm Yên cảm giác thân thể mình trở nên đặc biệt ấm áp, nhiệt độ lòng bàn tay hắn vô cùng nóng bỏng, khiến toàn thân nàng đều ấm lên.

- Dao, ta bây giờ có thể tu luyện không?

- Cô bây giờ hồn phách quá yếu, không thích hợp tu luyện, đợi linh hồn cô mạnh hơn, dù không tu luyện cô vẫn rất mạnh.

Thanh Ý Dao nói với nàng, nàng nhất định là cảm thấy mình quá nhỏ yếu nên vội vã muốn trở nên mạnh mẽ.

- Thật sao?

Mộng Hàm Yên nghe nói nàng chỉ cần hồn phách thôi là mạnh mẽ, không tu luyện cũng rất lợi hại, đây có phải chỉ là lời an ủi nàng không?

Bây giờ nàng nhỏ yếu ngay cả bản thân cũng không bảo vệ được, huống hồ bảo vệ người bên cạnh?

Thanh Ý Dao nhìn con ngươi sáng rực của nàng, dịu dàng nói:

- Yên nhi ngốc, đương nhiên là thật rồi! Chỉ cần một luồng hồn phách của cô quay về cũng sẽ xảy ra biến hóa long trời lở đất.

Nàng căn bản không biết mình từng mạnh đến mức nào, từng cử chỉ của nàng đều có thể khiến phong vân biến sắc.

Giờ đây hồn phách nàng rải rác trong thiên địa, chỉ cần chúng ngưng tụ cùng nhau, sẽ một lần nữa khôi phục thực lực nàng từng có.

- Vậy chúng ta mau đi tìm hồn phách thất lạc của ta thôi!

Mộng Hàm Yên sốt ruột nói, nàng muốn lập tức trở nên mạnh mẽ.

- Cô biết hồn phách của mình ở đâu sao?

Thanh Ý Dao buồn cười nhìn nàng, dáng vẻ gấp gáp của nàng giống như có thể lập tức tìm được đủ ấy.

Nếu thật sự dễ tìm như vậy thì quá tốt rồi!

- Ta không biết!

Mộng Hàm Yên lắc đầu, giống như quả bóng xì hơi.

- Đừng nản chí, chúng ta nhất định có thể tìm những mảnh vụn linh hồn đã mất của cô về.

Thanh Ý Dao nói với nàng, bất kể khó khăn thế nào, hắn cũng giúp nàng tìm được.

- Đúng rồi, đã bắt được yêu quái, vậy thần khí Thái Hư đâu?

Mộng Hàm Yên nhớ Quỷ vương từng nói yêu quái cầm thần khí Thái Hư, nhưng bây giờ đã bắt được yêu quái nhưng không thấy thần khí đâu cả.

Thanh Ý Dao dùng ý niệm để giao tiếp với yêu quái trong bình trấn yêu, hỏi nó về tung tích của thần khí Thái Hư.

“Ta hỏi ngươi: Ngươi để thần khí ở đâu?”

Một giọng nữ lọt vào tai Thanh Ý Dao:

“Tại sao ta phải nói cho ngươi biết? Trừ phi ngươi thả ta ra ngoài, ta mới nói cho ngươi biết tung tích của thần khí. Nếu ta không nói, không ai biết thần khí để ở đâu.”

“Ngươi có tin là ta có thể tiêu diệt ngươi không?”

Thanh Ý Dao nói, ngữ điệu tàn ác.

“Vậy ngươi sẽ vĩnh viễn không biết tung tích của thần khí.”

Yêu quái trong bình trấn yêu nói, ngữ khí không hề sợ hãi.

“Thả ngươi là không thể được! Nhưng điều kiện khác thì có thể cân nhắc.”

Thanh Ý Dao nói với nó, nếu thả nó ra ngoài, không biết nó sẽ hại bao nhiêu tính mạng.

“Được! Ngươi dẫn ta đi gặp một người, ta sẽ cho các ngươi biết tung tích của thần khí. Bằng không dù ngươi có giết ta, ta cũng sẽ không hé răng một chữ.”

Nữ yêu trong bình trấn yêu đưa ra điều kiện.

Thanh Ý Dao hỏi:

“Gặp ai?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui