Phi Tuyết Mộng Hoa

- Đồ nhi, sao con lại thở dài?

Sau khi Lãnh Nguyệt Ly rời đi, một nam tử như gió mát xuất hiện bên cạnh Tuyết U.

Giọng nói êm tai thốt ra khỏi bờ môi màu hồng nhạt, đầy vẻ mê người.

- Sư tôn! Sao người lại đến đây?

Tuyết U ngước mắt nhìn nam tử trước mặt, đó là sư tôn của hắn, tiên phong ngọc cốt, y thuật thần kỳ, ông như một cơn gió trong thung lũng, người khác vĩnh viễn nhìn không thấu.

Ông có một cái tên thoát tục xuất trần, Nạp Lan Phong Ngâm.

Sư tôn nói hắn là quan môn đệ tử, là đệ tử cuối cùng của ông, trong sư môn đứng thứ ba, cũng là người nhỏ nhất.

Hắn chưa từng gặp hai vị sư huynh kia, nhưng hắn tin lời sư tôn.

- Là hắn, không ngờ hắn cũng tới nơi này.

Nạp Lan Phong Ngâm đưa mắt nhìn ngọn núi bị bổ ra ở đối diện, động tĩnh lớn như thế mà ông không chạy tới thì cũng quá thờ ơ với đệ tử rồi.

Ông vốn không có ý định thu đồ đệ nhưng đứa trẻ này quá mức đặc thù, cho nên ông phá lệ.

- Sư tôn, người biết vị cao nhân kia?

Tuyết U tuy lần đầu tiên gặp Lãnh Nguyệt Ly nhưng ấn tượng thực sự rất sâu sắc.

Nam nhân khí phách cao ngạo lạnh lùng như vậy, bảo người khác quên là rất khó!

- Nếu muốn sống thì đừng chọc hắn.


Nạp Lan Phong Ngâm quá rõ thực lực của vị kia, chỉ giơ tay nhấc chân cũng khiến phong vân biến sắc.

- Được rồi, chúng ta đi thôi!

Thấy trong sọt thuốc của Tuyết U có vỏ quả Nghê Hồng, ông biết hắn đã có một cơ duyên bèn dẫn hắn rời khỏi mỏm núi này.

- Không biết đến bao giờ mới có thể gặp lại nàng ấy?

Tuyết U quay đầu, đôi mắt màu lam hiện lên tình cảm dịu dàng khó tả.

- Nếu có một ngày, con rung động với ai đó, vậy phải liều hết tất cả đi tranh thủ.

Nạp Lan Phong Ngâm thấy sự quyến luyến lóe lên nơi đáy mắt Tuyết U, bèn nhớ đến chính mình trong quá khứ.

Ông từng là thánh y tiêu dao tự tại, có y thuật tinh diệu nhất thế gian, có cuộc sống thong dong như thần tiên.

Có điều, vào khoảnh khắc trái tim chìm đắm, ông mới hiểu ra rằng, ông trị được bách bệnh nhưng không trị được bệnh tương tư của chính mình.

Không oán không hối, chỉ vì một nụ cười của người ấy, đến chết mới thôi.

- Đừng do dự không quyết, đến cuối cùng mới hiểu được trái tim mình. Khi đó, làm bằng hữu thì không cam lòng, làm người yêu thì không dám.

Năm xưa khi gặp nàng, ông không biết nếu ông sớm hiểu được trái tim mình thì liệu ông có để lại tiếc nuối cả đời như bây giờ hay không.

Dù trải qua trăm ngàn cay đắng, uống cạn thương đau, ông vẫn chưa bao giờ hối hận vì từng yêu một người, từng chân thành mà sống.

- Thế gian này cũng có nữ tử mà sư tôn không dám yêu sao?

Tuyết U nghe Nạp Lan Phong Ngâm nói thì trong lòng không khỏi xúc động.

Có thể đích thân lĩnh ngộ điều này, sư tôn chắc chắn đã từng yêu sâu đậm.

Là nữ tử thế nào mới khiến nhân vật như sư tôn quyến luyến không quên, muốn yêu mà không dám?

- Không phải không dám yêu, chỉ là sợ tổn thương.

Vẻ mặt Nạp Lan Phong Ngâm dịu dàng, khuôn mặt trắng trẻo mịn màng nở nụ cười ấm áp như gió xuân. Lúc nhớ về nàng, trái tim ông luôn ấm áp.

- Con không hiểu.

Tuyết U lắc đầu, không hiểu lời sư tôn. Nếu đã yêu thì sao sợ tổn thương? Chẳng lẽ yêu cũng là một loại tổn thương?

- Không hiểu là chuyện tốt, chưa từng trải qua, làm sao hiểu được?

Nạp Lan Phong Ngâm không lên tiếng nữa, ông chỉ muốn lặng lẽ theo đuổi bước chân của nàng, đến thế giới xa lạ này, chỉ vì muốn cảm nhận hơi thở của nàng tồn tại trong trời đất.

Sự dịu dàng lớn nhất của ông, là không quấy rầy nàng. Nhưng ông không thể nào tiếp nhận một thế giới không có nàng.

Dù nơi này xa lạ với ông, nhưng mỗi khi nghĩ đến nàng đang ở một nơi nào đó trong thế giới này là ông cảm thấy đủ rồi.

Sau khi sư đồ họ đi, dãy núi mới từ từ khôi phục sức sống.


Trong Anh Hoa Lâu, Lãnh Nguyệt Ly ôm Mộng Hàm Yên vào phòng, nhìn gian phòng trống rỗng, hắn không khỏi nhíu mày.

Trước kia hắn không cảm thấy trống rỗng như vậy có gì không tốt nhưng bây giờ có thêm một người, hắn mới nhận ra nơi này ngay cả một cái giường cũng không có.

Trước kia hắn đều ngủ trên cành cây nhưng đâu thể để nàng ngủ trên cành cây như hắn, đúng không?

Lòng bàn tay hắn ngưng tụ ra một tia sáng, hai hạt giống rơi vào phòng, nhanh chóng đâm chồi trổ nhánh, cuối cùng tạo thành một chiếc giường công chúa tơ vàng chỉ bạc mềm mại.

Hắn đặt Mộng Hàm Yên lên giường, lại ngưng tụ ra một chiếc chăn anh đào không bao giờ héo đắp cho nàng.

Hắn phất phất tay, một chiếc đèn hoa xinh đẹp treo ở giữa phòng.

Chiếc đèn này là một đóa hoa biết phát sáng, ban ngày hấp thụ ánh nắng mặt trời, ban đêm phát ra ánh sáng.

Hắn nhìn nhìn gian phòng, lại lấy ra tấm vải mịn như nước treo trên cửa sổ và cửa phòng.

Hắn cảm nhận tình trạng của nàng, nàng là quá mệt nên mới ngất đi, vì thế hắn để nàng nghỉ ngơi trong phòng.

Sau khi hắn rời khỏi phòng thì thay đổi cả căn nhà, sắm sửa thêm những vật dụng gia đình cần có.

Phòng bếp, phòng tắm và phòng vệ sinh đều đủ cả, khiến nơi này càng giống một căn nhà.

Hắn đặt xiêm y vừa rồi mua cho nàng vào tủ quần áo của nàng, trước đó hắn rời đi chính là để mua cho nàng những vật dụng hàng ngày.

Khăn mặt, bàn chải, kem đánh răng các thứ, và cả một bộ sách.

Bình thường khi hắn ở một mình thực sự rất nhàn nhã, mỗi ngày thứ dùng không hết chính là thời gian.

Sau khi trong nhà có thêm một người, hắn phát hiện mình rất bận rộn, trong lòng lo lắng không yên.

Trang trí lại nhà cửa xong xuôi, hắn nằm nghỉ ngơi trên ghế ngoài ban công.

Thấy ban công này quá đơn điệu, hắn liền vung ra những hạt giống kỳ hoa dị thảo, cho đất đầy linh khí vào ban công, những hạt giống kia trong nháy mắt nảy mầm phát triển, nở ra những đóa hoa xinh đẹp rực rỡ.

Cả ban công bỗng chốc trở nên vui mắt, đồng thời có hơi ấm của gia đình.


Ấm áp!

Trái tim lạnh như băng của hắn có cảm giác như thế!

Mộng Hàm Yên nằm ngủ say trên giường, trong giấc mộng, nàng nhìn thấy một cánh cửa cổ xưa. Nàng vươn tay đẩy nó ra, cất bước đi qua.

Trong khoảnh khắc, cảnh vật trước mắt đột nhiên thay đổi, dường như chỉ một cánh cửa đã mở ra ngàn vạn năm thời gian.

Đập vào mặt nàng là gió lạnh tuyết rơi ào ạt, tuyết trắng bao phủ đất trời.

Nàng đang mặc giá y đỏ rực, ngồi trong kiệu xa hoa.

Bên tai là tiếng pháo nổ và tiếng người náo nhiệt, nàng tò mò vén một góc rèm, thấy hai bên đường phía ngoài là quan quân binh lính đằng đằng sát khí.

- Đây đâu phải xuất giá chứ? Rõ ràng là áp giải phạm nhân mà!

Mộng Hàm Yên lầu bầu trong bụng, nhìn những binh sĩ khí thế cuồn cuộn kia ngăn không cho bách tính đến gần.

Nhưng nàng vẫn nghe được tiếng huyên náo, qua màn tuyết trắng, nàng dường như thấy được tửu lâu san sát, sáo trúc đàn tranh, từng gốc hồng mai nở rộ.

- Cung nghênh vương phi nương nương!

Âm thanh như thủy triều vang lên, Mộng Hàm Yên phục hồi lại tinh thần, vội vàng đậy kín khăn voan, ngồi nghiêm chỉnh.

- Vương phi không tự ra, chẳng lẽ muốn bổn vương bế ra à?

Giọng nam tử lạnh nhạt mà khinh thường như gió lạnh từ địa ngục thổi về phía Mộng Hàm Yên.

Rèm kiệu trong nháy mắt được vén lên, hoa tuyết theo đó tung bay mà đến, rơi trên giá y của nàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận