Phi Ưng Chưởng

Mễ Lệ Hoa toàn thân mềm như bún, nhưng nàng vẫn còn có chút khí lực đứng lên được.

Trầm Miên Tích mở đôi mắt thao láo ra nhìn. Sau một lúc điều dưỡng, chàng
cảm thấy chân khí trong người đã lưu thông. Nếu như có thời gian điều
dưỡng thêm một lúc nữa, có thể chàng sẽ phục hồi.

Ngờ đâu giữa
lúc tối cần thiết ấy, tiếng đàn chợt nổi lên khiến cho chân khí trong
người chàng bị đình trệ. Chàng căm tức nghiến răng ken két mà không biết làm thế nào được.

Giữa lúc ấy ...

Bất thình lình một tiếng hú cao vút đến mấy từng mây vọng lại.

Tiếng hú ấy kéo dài giây lát rồi biến thành một chuỗi âm thanh quái dị.

Trầm Miên Tích cảm thấy tâm thần dễ chịu hơn nhiều. Chàng biết thanh âm này
tuy quái lạ, nhưng chính nó đã chống đối lại tiếng đàn ma kia. Chàng dễ
nào chịu bỏ qua thời khắc quý báu này, vội nhắm mắt vận động chân khí
cho phục hồi nguyên vị.

Tiếng hú quái dị kéo dài một lúc rồi nhỏ dần đi.

Trầm Miên Tích thấy ruột nóng như lửa đốt. Trong thâm tâm chàng muốn la lên:

"Thanh âm tại sao đã vội hạ thấp xuống? Nếu dừng lại thì nguy to!".

Thanh âm quái dị nọ tiếp tục nhỏ dần lại. Nhưng đột nhiên lại có tiếng hú
khác tiếp theo. Tiếng hú này từ huyệt Đan Điền phát ra, chân khí dào dạt đã giúp cho thanh âm trước nổi lên mạnh mẽ.

Trầm Miên Tích đột
nhiên thét lên một tiếng, luồng bạch khí trên đỉnh đầu chàng thu lại.
Chàng đứng phắt dậy, hú lên một tràng dài.

Trầm Miên Tích hú luôn một lúc ba hồi rồi nói với Mễ Lệ Hoa:

- Hoa muội! Hãy chờ tiểu huynh.

Chàng toan bước ra khỏi phòng thì bỗng nhiên la lên:

- Chúng đây rồi!

Chàng dí đầu ngón chân xuống đất, nhảy vọt về phía sảnh đường trong tiêu cục.

Người chàng chưa tới nơi, xa xa đã thấy mấy người đeo mặt quỷ hốt hoảng trốn chạy.

Chàng căm hận gầm lên:

- Quân ác tặc kia, trốn đâu cho thoát?

Rồi chàng tung người vào đại điện. Tiếp theo đó, lồng với tiếng quát căm
hờn, Hỏa Lôi Quang Thần Chưởng nổ lên ầm ầm đánh vào bọn người mặt quỷ,
không cho chúng chạy trốn.

Nhưng khinh công của bọn này rất mực
cao cường, người chúng lấp loáng tránh khỏi luồng chưởng lực của Trầm
Miên Tích, đồng thời quay vòng trở lại ba bước.

Chúng giơ hai tay chưởng lên bất thình lình phóng ra có đến chín chưởng một lúc.

Chưởng phong rít lên ầm ầm, đẩy Trầm Miên Tích lùi lại năm bước, cơ hồ không kịp phản kích.

Bọn người mặt quỷ này tợ hồ như muốn liều mạng, chưởng phóng ra rồi, chúng
lại giơ tay lên, tức thì có nhiều chấm sáng tỏa ra như sao bắn.

Trầm Miên Tích sợ ám khí của đối phương có tẩm thuốc độc, liền lạng người đi né tránh.

Giữa lúc ấy, một tên mặt quỷ nổi lên một tràng cười quái tợn, tiếng cười như cú vọ kêu gào, như ma trơi kêu giữa đêm vắng.

Gã điểm chân xuống đất, nhảy vọt ra khỏi sảnh đường. Gã nhảy đến lần thứ hai đã ra đến cổng lớn.

Trầm Miên Tích tức quá nghiến răng trèo trẹo gầm lên như cọp rống:

- Ác ôn, mi chạy được sao?

Chàng tung mình đuổi theo.

Gã mặt quỷ quả khinh công quả tuyệt thế, mỗi cái phóng người lại vọt xa mười trượng.

Tiếng cười rộ vang lên trên không, gã đặt chân xuống đất, băng mình đi như
một con chim khổng lồ, nhảy vụt ra ngoài đường đi vào trong thành.

Trầm Miên Tích đuổi theo tới đường phố lớn, không thấy người mặt quỷ đâu
nữa, liền trở về lại Khánh Vân tiêu cục cũng không thấy một bóng người.

Chàng vào trong sảnh đường, tìm khắp hậu viện cũng chẳng thấy Mễ Lệ Hoa đâu cả, tấm lòng bi phẫn lại càng sục sôi.

Chàng thất thểu rời khỏi Khánh Vân tiêu cục với một tâm trạng mơ hồ.

oo Thái Ất Nhi dẫn tới Thiên Trụ Phong nằm về hướng đông bắc Khánh Vân tiêu cục.

Dưới chân Bất Lư Sơn có một ngôi chợ, hàng quán tuy không lớn nhưng mật độ trú phú, sung túc vì nhằm trung tâm trục lộ.

Lúc này ánh nắng đã chiếu sáng, khu chợ rộn rịp, ngựa xe tấp nập, bộ hành các quán cũng đang mua bán náo nhiệt.

Cuối chợ có một cửa tiệm chuyên bán cơm và rượu thịt. Chủ quán là hai vợ
chồng trên dưới sáu mươi, từng sinh sống chuyên nghề bán cơm suốt mấy
chục năm nay. Tiệm của lão vừa ngon lại vừa rẻ nên khách khứa lúc nào
cũng đông nghẹt.

Hiện giờ khắp tiệm có mười bàn, thì bảy tám bàn
đã có đầy khách ngồi, kẻ thì đợi đem cơm thịt ra, người thì đang ăn uống một cách ngon lành.

Huyền Thiên Lão Quái với Mễ Lệ Hoa cũng đang ngồi ở một chiếc bàn dựa góc tường.

Té ra lúc Trầm Miên Tích truy đuổi gã mặt quỷ nọ, Huyền Thiên Lão Quái đã
bí mật núp một nơi. Khi chàng hăng máu đuổi theo đối phương, Huyền Thiên Lão Quái xuất hiện bắt cóc Mễ Lệ Hoa.

Lúc bấy giờ nàng đã thay y phục vải hoa, búi tóc rẽ thành hai chiếc bím, buông xuống bờ vai thon,
thòng ra trước bộ ngực cân đối nở nang.

Nàng có vẻ như một thôn
nữ ngây thơ hiền hòa, có điều là gương mặt của nàng đã bị Huyền Thiên
Lão Quái dùng thuật dịch dung biến thành hốc hác tiều tụy như bệnh vừa
mới khỏi, nước da vừa xanh tái vừa thâm đen.

Nàng tự hiểu là sắc
diện mình bị cải trang biến hóa, nhưng tuyệt nhiên không biết mình vóc
dáng ra sao, hình dạng thế nào vì chẳng có gương để ngắm thử mà Huyền
Thiên Lão Quái cũng không cho ngắm.

Huyền Thiên Lão Quái thì hóa
trang thành một ông lão nhà quê xấu xí, mặt nghiêng mắt lé xẹ, mũi lệch
lại thêm da mặt sần sùi như cùi hủi.

Mễ Lệ Hoa cứ ngồi yên, đầu cúi gầm xuống giống như gái nhà quê mới vào quán cơm lần đầu nên e thẹn không dám nhìn ai.

Nhưng dường như cơ thể nàng bị chế ngự gì đó.

Các huyệt đạo chủ yếu của nàng đều bị phong tỏa, đến Á huyệt cũng bị điểm nốt, tất nhiên nàng không thể cử động và nói được.

Một già một trẻ, hai người ngồi trong ghế, ai nhìn vào cũng tưởng là hai ông cháu, nên chả ai buồn để ý làm gì.

Nàng dù cúi đầu suy nghĩ, song đôi mắt không khỏi liếc nhìn ra cửa, mong đợi Trầm Miên Tích đến cứu nàng.

Nội tâm Mễ Lệ Hoa liên miên lo âu, tâm thần nàng cứ hồi hộp khẩn trương tột độ, nhờ vậy nàng quên được cực hình khổ sở huyệt đạo đang bị khống chế.

Ngoài cửa hiệu, bỗng có người ung dung khoan thai tiến vào, người này ăn vận theo lối văn sĩ.

Bạch y trung niên phong thái trang nhã, đã bước vào đến ngưỡng cửa quán, bèn chầm chậm ngồi tại chiếc bàn gần cửa.

Chủ quán đon đả ra đón chào, cười thân thiện hỏi:

- Khách quan dùng chi ạ?

Bạch y trung niên ngước lên đáp:

- Đem cho tại hạ một bình Hoa Điêu Tửu và một đĩa thịt heo rừng nướng.

Lão chủ quán lễ phép:

- Khách quan thương tình, thịt chưa nướng sẵn, e khách quan phải chờ lâu.

Bạch y trung niên cười đáp:

- Không hề chi, cứ thong thả. Tại hạ đợi cũng được, miễn đừng đem thịt sống ra là tốt.

Gã chủ quán liền miệng dạ mau, trở gót lui vào.

Chẳng bao lâu, lão mang ra một bầu rượu to với đĩa thịt heo rừng nướng không được vàng mấy nhưng cũng nức mùi.

Bạch y trung niên rót rượu ra chén, nhấp một ngụm gật gù:

- Rượu khá lắm!

Lão chủ quán lại lễ phép:

- Khách quan có cần dùng chi thêm nữa không?

Bạch y trung niên cười vui vẻ:

- Miễn có rượu là được lắm rồi!

Bất chợt Mễ Lệ Hoa nghe có tiếng ai nói vo ve vào tai:

- Tiểu cô nương, có phải cô nương đang bị Huyền Thiên Lão Quái kềm chế huyệt đạo không?

Mễ Lệ Hoa lấy làm kinh ngạc, không biết ai đang dùng phép Truyền Âm Nhập Mật hỏi nàng như thế?

Mễ Lệ Hoa vội ngước mắt ngó sang bạch y trung niên, nhưng thấy ông ta đang uống rượu và gắp một miếng thịt cho vào miệng nhai từ từ.

Nàng hoang mang tự hỏi:

"Ai vừa hỏi? Nếu quả là ông ta, chẳng lẽ vừa uống rượu vừa nói chuyện, không có lý ...".

Mễ Lệ Hoa lại nghe đúng giọng nói vừa rồi tiếp tục rót vào tai:

- Tiểu cô nương, đừng ngó xuôi ngó ngược đâu cả. Lão phu hỏi cô nương có
muốn tự giải huyệt đạo hay không? Ồ! Không được gật đầu, nếu đồng ý thì
chỉ cần chớp mắt hai lần là được.

Mễ Lệ Hoa nhíu mày:

"Vậy là mình đang gặp phải tiền bối võ lâm rồi đây!".

Tự giải khai huyệt đạo đúng là điều thích thú còn gì bằng, làm sao mà nàng không ưng thuận được.

Hiện giờ nghe người ấy hỏi, mặc dù nàng bán tín bán nghi, nhưng cũng làm theo lời đối phương, chớp mắt hai cái liền.

Mễ Lệ Hoa thấy bạch y trung niên vẫn còn tiếp tục nhai thịt trong khi tai nàng lại nghe thêm:

- Khá lắm! Cô nương hãy định thần nghe cho kỹ đây. Hãy đợi đến lúc chính
ngọ, đó là điểm trọng yếu, không nên vội vàng trước thời khắc ấy, cũng
đừng để trễ. Cô nương đúng chính ngọ thì thi hành phép giải huyệt. Phép
này thi hành ở đâu cũng được:

trong tư thế đứng, nằm, ngồi miễn chỉ cần nhắm mắt lại là hiệu quả ngay.

Mễ Lệ Hoa không khỏi nghĩ thầm:

"Làm gì có chuyện quá dễ dàng như vậy!".

Nàng lại nghe tiếp.

- Trước khi thi hành phép giải huyệt, cô nương cần phải tập trung tinh
thần, ý chí tự lực tự tin, tức là phải lấy sự tự lực làm chính, chỉ có
mình tự cứu lấy mình mới là hay nhất, phải tự tin mình có đủ sức tự cứu
...

Mễ Lệ Hoa chợt nghe bạch y trung niên sang sảng lớn tiếng gọi:

- Chủ quán, đem thêm rượu ra đây!

Cùng lúc, nàng vẫn tiếp tục được thanh âm quen thuộc dặn dò thêm:

- Khi đã tập trung ý chí tự lực, thì tiếp tục vận dụng tâm niệm hành
công. Hãy ráng ghi nhớ lấy phép hành công. Khai thủy hãy tưởng tượng, từ lòng đất thăng khỏi một khối địa hỏa, ngưng kết thành quả cầu, theo
nghĩa âm kinh Tĩnh huyệt ở chân trái cô nương mà tiến nhập cơ thể, sản
sinh một lượng nhiệt khí, do hỏa cầu đào tạo nên càng lúc càng nóng ran, chạy xuyên qua các huyệt đạo bên trái cơ thể cho đến năm đầu ngón tay.
Tại đây cô nương liền chuyển đường nhiệt khí theo ngã dương khí. Hành
công đúng phép như thế, chỉ trong vòng thời gian uống cạn chén trà nóng, là tất cả huyệt đạo châu thân đều giải khai hết.

Mễ Lệ Hoa cố ghi nhớ hết thật kỹ, tuy vẫn hoài nghi:

"Làm như thế sẽ giải huyệt được chăng?".

Nàng giương mắt lên ngó qua các bàn ăn trong quán một lượt, như thể xem ai mới đúng là vị tiền bối đã chiếu cố đến mình nãy giờ.

Ngay lúc đó, nàng lại nghe người ấy nói tiếp:

- Võ công của tiểu cô nương, ta xem không phải là đối thủ của Huyền Thiên Lão Quái, như vậy dù giải khai huyệt đạo rồi cũng không chạy thoát được lão ... À! Được rồi, lão phu lại truyền dạy ngươi vài câu nữa, chỉ cần
ngươi đọc lên thôi, đối phương sẽ chạy trốn như chuột ngay, cho dù đối
phương ấy có là hạng cao thủ hạng nhất trong chốn giang hồ hiện nay. Trừ khi ngươi gặp phải hạng đại tiền bối cao thủ thì không kể ...

Mễ Lệ Hoa thấy quá kỳ dị, lại nghĩ:

"Người này nói nghe phi thường quá đỗi, không biết mấy câu ấy là khẩu quyết gì mà có uy lực ghê gớm thế?".

Tai nàng nghe lão nhân ấy nói thêm:

- Ghi nhớ đây, ngươi phải quay mặt về hướng nam, khi đọc khẩu quyết tay
trái chỉ thẳng lên trời, miệng đọc "Thiên hỏa thiên thái dương, địa hỏa
thiên ngũ ngục, ta là Thất Hoa Quân Tử", đọc tới đây, ngươi xoay tròn
ngón tay giữa chỉ từ từ về phía địch nhân, bất luận kẻ đó võ công cao
đến đâu cũng kinh hoàng đào tẩu ngay tức khắc.

Mễ Lệ Hoa tự nhiên không thể tin được, nàng liền nghĩ:

"Nếu chỉ bằng ba câu nói đó mà khiến cao thủ hạng nhất phải bỏ chạy thì còn cần gì phải luyện võ công nữa!".

Đúng vào lúc ấy, Mễ Lệ Hoa thấy ngoài cửa tiến vào một người nữa, nàng muốn la to lên:

- Tích đại ca!

Nhưng đáng tiếc là Á huyệt đang bị điểm, nàng chẳng thể thốt thành lời được.

Người mới đến đúng là Trầm Miên Tích.

Gương mặt Trầm Miên Tích hiện rõ nét băn khoăn sốt ruột, đôi mắt tựa hồ hai làn kiếm quang sẵn sàng chọc thẳng vào tim người.

Trầm Miên Tích tiến chân vào, đôi mắt quét nhìn một lượt khắp các bàn, đoạn
ngồi vào chiếc bàn trống đối diện với bạch y trung niên.

Dĩ nhiên là chàng đã trông thấy không sót một thực khách nào đang hiện diện,
trong đó có Huyền Thiên Lão Quái và Mễ Lệ Hoa. Tuy nhiên chàng chẳng
nhận ra hai người này, thuật cải trang của Huyền Thiên Lão Quái quả thật tuyệt hảo.

Trầm Miên Tích mới ngồi xuống, lão chủ quán đã ra chào hỏi ngay:

- Khách quan dùng món gì ạ?

Chàng thuận miệng đáp cho xong:

- Cho một dĩa cơm thịt nướng.

Lão chủ quán dạ thật giòn, trở gót định vào trong, bỗng Huyền Thiên Lão Quái quay sang hỏi:

- Chủ quán! Hai dĩa cơm ở bàn này sao lâu quá không đem ra?

Lão chủ quán giật mình. Trong ánh mắt lão hàm chứa khiếp sợ, vội khom lưng lễ phép đáp:

- Dạ sắp có! Sắp có ngay!

Huyền Thiên Lão Quái nói:

- Ta gọi cơm ít thịt nhiều, cho nhiều mỡ hành, nhớ không?

Lão chủ quán đáp:

- Dạ, dạ, tiểu lão nhớ rồi, nhớ rồi ạ!

Lão hấp tấp quay vào bếp, gương mặt tái mét.

Huyền Thiên Lão Quái chợt nghe lọt vào tai:

- Huyền Thiên Lão Quái, ngươi lại tính chuyện ám hại người phải không?

Huyền Thiên Lão Quái hoảng kinh, vội dáo dác ngó quanh, thấy bạch y trung
niên đáng ngờ hơn hết, nhưng rõ ràng y đang uống rượu miệng nhai thịt
thì làm sao nói năng được mà nghi ngờ.

Mễ Lệ Hoa hy vọng Trầm
Miên Tích chỉ cần nhìn sang phía nàng một vài lượt nữa thì có thể nhận
ra được nàng, hoặc nàng sẽ cố gắng dùng đôi mắt giúp chàng nhận ra nàng. Khỗ nỗi Trầm Miên Tích chỉ ngó qua có một lần lúc vào quán rồi thôi,
chẳng nhìn đến Mễ Lệ Hoa lần nào nữa cả.

Xét theo tình hình, Trầm Miên Tích không thể ngờ Mễ Lệ Hoa bị bắt cóc, lẽ ra tặc nhân đã gấp rút đưa nàng đi xa rồi, chứ đâu thảnh thơi mà ngồi tại quán cơm.

Có chú ý chăng là chú ý một người ngồi đối diện ngay trước mặt Trầm Miên Tích tức là bạch y trung niên.

Trầm Miên Tích cảm thấy người này quyết không phải hạng người tầm thường.
Hoàn cảnh hiện tại theo chàng nghĩ lão nhân ấy là người đáng theo dõi
nhất, nên chàng không ngớt ngầm giám sát đối phương.

Bạch y trung niên trái lại chẳng buồn ngó tới chàng lần nào, cứ ung dung tiếp tục
uống rượu. Trên bàn y đã xếp qua một bên bốn bầu rượu cạn sạch và đang
uống tới gần phân nửa bầu thứ năm. Cứ mỗi bầu là một cân rượu, tính ra y đã uống gần năm cân Hoa Điêu Tửu rồi mà chưa lộ vẻ say gì cả.

Trong khi ấy, lão chủ quán hấp tấp quay trở vô nhà bếp, vừa thở vừa nói khẽ với bà vợ:

- Người ấy đã tới rồi!

Bà vợ hỏi:

- Ông thấy nên làm sao?

Lão chủ quán run run giọng:

- Đâu phải chúng ta muốn hay không muốn là được. Nếu chúng ta không thi
hành thì lão già kia đâu buông tha chúng ta. Vả lại, chính hắn là hung
thủ sát hại Tổng tiêu đầu Khánh Vân tiêu cục Lương Đỗ Luân, mà Lương
Tổng tiêu đầu đối với chúng ta ơn trọng như núi, chúng ta bù đắp cách
nào cũng chưa vừa ...

- Vậy hay nhất là cứ làm theo đúng mệnh lệnh cho xong.

Lão chủ quán hỏi:

- Đã xong dĩa cơm nào chưa?

Bà vợ đáp:

- Có sẵn ba dĩa cơm đây, ông bưng ra đi.

Lão chủ quán gật đầu, thận trọng nhìn ngược nhìn xuôi một lượt, đoạn kín đáo lấy ra một gói nhỏ.

Lão cả đời chưa ám hại ai bao giờ, hơn nữa hôm nay bị áp lực bởi Huyền
Thiên Lão Quái và cái chết của Lương Đỗ Luân Tổng tiêu đầu Khánh Vân
tiêu cục, nhưng hai tay lão vẫn run run, mở gói nhỏ kia ra trút chất độc màu vàng vào miếng thịt nướng hấp dẫn đầy mỡ hành, rồi để dưa chua và
ớt cay lên trên. Kế đó lão bưng ra ba dĩa, trước hết đặt hai dĩa xuống
bàn Huyền Thiên Lão Quái, còn một dĩa có chất độc thì đem lại cho Trầm
Miên Tích.

Chàng chẳng chút nghi ngờ, cầm dĩa từ từ ăn.

Lúc này, bạch y trung niên lại gọi thêm rượu tức là bầu thứ sáu, mới sáng sớm mà đã uống ngần ấy, quả là tay chiến hữu của rượu.

Huyền Thiên Lão Quái bỗng lên tiếng:

- Chủ quán, sao ở đây không có nước tương?

Lão chủ quán tươi cười:

- Dạ, dạ ... để tiểu lão ...

Huyền Thiên Lão Quái giục:

- Mau đem nước tương lại đây!

Lão chủ quán lại ra vẻ cố mau mắn trong cơn bận rộn, vừa đem chén nước
tương cho Huyền Thiên Lão Quái vừa thuận tay cầm cả bầu rượu cho bạch y
trung niên luôn.

Thật ra thì bầu rượu đã được lão mở nắp sẵn nên
khi lão đặt chai nước tương lên bàn thì Huyền Thiên Lão Quái đã nhanh
như gió khẽ búng một cái vào miệng bầu rượu. Cử chỉ của lão thật khinh
linh thần tốc, e rằng đến thần cũng không hay, quỷ cũng không biết.

Nhưng đúng vào khoảnh khắc ấy, Huyền Thiên Lão Quái lại nghe tiếng vo ve như muỗi rót vào tai:

- Búng thêm vào vài cái nữa cho nhiều nhiều, kẻo không đủ hiệu lực.

Huyền Thiên Lão Quái biến sắc, hấp tấp ngước mắt nhìn, thấy bạch y trung niên đang ngửa cổ xuống nốt chén rượu, rồi gắp mấy miếng thịt nướng cho vào
miệng nhai ngon lành, vừa quay vào trong quán gọi:

- Lão chủ quán đâu, mau đem thêm rượu ra đây!

Lão chủ quán ứng thanh dạ một tiếng và đem bầu rượu ra để trên bàn của lão nhân.

Huyền Thiên Lão Quái không ngớt hoang mang thầm nghĩ:

"Xem chừng kẻ vừa nói không phải là hắn càng không phải là Trầm Miên Tích,
bởi hắn đang bận uống rượu thì làm sao mà nói, còn Trầm Miên Tích thì
đang ăn cơm. Nếu gã đã nhận ra ta với con tiểu nha đầu này, thì gã dễ gì chịu ngồi yên đó, thế thì ai? Ai đã dùng thuật Truyền Âm Nhập Mật
thượng thừa nói vào tai ta?

Trầm Miên Tích đã thức trắng đêm,
không ngừng xông xáo truy tìm tung tích Mễ Lệ Hoa, bây giờ đang đói,
chàng ăn dĩa cơm thật ngon lành.

Huyền Thiên Lão Quái lại thêm
một phen kinh ngạc hoang mang. Thứ phấn vàng nhạt lão giao cho chủ quán
bỏ vào dĩa cơm của Trầm Miên Tích vốn là mê dược tối lợi hại Tán Mê Dược mà lão ta thường dùng cả trăm ngàn lần đều công hiệu chắc chắn, không
một ai thoát.

Người không có võ công chỉ nếm sơ một tí là ngã
xuống hôn mê bất tỉnh ngay, người có nội công cao cường chẳng mê ngay
nhưng sau đó cũng bất tỉnh liền.

Lão đã giao cho chủ quán cả một gói, đủ để triệt hạ bảy người chứ đâu phải ít?

Thế mà sao Trầm Miên Tích ăn hết phần cơm rồi mà vẫn bình yên vô sự, thế là tại làm sao?

Lại thêm bạch y trung niên kỳ quái đó, chính lão đã búng vào bầu rượu không ít mê dược, thứ thuốc mê này khi gặp rượu lại càng phát tác nhanh hơn,
mạnh hơn gấp bội. Vậy mà y ta tỉnh bơ uống liền mấy chén rượu và cuối
cùng uống hết bầu rượu nọ mà vẫn trơ trơ, chẳng mê man gì cả.

Lão đâm hoảng:

"Hay là thuốc mê kỳ diệu của ta hết công hiệu rồi?".

Nhưng lão lập tức biện luận:

"Làm sao hết hiệu lực được, tuyệt đối không bao giờ mất hiệu lực.".

Bạch y trung niên đã uống hết bầu rượu thứ sáu và đang từ từ đứng lên, thò
tay vào túi lấy ra một nắm bạc vụn đặt trọn lên bàn, đoạn ung dung bước
ra khỏi quán.

Bấy giờ dường như y đã hơi thấm men nồng của sáu bầu rượu Hoa Điêu Tửu thứ nặng nên đi đứng có phần chuếnh choáng.

Trầm Miên Tích thấy bạch y trung niên đi ra, cũng trả tiền dĩa cơm và nối gót theo ngay.

Mễ Lệ Hoa hoàn toàn thất vọng:

"Lời nói bí mật của người ấy ban nãy quả chí lý, phải do mình tự cứu mình mới hay hơn hết.".

Huyền Thiên Lão Quái trố mắt ngó sau lưng hai người tuy trúng phải Tán Mê
Dược cực mạnh nhưng vẫn lần lượt ra đi hoàn toàn vô sự, trong đầu lão
không khỏi kinh dị đâm lo sợ đến toát mồ hôi.

Nếu hai người biết lão đánh thuốc mê thì là đại họa cho lão. Vậy chẳng đi gấp còn nấn ná lại đây làm gì?

Lão liền hối thúc Mễ Lệ Hoa ăn cho mau và chính lão cũng nuốt vội vàng cho
mau hết phần cơm, đoạn vừa lau miệng vừa cố gượng cười lên tiếng:

- Tiểu nha đầu, mi ăn không ngon sao? Nếu ăn chẳng được thì đi vậy!

Mễ Lệ Hoa tuy đã được lão giải khai cho vài ba huyệt đạo để cử động ăn cơm, nhưng nàng làm sao nuốt cho trôi.

Huyền Thiên Lão Quái nhanh như chớp điểm huyệt vào người Mễ Lệ Hoa và vẫy tay gọi:

- Chủ quán tính tiền!

Lão chủ quán bước lại gần bàn cười thân thiện lễ phép nói:

- Xin đại lão khỏi phải trả tiền. Ngôi quán này tiểu lão có được là nhờ
ơn Lương Tổng tiêu đầu giúp đỡ từ mấy chục năm nay. Vậy thì đối với quý
vị trong Khánh Vân tiêu cục, tiểu lão mong các vị ghé quán còn chưa
được, có đâu còn tính tiền.

Huyền Thiên Lão Quái bản tính vốn tối bần tiện, nghe nói ăn cơm khỏi phải tính tiền, lão khoái chí cười hì hì:

- Như vậy coi sao được!

Tuy nói thế nhưng lão đã kéo Mễ Lệ Hoa đứng lên, chớp nhoáng giải khai huyệt đạo ở chân nàng, rồi vừa cười phân bua:

- Đây là cháu nội của lão phu, nó bịnh nên phải đưa đi thầy thuốc.

Lão quay lưng bảo Mễ Lệ Hoa:

- Hài tử, để ta dìu ngươi đi!

Lão liền dìu Mễ Lệ Hoa ra khỏi quán.

Huyền Thiên Lão Quái tiếp tục dìu Mễ Lệ Hoa đến phía gốc cây đại thụ bên
đường, nơi đang đậu sẵn một cỗ xe, loại xe chuyên chở vận chuyển trên
đường núi chật hẹp, gập ghềnh.

Bên cạnh cỗ độc luân xa có một trang hán tử vạm vỡ ngồi tựa cỗ xe nghỉ ngơi.

Huyền Thiên Lão Quái chẳng thốt tiếng nào, trang hán tử đứng lên, tự động nắm lại càng xe.

Huyền Thiên Lão Quái đỡ Mễ Lệ Hoa lên xe, đặt nàng ngồi bên trái, còn lão ngồi bên phải.

Lão không cần bảo đi đâu, trang hán tử nọ cũng chẳng hỏi han gì, cứ khởi sự đẩy xe đi nhằm hướng tây trực chỉ.

Cỗ xe chạy một lúc khá lâu, Mễ Lệ Hoa ngước mắt nhìn lên trời, chỉ mới bắt đầu giờ ngọ, phải một lúc nữa mới đúng chính ngọ.

Nàng rất đỗi khẩn trương và hoài nghi.

"Liệu phương pháp giải huyệt ấy, mấy câu khẩu quyết người ấy vừa chỉ điểm sẽ có hiệu lực gì chăng?".

Nàng luyện võ công đã mười năm còn không tự giải khai được huyệt đạo của
Huyền Thiên Lão Quái, chẳng lẽ chỉ bằng phương pháp tưởng tượng "Địa hỏa ngưng kết thành cầu".

gì đó của người ấy lại dễ dàng giải khai được các huyệt đạo.

Gã đẩy xe tên Phan Huy Trung quả nhiên có hai cánh tay khỏe đáng sợ, cứ
đẩy cỗ luân xa với hai người bên trên một cách nhẹ nhàng, tiến tới khá
nhanh. Càng vào sâu trong rừng núi gập ghềnh, hắn lại càng tiến nhanh
hơn, bước chân vững vàng vùn vụt như bay.

Mễ Lệ Hoa ngồi trên xe
nghe gió tạt vào tai ào ào, cảm thấy dãy sơn lâm dài hai bên đường như
đang chạy lùi lại hai bên cỗ độc luân xa.

Càng đi, núi đồi càng dày đặc trùng trùng, chỉ vài khắc cỗ xe đã vượt hơn hai mươi dặm lộ trình.

Mễ Lệ Hoa để ý phương pháp đã được "người ấy" chỉ dạy, nhắm mắt lại tập trung tư tưởng thần niệm, nàng tự nhủ:

"Hiện nay chỉ có ta tự giải khai huyệt cho ta, ta phải đủ kiên cường tự tin mới giải khai huyệt đạo được ...".

Gạt bỏ ý nghĩ vẩn vơ, tâm niệm Mễ Lệ Hoa dồn vào tưởng tượng như thế, đột
nhiên thấy Tĩnh huyệt sinh ra một luồng nhiệt khí, xông vào kinh mạch
tiến nhập vào cơ thể nàng thật.

Hân hoan mừng rỡ, Mễ Lệ Hoa tâm thần càng dồn vào vận chuyển luồng khí luân lưu theo đúng lời chỉ dẫn của người ấy.

Khi vận chuyển xong hai vòng nhiệt khí khắp cơ thể thì nhiệt khí chợt tan biến mất.

Mễ Lệ Hoa nghe chân thư thái, dễ chịu vô cùng, tinh thần sảng khoái mãnh liệt.

Vừa hoan hỷ lấy làm lạ, Mễ Lệ Hoa chưa biết các huyệt đạo bị khống chế đã
giải hết chưa. Nàng bèn thử nhè nhẹ cử động hai tay, quả nhiên các huyệt ở đây đều lưu thông như thường, nàng lại khẽ nhúc nhích hai chân thì
huyệt đạo cũng đã bình thường.

Thật là nỗi mừng to tát, vượt hẳn
sự tưởng tượng của Mễ Lệ Hoa. Nàng bèn vận công một lần nữa, đoạn bất
thần quay mặt qua Huyền Thiên Lão Quái nói:

- Lão tặc, ta không đi đâu, tạm biệt nhé!

Lời chưa dứt, Mễ Lệ Hoa đã nhảy xuống xe.

Huyền Thiên Lão Quái sửng sốt. Phan Huy Trung lập tức ngừng xe lại.

Huyền Thiên Lão Quái đã phi thân vọt lên, cười khanh khách nói:

- Tiểu nha đầu, kể ra ngươi cũng giỏi thật, lão phu đã điểm tất cả các
huyệt đạo chính yếu của ngươi mà ngươi cũng giải khai được hết.

Mễ Lệ Hoa đã phi thân lướt ra xa ngoài bốn năm trượng, lạnh lùng đáp:

- Ngươi chỉ mới điểm có chín đại huyệt, ta cũng coi như không.

Nói xong, Mễ Lệ Hoa liền sờ khắp người, cả thanh kiếm lẫn túi Ngân Phi Châm cũng bị Huyền Thiên Lão Quái tước đoạt mất.

Huyền Thiên Lão Quái cười lạnh lùng:

- Tiểu nha đầu, ngươi còn tìm binh khí để động thủ với lão phu chăng? Cho ngươi biết, đừng mơ chuyện hão huyền ấy, hãy ngoan ngoãn mà đi theo lão phu cho được việc.

Mễ Lệ Hoa hừ lạnh:

- Ta không đi!

Huyền Thiên Lão Quái chậm rãi tiến gần lại từng bước, sắc diện âm trầm nói:

- Ngươi đừng hòng thoát khỏi tay lão phu.

Miệng nói chân lão vẫn tiến lại dần dần.

Mễ Lệ Hoa khẩn trương đáp to:

- Ta nhất định không đi!

Nàng không ngớt lùi lại.

Huyền Thiên Lão Quái cười khẩy.

- Lão phu phụng mạng Giáo chủ, nếu ta mà nổi giận chớ trách sao ra tay tàn độc.

Huyền Thiên Lão Quái vẫn tiếp tục nhích lên. Trong lúc kinh tâm cấp bách, Mễ
Lệ Hoa bèn đứng yên một chỗ, tay trái từ từ giơ lên, năm ngón tay chĩa
thẳng lên trời.

Huyền Thiên Lão Quái chỉ còn cách Mễ Lệ Hoa không đầy một trượng, lão xạ nhãn tuyến lấp loáng nhìn dán vào nàng như mãng
xà sắp vồ mồi. Động tác quái dị của nàng khiến lão thấy rõ, lão cảnh
giác. Liền ngay sau đó, bỗng nghe nàng lớn tiếng đọc:

- Thiên hỏa thiên thái dương. Địa hỏa địa ngũ ngục. Ta là Thất Hoa Quân Tử.

Mấy câu ấy xoáy vào tai Huyền Thiên Lão Quái, khiến lão chấn động tâm thần, lập tức sắc diện xám xịt như đất, lão chẳng dám nghe thêm tiếng đọc của nàng nữa mà đột ngột xoay mình gấp rút nhảy xa hơn trượng rưỡi.

Nét mặt kinh hoàng, Huyền Thiên Lão Quái run giọng nói:

- Hỏa Long Thần Công!

Hỏa Long Thần Công, danh xưng này Mễ Lệ Hoa chưa từng nghe bao giờ cả, tuy
nhiên trong trường hợp này, nàng thừa thông minh tự biết phải nên làm
gì.

Huyền Thiên Lão Quái cuống cuồng sợ hãi ra mặt.

Mễ Lệ Hoa có thể đoán biết hơn phân nửa sự tình.

"Hóa ra mấy câu người ấy truyền dạy là khẩu hiệu trước khi phát ra một môn
thần công khủng khiếp mà Huyền Thiên Lão Quái gọi là Hỏa Long Thần Công. Vậy thì Hỏa Long Thần Công hẳn là loại võ công cái thế mà trong võ lâm
không ai kháng cự nổi ...".

Tâm niệm chớp nhoáng như thế, Mễ Lệ Hoa vẫn giữ nguyên tư thế, lạnh lùng lên tiếng:

- Tặc nhân, dù lên trời ngươi cũng không chạy thoát được đâu!

Huyền Thiên Lão Quái vẫn lấm lét ngó chừng Mễ Lệ Hoa, sắc diện lão khó coi,
chẳng hé miệng nói năng gì hết, thình lình lão xoay người bỏ chạy luôn.

Gã đẩy xe thấy Huyền Thiên Lão Quái bỏ chạy cũng vội vàng nâng càng cỗ độc luân xa đẩy chạy như bay.

Mễ Lệ Hoa không ngờ chỉ cần cất nhẹ tay lên, chỉ mới đọc có ba câu ngắn
ngủi ấy đã khiến Huyền Thiên Lão Quái mất vía bôn đào ngay.

Hỏa Long Thần Công thật ra như thế nào? Uy lực ra sao? Nàng hoàn toàn mù tịt.

Tuy nhiên việc cần kíp ngay trước mắt là đi tìm Trầm Miên Tích, cho nên Mễ
Lệ Hoa không thể đứng đây thắc mắc lâu hơn nữa về Hỏa Long Thần Công.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui