Sau một hồi đắn đo cuối cùng Khủng Long cũng mở miệng.
- Đại ca. Lúc tối trong bệnh viện, tôi có nhờ Hạ Thiên Du gửi cho Tuyết Mai một chiếc hộp.
Khôi Vĩ ngả đầu về phía sau thành ghế, dư âm của cơn đau dạ dày vẫn còn âm ỉ trong người cậu. Cậu mấp máy môi.
- Một chiếc hộp?
Khủng Long gật đầu đáp nhanh gọn.
- Tôi muốn nhờ Tuyết Mai một việc.
- Uhm. - Khôi Vĩ khẽ gật đầu.
Khủng Long trầm mặc một lúc rồi mới mở lời.
- Bác sĩ nói đại ca cần nằm trong bệnh viện theo dõi ít ngày. Sao đại ca lại muốn xuất viện ngay vậy? Việc ở đây hai ngày sau nữa giải quyết cũng được mà đại ca.
- Tôi không thích trì hoãn. - Khôi Vĩ trút ra một hơi thở dài, rồi như chợt nhớ ra điều gì đó môi cậu khẽ cong lên để lộ một nụ cười nhàn nhạt, cậu thì thầm - ... Với lại tôi không muốn nghỉ học vào ngày mai.
- Nhỡ cha mẹ cậu biết thì sao? - Khủng Long đắn đo, giọng khàn khàn - Họ sẽ rất lo lắng.
Khôi Vĩ bật cười.
- Cậu không nói, tôi không nói. Thì sao họ biết được? Huống hồ họ cách chúng ta những nửa vòng trái đất. - Khôi Vĩ khẽ lắc đầu rồi kéo kính ngủ lên che kín nửa mặt, cậu uể oải nói - Tôi chợp mắt một lát.
- Vậy tôi không làm phiền nữa. Khi nào về đến nhà tôi sẽ thông báo cho đại ca.
- Okay!
Chiếc SUV mầu trắng nhanh chóng rời khỏi AJC Inc và thẳng đường về hướng trường đại học H.
Lúc này đã là 11 giờ khuya.