Vùng địa cực trung tâm cầu cảng Thượng Hải.Tàu phá băng được vẽ sọc đỏ trắng hùng vĩ, nó đang phát ra tiếng còi hơi dài dặc, rời khỏi khu căn cứ để tới điểm đến là Cực Bắc của trái đất, thực hiện nhiệm vụ thám hiểu Cực Bắc trong năm nay.Thông qua cửa sổ của phòng họp, có thể thấy MV Xue Long* đã rời khỏi cảng, lá cờ đỏ năm sao trên đất cảng ngày càng mờ nhạt, sau cùng chỉ còn nhìn thấy lờ mờ một màu đỏ nhàn nhạt, phía xa là đại dương mênh mông bát ngát.(*) MV Xue Long là con tàu phá băng và nghiên cứu khoa học của Trung Quốc do nhà máy đóng tàu Kherson ở Ukraine chế tạo ra.Đây là cuộc họp đầu tiên của tất cả các thành viên đoàn kể từ khi họ lên tàu, trọng tâm chính xoay quanh các quy tắc an toàn trên MV Xue Long.
Trên tàu có tổng cộng hơn 100 người, một nửa là hạm trưởng, lĩnh hàng viên, nhân viên thủy thủ đoàn và đầu bếp, một nửa một còn lại là các giáo sư và giáo viên từ các trường đại học hoặc viện nghiên cứu khác nhau trong nước.Cách thời gian diễn ra cuộc họp còn khoảng nửa tiếng, các thành viên trong nhóm thám hiểm từ các lĩnh vực khác nhau đều có mặt đầy đủ, mọi người tụ lại theo nhóm hai, nhóm ba, nói về việc nghiên cứu của dự án lần này.Họ nói về khí tượng, địa chất Cực Bắc, lượng nước và sinh vật phù du ở đó, v.v….
Tống Úc ngồi trong góc phòng họp, trông cô hơi lạc đàn khi ở trong một nhóm toàn những phần tử tri thức cao như thế này.“Xin lỗi, cậu có thể giúp chúng tôi chụp vài tấm ảnh được không?” một thanh niên đeo kính gọng đen vẫy tay với cô.
Tống Úc hơi thẩn thơ, chưa phản ứng lại kịp, có lẽ mọi người hiểu nhầm cô là nhân viên chụp ảnh rồi.Trên vai Tống Úc vác theo một chiếc máy ảnh SLR (máy ảnh phản xạ ống kính đơn), cô ngồi một mình một góc ở trong phòng họp, nhìn quả thực là giống thợ chuyên đi chụp ảnh.Và trong số tất cả những người trong trí óc đều chỉ có nghiên cứu khoa học này, hầu như không có ai quan tâm tới showbiz hết nên không ai nhận ra cô.Dẫu sao cũng đúng là rảnh rỗi, thế là cô đứng lên rồi đi qua đó.Nam thanh niên trông rất nho nhã, dáng người cao cao, mặc áo sọc xanh, trông giản dị, khiến cho người khác có cảm giác chân thật và thoải mái.
Anh đứng cạnh một giáo sư có tóc hoa râm, thái độ của nam thanh niên với vị giáo này cực kì kính trọng và lễ phép.Tống Úc chụp cho hai người họ vài tấm ảnh, thái độ cũng cực kì nghiêm túc.Vị giáo sư già hơi ngửa cổ ra sau, híp đôi mắt già, nhìn ảnh từ máy rồi khen ngợi : “Tấm này chụp đẹp quá, tới cả những cảnh ở ngoài biển cũng chụp được vào.”Ông nhìn sang Tống Úc, khách khí nói : “Đợi tới khi về rửa được ảnh ra, cháu hãy đưa ta một bức nhé.” Lời nói và hành động có chút lạc hậu.Tống Úc cười cười, “Không cần đâu ạ, bây giờ cháu sẽ dùng điện thoại để gửi cho bác, rất tiện lợi.”“Hả, làm như thế nào?”Lúc này, có người gọi ông từ xa : “Giáo sư Từ”Hà Phúc cầm lấy điện thoại của bản thân, “Thầy, thầy để em làm cho, thầy ra đó giúp đỡ đi ạ”Giáo sư Từ được gọi gật gật đầu, “Được, vậy Tiểu Hà, em nhớ phải gửi lại cho tôi nhé.”Sau khi giáo sư Từ đi, qua một loạt những thao tác, Tống Úc đem hết những bức ảnh vừa rồi gửi hết vào máy Hà Phúc.Hà Phúc lục lại ảnh : “Cậu biết chụp thật đấy, tôi không ngờ là đoàn thám hiểu lại chu đáo như thế, còn mời theo cả nhiếp ảnh gia nữa.” Hơn nữa còn là nhiếp ảnh gia xinh đẹp như thế này, anh âm thầm nhìn lén Tống Úc một cái, giữ lại câu nói này trong lòng.Tống Úc cất lại ống kính máy ảnh, giải thích : “Tôi không phải hoàn toàn là làm công việc chụp ảnh, tôi theo chân họ tới Bắc Cực để quan sát thực địa, trở về quay một bộ phim tài liệu.”Từ sau khi bộ phim điện ảnh năm ngoái lên sóng, dư luận liền ào ào biết tới cô, cô nổi lên như gió, vào đầu năm nay cô còn nhận được lời mời quay phim từ CCTV (đài truyền hình trung ương Trung Quốc)Nhưng thực sự là làm một bộ phim tài liệu chắc chắn là không kiếm được nhiều tiền bằng làm một bộ phim điện ảnh.
Nhưng vì những năm gần đây Tống Úc trở nên rất hứng thú với tự nhiên và những điều nguyên thủy, đúng lúc lại theo được tới chuyến khảo sát thực địa trên cực bắc của vùng xích đạo này, vì bình thường có rất ít người có thể có cơ hội đi sâu vào vùng cực để tìm hiểu tình hình, đây là một cơ hội hiếm có đối với cô.Bởi vì chuyến đi này chỉ là chuyến đi khảo sát, những thứ cần chụp lúc ban đầu không có quá nhiều, hơn nữa người được nằm trong danh sách vốn có hạn, cho nên chỉ có mình Tống Úc là được đặc cách theo đoàn.Hà Phúc nghe xong lập tức hiểu ra là bản thân vừa mới nhận lầm người, anh hơi xấu hổ gãi gãi đầu, “Hóa ra là vậy à, tôi nói mà sao kĩ thuật lại chụp tốt tới như vậy được, tôi còn nhờ cậu chụp ảnh cho tôi nữa.”“Đúng rồi, vậy cậu thuộc tổ nhóm nào?”Tống Úc nghĩ ngợi một lúc, “Chắc cũng được coi là nhóm nghiên cứu thuộc đại Học Bắc Kinh.”Bởi vì có rất nhiều nhà nghiên cứu tham gia vào cuộc khảo sát này, vì vậy nên việc quản lý đội nhóm được dựa trên nhóm dự án chịu trách nhiệm cho từng hạng mục chính.Trước đó, Tống Úc cũng đã tham gia chuyến đi thử nghiệm MV Xue Long cùng với nhóm nghiên cứu sinh và tiến sĩ của Đại Học Bắc Kinh, với quy tắc của MV Xue Long, những người trước kia chưa từng đi MV Xue Long thì trước khi tàu khởi hành phải làm một bài trắc nghiệm nhỏ.Cô nói xong, Hà Phúc gật gật đầu, biểu cảm trên mặt có chút tiếc nuối : “Tôi còn nghĩ nếu cậu không thuộc tổ nào, thì mời cậu về tổ chúng tôi, nhóm chúng tôi chủ yếu nghiên cứu về sinh học và sinh thái biển.”“Có điều đại học Bắc Kinh đã tham gia chuyến thám hiểu Cực Bắc từ những dự án đầu tiên, đặc biệt là đội trưởng nhóm tên Bùi Chỉ, anh ấy đã có vài chuyến thám hiểm tới cực Bắc trước đó nên có kinh nghiệm cực kì phong phú về mảng này.”Khi Hà Phúc nói chuyện, trong ánh mắt ánh lên sự ngưỡng mộ rõ ràng.Cậu ấy là nghiên cứu sinh tốt nghiệp năm nay, mà người cùng tuổi với cậu ấy, người ta đã sớm tốt nghiệp thạc sĩ rồi trở thành phó giáo sư.
Qua vài năm nữa, đợi khi anh tới tuổi bằng với Bùi Chỉ hiện tại, có lẽ là vẫn sẽ không đạt được trình độ như cậu ấy.Từ khi lên thuyền cho tới bây giờ, Tống Úc đã được nghe rất nhiều người nhắc tới cái tên Bùi Chỉ này, bất luận là cô ấy nhìn thấy cái tên này trong quyển tạp chí, các bài báo học thuật có đề tên anh làm tác giả, hay là được nhắc tới từ miệng người khác.Cô và Hà Phúc nói vài chuyện lung tung, cho tới khi tất cả mọi người đều có mặt, cuộc họp được bắt đầu.Trước khi chính thức bắt đầu, các trưởng hạng mục sẽ đại diện, giới thiệu các tiêu đề của nhóm họ, các thành viên trong nhóm cũng sẽ tự giới thiệu về bản thân.Mỗi một lời nói, hành vi của từng người đều tràn đầy khí chất văn nhân, đều rất khiên tốn hòa nhã, nó khác hoàn toàn với những người thuộc giới thượng lưu mà Tống Úc biết trước đó.Các giáo sư trước mặt đang lần lượt từng người giới thiệu công trình nghiên cứu của mình, bao gồm thời tiết khí quyển toàn cầu, chủ đề về môi trường sinh thái biển, v.v… ngược lại là Tống Úc không tiện nói lời nào, cô hòa mình đứng vào đội nhóm nghiên cứu của đại học Bắc Kịnh, dự định sẽ làm một bài phát biểu bản thân ngắn ngủi.Cô nghe thấy hai sinh viên bên cạnh dang thì thầm.
Ngô Nguyệt hỏi nhỏ : “Sao thầy Bùi* còn chưa tới thế?”Sau khi ra khỏi trường, họ sẽ không còn dùng danh xưng “giáo sư” để xưng hô với Bùi Chỉ nữa.Trương Thành ngó ngó cái đồng hồ đeo tay, nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, “Thầy ấy đang đàm phán với hạm trưởng một tuyến đường mùa đông hướng tới Bắc Cực, chắc là muộn một chút, đợi tẹo nữa anh sẽ thay thầy ấy nói.”Mùa đông vốn không phải là mùa thích hợp để đi khảo sát Bắc Cực, nhiệt độ thấp, băng trôi nhiều, đối với MV Xue Long mà nói thì là một thử thách rất lớn, vì vậy nên xây dựng lên được môt lộ trình là rất quan trọng.Ngô Nguyệt cuộn tròn hai tay vào nhau, gương mặt đồng tình : “Sư huynh cố lên”Cô ấy nghĩ ngợi, “Không đúng nhỉ, không phải trước khi đi đã định sẵn tuyến đường rồi hay sao?”Giọng nói của Ngô Nguyệt hơi dừng lại, nhỏ giọng nói : “Sao em cảm thấy thầy nhà mình hình như cố ý thế nhỉ, có phải thầy không muốn giảng PPT nê…..”Trương Thành liếc Ngô Nguyệt một cái, sao lại không hiểu ý thế nhỉ, không biết người ta vẫn hay nói câu “nhìn thấu cũng nên ngậm miệng à”, anh không tiếp lời, cúi đầu nhìn PPT trong điện thoại, miệng không ngừng lẩm bẩm.Ngô Nguyệt chưa phản ứng kịp, dẩu môi, quay đầu ghé sang Tống Úc thì thầm, “Em còn nghĩ hôm nay có thể giới thiệu thầy của chúng em cho chị nữa kìa.”Tống Úc gặp Ngô Nguyệt trước đó trong cuộc thử nghiệm với MC Xue Long lần đầu tiên, một cô gái ngoài 20 tuổi, năm nay là nghiên cứu sinh năm hai, hoạt bát linh động, rất thích nói chuyện tán dóc, miệng cứ nói mãi không ngưng, và đặc biệt là cực kì sùng bái thầy của cô ấy.“Không phải em bốc phét chị nhé, thầy của chúng em number nine luôn đó!” Mắt của Ngô Nguyệt mở to, giơ ngón tay cái lên, “Nếu như chị gặp được thầy em, nhất định sẽ muốn tìm anh ấy đóng phim, mà còn phải là diễn vai nam chính nữa.”Nhìn thấy bộ dạng con bé như vậy, Tống Úc không nhịn được cười.Lúc này, Trương Thành đã bước lên bục tự giới thiệu, đại học Bắc Kinh là nhóm dự án có nhiều nghiên cứu nhất, đây cũng là dự án duy nhất cô nghe nói có lớp địa lý nhân văn, kiểm tra hình thái xã hội của con người xung quanh Vòng Bắc Cực“Chị có biết không, trước đây trong các cuộc thám hiểu Cực Bắc không có dự án khoa học xã hội nào đâu.”Ngô Nguyệt ngồi dưới giải thích cho Tống Úc, “Vì ai ai cũng coi trọng chủ nghĩa thực dụng hơn, giống như đại dương này, khí tượng này, môi trường vật chất này, nó mới là trọng tâm của cuộc thám hiểu tới Cực Bắc, rất ít người chú ý tới văn hóa và xã hội ở đây.”“Nghiên cứu các nền văn minh xã hội của Bắc Cực, nó có thể giúp chuyến thám hiểm diễn ra suôn sẻ hơn, ví dụ như hướng dẫn đàm phán hội nghị quốc tế, bởi vì họ hiểu người dân ở đây coi trọng những gì, nên không có rào cản trong giao tiếp.”Ngô Nguyệt bĩu môi, “Nhưng rất nhiều người không nghĩ như vậy.
Họ không hiểu, nhân loại học không phải là một môn học cứ học là có thành quả, mà là trong chu kì lịch sử lâu dài, phải hồi tưởng, quay lại quá khứ, thuận theo các hình thức tiến bộ văn minh khác nhau, từ đó dựng lên một mô hình, dùng nó làm các môn học hỗ trợ cho nền văn minh hiện đại.”Ngô Nguyệt sờ đầu, cười hi hi nói, “Cho nên lần này khi thầy Bùi là thủ lĩnh của đội thám hiểu, nó khiến chúng em rất tín nhiệm”Tống Úc nhìn sang cô, mắt của cô bé đang sáng long lanh.Cô luôn cảm giác rằng những người có niềm đam mê với mọi thứ đều sẽ tỏa ra ánh hào quang, từ trên người Ngô Nguyệt, cô nhìn thấy một cái gì đó rất quen thuộc.
Chẳng biết tại sao, tim cô như bị khuyết đi một mảnh, cảm thấy có chút buồn rầu.Diễn giảng chính của cuộc họp là nhân viên quản lý tổ chức và điều phối trên MV Xue Long, các quy tắc được diễn giải từng cái từng cái một.Bởi vì con tàu có đầy đủ các thiết bị thí nghiệm, bao gồm cả hệ thống thu thập và phân tích nước biển bề mặt tiên tiến nhất thế giới, ngoài ra còn nhiều phòng thí nghiệm bên trong cabin, vì vậy phòng thí nghiệm có rất nhiều quy tắc, quy tắc an toàn được nhắc lại rất nhiều lần.Mặc dù phòng họp đều là những người làm nghiên cứu lâu năm, nhưng khi nghe tới phải tuân thủ các quy tắc an toàn thì không ai tỏ ra mất kiên nhẫn hết.Ngược lại là Tống Úc nghe không hiểu cho lắm, rất nhanh không ngồi yên được nữa, nhiệt độ trong phòng họp nóng tới mức không thở nổi, khiến cô hơi bức bối.Cuối cùng khi mọi người thảo luận về thiết bị thí nghiệm và thời gian luân chuyển của phòng thí nghiệm, Tống Úc âm thầm chuồn ra từ phía cửa sau của phòg họp.Cô mở cửa, một cơn gió lạnh xuyên qua cổ cô, ngoài biển lạnh hơn đất liền rất nhiều.MV Xue Long xuất phát từ trưa, con tàu đã đi được nhiều giờ, bầu trời là màu xám trắng ảm đạm, không biết từ lúc nào mưa đang lất phất rơi.MV Xue Long có tổng chiều dài 160 mét, và chiều rộng 23 mét, có bảy tầng cabin, phòng hội nghị ở tầng 1, đi dọc theo hành lang sẽ tới boong tàu.Lúc chạng vạng, sóng nhấp nhô lên rồi xuống, thân tàu hơi lắc lư nhưng không ảnh hưởng tới việc đi lại.
Tống Úc đứng trên boong tàu với tầm nhìn bao quát, phía xa xa là đường chân trời rộng lớn.Phần đất liền sớm đã không còn có thể nhìn thấy, thay vào đó là một vùng trời vô tận.
Trên biển, hạt mưa đáp xuống rất chậm, Tống Úc thậm chí còn nhìn thấy những hạt mưa nhỏ đang từ từ bay lên theo gió, dường như thời gian đang chảy ngược với tốc độ chậm trong vùng đại hải này.Tống Úc chầm chậm hít sâu một hơi, thay cho nỗi buồn day dứt trong lồng ngực, hãy để gió biển thổi bay mái tóc của cô, tầm nhìn của cô.Mưa rơi ngày một lớn, trông nó giống như hồ sóng của thực vật và cây cối trên bầu trời Sao Paulo.
Trận cháy rừng tại Amazon diễn ra hàng tháng trời, tro tàn trôi xa tít tắp, ngay cả bầu trời tại Paul lúc nào cũng như bị màn màn sương giăng kín, không phân rõ ngày đêm.Đợi tới khi Tống Úc quay trở lại rừng mưa, Bộ lạc của Đáp Khắc Ngõa Nhĩ đã không còn dấu tích, tất cả những gì còn sót lại là một mảnh đất đã cháy đen.Gió biển mang theo mùi nước biển mặn chát, hoàn toàn khác với mùi của thảm thực vật và mùi đất bùn trong rừng mưa.Tống Úc đút hai tay vào túi áo, cô sờ vào con rối gỗ già trong tay, rõ ràng con rối gỗ lúc ban đầu rất góc cạnh và sắc bén nhưng một năm nay bị cô sờ tới độ mòn cả đi.Những cảm xúc điên loạn sớm đã biến mất, phần nhiều là sự bất lực cùng nuối tiếc khi không còn đường lựa chọn.
Cả người cô dựa vào lan can, cầm một điếu thuốc ra hút.Mùi thuốc bạc hà lấp đầy phổi, nó pha loãng cảm xúc trong lồng ngực khiến cô như tê liệt, thời gian đã lâu tới nỗi cô không còn nhớ rõ gương mặt anh.Cô cụp mi mắt, nhìn nước biển đập vào thân tàu hết lần này tới lần khác, nước bắn lên tung tóe, tàn thuốc vụt tắt, màn đêm đang dần dần chìm xuống, hiện ra những điều không đáng kể.Đột nhiên, giữa làn sóng sô bờ, có giọng nói người đàn ông truyền tới từ sau lưng.“MV Xue Long không cho phép hút thuốc.”Giọng nói của người đàn ông lạnh lùng lãnh đạm, thuần túy trong trẻo, rất dễ nghe.Có hạt mưa rơi trên mi mắt Tống Úc, lành lạnh, cô thẫn thờ nhìn đợt sóng dâng trào, trong con ngươi cô có hàng nước mắt đang trực trào xuống.Tống Úc chầm chậm quay lưng lại, nhìn thấy người đàn ông đang đứng cách cô không xa.Người đàn ông có vóc dáng cao lớn, mặc áo khoác đỏ điểm đen, trên vai bên cánh tay trái có in dòng chữ “Đội thám hiểm khoa học Bắc Cực Trung Quốc”Gió biển thổi mạnh mái tóc lòa xòa trên trán anh, lộ ra một đôi mắt trong suốt mà sâu thẳm.Vừa quen thuộc lại vừa lạ lẫm..