Giấy bút đã tan tành, Vũ Nhược Đàm tất nhiên cũng không vì thế mà thoát khỏi số phận chép phạt Thánh Quy, sau Thánh Quy còn là lao động khổ sai, vậy nên hai tên lính gác mới không giết chết nàng ta.
Lúc này, một giọng nói trầm thấp của nam nhân bỗng vang lên khiến cho hai tên lính ban nãy đều đồng loạt hướng hắn hành đại lễ.
Thanh Duệ trở về hình dạng trưởng thành sau khi đã lấp đầy cái bụng rỗng.
Sau đó trước đôi mắt đầy vẻ bất ngờ của Tĩnh Nguyên mà mang y đi thẳng Long Cung bằng thuật dịch chuyển, vừa đến nơi đã đưa người đến thẳng chỗ của Vũ Nhược Đàm.
Đưa người đến thì chớ, lại còn công khai bồng bế người ta hại bốn người từ phạm nhân đến người canh giữ đều chưa ăn đã đầy bụng.
- Thái Tử điện hạ??
Tĩnh Nguyên nhìn hai người ở trong phòng giam, vẻ mặt không chút cảm xúc nhưng trong lòng lại như có bão giông.
Lưu Hàn - Đệ tử duy nhất của Tĩnh Nguyên xuất thân cũng là phàm nhân, tính tình ôn hòa lại rất ham học.
Nhưng hắn vẫn còn khá nhỏ, lại thêm vừa bái sư không lâu nên chưa học được gì nhiều.
Hôm Tĩnh Nguyên bị ám sát lần hai vốn dĩ không phải do hắn mà có lẽ là do hai con người trong phòng giam này gây ra.
Bởi vì với trình độ khi đó của Lưu Hàn làm sao hại y được...!Nhưng còn Lưu Hàn, hắn đang ở đâu thì y không biết, cũng không tìm được hắn.
Bầu không khí chợt im lặng đến quỷ dị, Tĩnh Nguyên yên lặng không nói thì thôi lại thêm Thanh Duệ sắc mặt lạnh lẽo, làm sao có ai dám nói gì chứ..
Thanh Duệ cúi đầu nhìn xuống Tĩnh Nguyên, phát hiện y có điểm không đúng liền nhẹ giọng nói.
- Chờ xong vụ này, ta đưa ngươi ra ngoài dạo.
- Thái Tử ca ca, huynh đưa Cung Chủ đi dạo bây giờ luôn đi, còn lại cứ để ta.
Giọng nói của một thiếu niên mang đầy vẻ cao ngạo cất lên ngay sau câu nói của Thanh Duệ.
Thiếu niên này tên Thanh Trình, là con nuôi của Long Vương.
Thanh Duệ chỉ chờ có câu này, không nói không rằng gì nữa mà đem Tĩnh Nguyên rời khỏi.
Thanh Trình tiến tới, trên tay là giấy cùng bút và nghiên mực.
Cậu đem toàn bộ ném vào chỗ Vũ Nhược Đàm rồi nói.
- Sao thế kia? Công Chúa Hồ Tộc thế mà lại chịu thua một phàm nhân, chắc là cô không cam tâm nhỉ? Nhưng tiếc rằng do cô ngu ngốc quá, vậy mà lại không nhìn ra Thái Tử Phi nhà ta không tầm thường.
Ngươi ngoài việc tìm nam nhân anh tuấn để hoan ái ra thì hình như chẳng được tích sự gì.
Đúng là Thánh Môn nhân đức mới cho ngươi ở lâu như vậy.
Thanh Trình sau đó tiến tới gần với Vũ Nhược Đàm hơn một chút.
Ngay sau đó chỉ nghe thấy tiếng hét thảm của Vũ Nhược Đàm, mùi máu tanh nồng cùng mùi ẩm mốc bắt đầu xộc lên mũi khiến người ta không nhịn được nhăn mũi khi ngửi.
- Ngũ điện hạ...!Như vậy thì làm sao nàng ta có thể đi lao động khổ sai?
Một tên lính canh hỏi.
Thanh Trình nói.
- Ngươi yên tâm, nàng ta sẽ bị xử tử chứ không phải khổ sai nữa.
Tội còn nhiều lắm chẳng qua là ít ai phát hiện.
Thanh Duệ ôm theo Tĩnh Nguyên đi tới một cung điện lớn.
Vừa vào đến nơi đã ngửi được hương hoa Ngọc Lan thoang thoảng trong không khí khiến Tĩnh Nguyên không nhịn được hít sâu mấy hơi, sau không quên hỏi.
- Điện hạ, đây là đâu?
Thanh Duệ đem Tĩnh Nguyên tới dưới gốc Ngọc Lan, đặt y ngồi xuống chiếc xích đu được đặt dưới tán cây rồi nói.
- Nơi ta ở.
Xích đu được Thanh Duệ đẩy nhẹ nhàng, châu báu được treo trên xích đu cũng vì vậy mà phát ra những âm thanh tựa như chuông gió nghe khá vui tai.
Tĩnh Nguyên có chút ái ngại nhìn người đang đẩy xích đu cho mình.
Đường đường một Thái Tử, không ngồi thì thôi chứ sao lại đẩy cho y?
- Thái Tử điện hạ, ngài ngồi cùng ta đi?
Tĩnh Nguyên đề nghị.
Thanh Duệ không nói gì, chỉ im lặng bước tới ngồi xuống bên cạnh Tĩnh Nguyên.
Nhưng xích đu này được thiết kế rất khéo léo, một người ngồi thì rộng, hai người ngồi thì lại chật.
Thanh Duệ dứt khoát đem Tĩnh Nguyên đặt ngồi trong lòng, sau đó lại dùng chân điều khiển chiếc xích đu.
Tĩnh Nguyên phát ngượng, nhưng vòng tay này chắc chắn lắm nên y không thể thoát khỏi nó được.
Nhưng cũng phải công nhận là Thanh Duệ này thật biết chăm sóc người khác.
Tĩnh Nguyên ngồi như vậy không được bao lâu liền ngủ mất.
Đôi mắt lưu ly của Thanh Duệ từ đầu đến cuối chưa từng rời khỏi y, vì vậy mà khi Thanh Trình tới nơi hắn cũng không phát hiện ra.
Thanh Trình đứng một bên nhìn một màn ân ái, không nhịn được cười thầm.
Ca ca nhà cậu biết thế nào là tư tình rồi.
Thanh Duệ trước khi sinh ra đã được đính hôn ước với hài tử của Dương Ninh Lan và phu quân nàng, nhưng hài tử kia mệnh yểu chết sớm, đính ước cũng bị hủy bỏ.
Nhưng sau khi Thanh Duệ lớn lên biết chuyện liền không muốn lấy thêm ai, trong lòng chỉ duy nhất một người là hài tử kia.
Vậy mà hiện tại nhìn trúng Tĩnh Nguyên, Thanh Trình cũng mạnh dạn đoán rằng đây hẳn là chuyển thế của nhóc kia đi? Có thể lắm nha.
Cậu nghe từ miệng người khác rằng ca ca nhà cậu trong hình hài trẻ con vừa gặp Tĩnh Nguyên đã đòi người ta bế, còn nhận làm vợ không suy nghĩ cơ mà.
Haizz...!Chỉ đành điều tra từ từ thôi.
Trời lại bắt đầu muốn mưa, Thanh Duệ đem Tĩnh Nguyên bế vào trong chính phòng trước bao con mắt tò mò của hạ nhân.
Nhưng lại có kẻ bỗng dưng lên tiếng.
- Chẳng qua cũng là thứ thay thế đứa nhóc chết yểu kia thôi, có gì đáng tò mò chứ? Chút nhan sắc thôi mà, sớm muộn cũng tàn như hoa dại ngoài đường không ai thèm ngó.
Thanh Duệ lo liệu xong xuôi cho Tĩnh Nguyên liền bước từ bên trong ra, vô tình nghe được câu này cũng không nhiều lời đem kẻ nọ giao cho tâm phúc của mình là Tu Viện xử lý.
Xong lại xoay người trở vào trong.
Tu Viện nhận lệnh, vì được phép tùy ý xử nên y dứt khoát xử tử cho nhanh.
Chẳng ai ngoài Thanh Duệ, các vị tiền bối cùng với y biết được Tĩnh Nguyên thực sự là ai.
Mà nếu đã biết thì khẳng định sẽ không nói ra được câu kia.
___
Một chút bất ổn tâm trạng, nhiều chút deadline tạo thành chậm trễ việc viết, đăng truyện.
Thật xin lỗi vì để chư vị đợi lâu.
_Nguyên Huyền Khanh_.