Phía Đông Mặt Trời

Bức điện Tor gửi về nhà chỉ vẻn vẹn mấy chữ: XIN LỖI. THAY VÌ VỀ NHÀ, CON ĐÃ KẾT HÔN. SẼ VIẾT THƯ VÀ GIẢI THÍCH SAU. ĐANG RẤT HẠNH PHÚC. YÊU NHIỀU. VICTORIA xuất hiện ngay sau khi hàng loạt bức thư và điện tín trao đổi qua lại giữa Ci Ci Mallinson và mẹ của cô được thực hiện - cả hai đều đổ lỗi cho nhau trong chuyện bỏ trốn của Tor.

Bà Jonti Sowerby mở màn bằng một loạt câu hỏi nhắm vào Ci Ci, bắt đầu bằng chuyện tại sao một con bé như Tor lại có thể tự do bỏ trốn dấn thân trên cái đất nước Ấn Độ hoang dã rộng mênh mông như thế được. Liệu Ci Ci có biết gì về cái người tên là Toby ấy? Có ai biết đến nghề nghiệp của bố anh ta không? Sowerby yêu cầu Ci Ci đề xuất ý kiến cho biết liệu nên làm gì với tấm vé một chiều mà bà đã mua trước cho Victoria, ở tình cảnh mà gia đình bà gần như không thể có đủ khả năng để trang trải cho nó. Phí tổn, "trong trường hợp nó thực sự quan tâm", lên đến sáu mươi bảng.

Sau đấy Jonti viết thư cho mẹ của Rose, than vãn về chuyện bỏ nhà theo trai của đứa con gái, nó đã khiến "trái tim của người mẹ một đời tận tụy vì con phải tan nát".

"Chỉ những người làm mẹ mới hiểu được tâm trạng của tôi lúc này, mới hiểu được tình cảm mà tôi dành cho Victoria yêu dấu của mình nhiều đến thế nào". Những lời lẽ trong thư của Jonti nghe ra đầy cay đắng.

Bà Wetherby, người đã đón Tor về ở cùng Rose suốt những kỳ nghỉ hè thời thơ ấu của hai con bé, đọc bức thư mà lòng như xát muối, nhưng bà cũng kịp viết vài dòng an ủi Jonti và hứa sẽ viết thư cho Rose để thông báo tình hình.

"Rose", bà Wetherby viết, "gần đây đã cùng chồng chuyển lên khu vực biên giới gần Bannu. Chúng tôi đã cố thuyết phục con bé ở lại Poona, bởi ở đấy sẽ an toàn hơn, nhưng con bé vẫn cứng đầu, dứt khoát ra đi. Mà chị biết đấy, chỉ còn chưa đầy một tháng nữa là Rose sẽ ở cữ, chắc chắn chị sẽ sớm nhận được thư trả lời của con bé.

Vài tuần nay bọn em đã không còn nhận được bất kỳ thông tin nào về nó nữa, bề ngoài vẫn che đậy bằng vẻ hạnh phúc, nhưng kể từ khi chồng em đổ bệnh, cả nhà vẫn đang cố giấu con bé tình trạng sức khỏe tồi tệ của ông ấy - Cần phải tạo tâm lý thật thoải mái cho Rose trước khi con bé vượt cạn. Dù sao thì em cũng ghi cho chị địa chỉ mới của nó: số nhà 312, khu tập thể dành cho những người đã kết hôn, doanh trại Bannu, biên giới Tây Bắc, Ấn Độ".

Phải mất ba tuần sau đấy, bức thư của Jonti mới đến được Bannu, thị trấn bé nhỏ tiềm ẩn nhiều mối hiểm họa nơi Rose và Jack đang sinh sống được quân đội gọi bằng cụm từ "khu vực dành cho những kẻ đã kết hôn khẩn cấp". Sau nhiều tháng chờ đợi, cuối cùng thì Jack và hai mươi đồng đội trong Trung đoàn kỵ binh số 3 được lệnh điều động chuyển đến đồn trú tại một vị trí mà quân đội còn chưa xây dựng doanh trại canh giữ thuộc khu vực biên giới Tây Bắc, sau khi nơi đây xảy ra một vụ đụng độ khiến năm binh sĩ thuộc lực lượng bộ binh thiệt mạng. Jack đã năn nỉ cầu xin Rose đừng theo anh đến đây. Tất cả mọi người đều biết đến những mối hiểm nguy đang chực chờ ở mảnh đất này, là những sườn núi dốc đứng tiếp nối những hẻm núi sâu hun hút, những băng đảng tội phạm hiếu chiến, Bannu là một trong những vùng đất nguy hiểm nhất trên thế giới. Ấy thế mà Rose vẫn khăng khăng đòi đến Bannu bằng được. Ban đầu cả hai mong muốn được ở trong khu vực doanh trại Peshawar, bởi một nhẽ ở đấy gần bệnh viện quân sự. Nhưng hai tuần trước khi Rose và Jack chuyển đến Bannu, một cơn lũ quét đã bất ngờ cuốn trôi khoảng năm mươi căn hộ trong khu vực doanh trại, biến nơi này thành vùng đất chết. Chỉ có một lựa chọn duy nhất, đúng như viên sĩ quan trực ban đã nói, là Jack đến ở cùng đồng đội trong nhà tập thể, còn Rose quay trở về Poona.

"Cô ấy sẽ ở lại nơi đây", Jack vụng về trả lời. "Nếu ngài có thể tìm được cho chúng tôi một ngôi nhà". Anh biết sẽ vô ích khi tranh cãi chuyện đi ở với cô.

Trong một ngày oi bức cuối tháng Tám, đôi vợ chồng son được trao tận tay chùm chìa khóa của ngôi nhà cấp bốn bằng gỗ nằm trong một khu vực hiu quạnh, bao quanh là bụi đỏ và những tán cây dại lúp xúp đến hút tầm mắt. Rose choáng váng như thể vừa mới nhận một nhát búa vào đầu khi vừa bước chân ra khỏi xe và nhìn thấy ngôi nhà. Cô im lặng nhìn ra ngoài xa, nơi đường chân trời đang bừng lên thứ ánh sáng huy hoàng diệu kỳ của ngày, và rồi Rose có cảm giác quầng sáng lung linh khổng lồ phía xa xa ấy đang chuyển động theo từng nhịp bước chân cô. Mồ hôi túa ra ướt đầm khuôn ngực lúc bấy giờ đã căng phồng như hai trái dưa đến kỳ chín mọng của Rose.

Tâm trạng Rose bỗng chốc rối loạn: trong đầu cô bắt đầu hiện lên những hình ảnh đầy máu me của chiến tranh. Có lẽ cô không nên đến đây, là lỗi của cô chứ không phải của Jack, chẳng phải anh đã nhiều lần cảnh báo và ngăn cản ý định của cô đấy thôi.

Khi vừa nhìn thấy tổ ấm mới của mình, Jack đã thốt lên: "Trời ơi, trông như một cái lò mổ bẩn thỉu". Đấy là lần đầu tiên cô chứng kiến anh chửi thề, ngay cả khi hai người đã từng có với nhau vài trận cãi vã kịch liệt khi anh thú nhận với cô về Sunita, nhưng chưa bao giờ Jack thốt lên với cô dù chỉ một từ bậy bạ. Anh tảng lờ mọi cố gắng của Rose để đùa cợt với cô vì đã không hề mong đợi ở anh sẽ đưa cô thoát khỏi tình cảnh khó khăn trong thời điểm này.

Nếu cô không đến sống ở đây, cái liếc mắt của anh như muốn nói với cô điều đấy, thì anh có thể sẽ được tự do làm bất cứ điều gì mình muốn, tự do sống cùng đồng đội trong khu lưu trú tập thể. 

Mười phút sau, có tiếng gõ cửa dè dặt từ ngoài vọng vào, rồi một người đàn bà Pathan xuất hiện, nhìn hai người bằng ánh mắt ngạc nhiên và một thái độ hết sức hống hách. Bà ta mặc một bộ shalwar kameez màu xanh đen, trên cánh mủi xỏ một chiếc khuyên bằng vàng. Trao đổi với Jack bằng ngôn ngữ Pushto, bà giới thiệu tên của mình, Laila, đến từ ngôi làng bên cạnh. Bà sẽ giúp việc nhà cho Jack và Rose, giống như một lời tuyên bố hơn là một yêu cầu xin việc. Đứng bên cạnh là chồng của bà ta, tên là Hasan, diện mạo không khác gì bà vợ, với đôi mắt xanh sắc lẹm. Ông ta bảo sẽ là tài xế và người làm vườn cho hai người, dẫu mảnh đất lổn nhổn đá cuội bao quanh ngôi nhà gỗ tồi tàn không hề có bất kỳ một dấu hiệu nào được gọi là vườn. Khi Jack hỏi thăm về gia đình, con cái của người đàn bà, bà ta trả lời mình có đến sáu đứa con nhưng ba đứa đã chết. Khi nghe lời chia buồn của Jack, người đàn bà lập tức đáp lại, rằng đấy là ý Chúa.

Rose và Laila phải mất bốn ngày kỳ cọ bằng xà phòng cùng vô số nước nóng để biến ngôi nhà mốc thếch thành một nơi có thể tạm gọi là chốn nương thân lâu dài.

Khi ngôi nhà đã sạch sẽ, hai đứa con trai của Laila tên gọi Baz và Imad, đang là thợ mộc ở Bannu, đến tận nơi lắp đặt giá gỗ, sửa lại mộng cho chiếc giường và lắp lại bản lề cho chiếc hộp gỗ được mua để đựng quần áo của đứa bé sắp chào đời.

Và hôm nay, khi chỉ còn hai tuần nữa là đến ngày đứa bé chào đời, Rose ngồi trong căn phòng nhỏ bé được dành cho đứa con thân yêu của mình, cố gắng sắp xếp lại mớ quần áo bé xíu của nó. Đã một tuần nay cô ở nhà một mình - Jack đang hành quân tuần tra ở một ngôi làng giáp ranh với Mamash, một khu vực nơi những người dân tộc thiểu số từng có lần giết chết một người lính của quân đội. Anh hy vọng cuộc hành quân lần này sẽ chỉ kéo dài trong vài ngày, nhưng có Chúa mới biết được chuyện gì sẽ xảy ra.

Kể từ cái đêm nghe Jack thú nhận về Sunita, Rose đã không tiết lộ bất kỳ điều gì cho bố mẹ mình ở quê nhà biết. Trong những bức thư gửi cho hai người, cô chỉ vờ ra vẻ than vãn về con người mới mà mình đang trở thành: to béo và ì ạch, da dẻ căng mọng, đầu óc lúc nào cũng lơ mơ về mọi chuyện đang diễn ra quanh mình.

Cô bước xuống giường tìm giấy viết thư. Cô phải sớm viết thư về cho mẹ. Rose lôi nỗi tủi hổ xót xa của mình trên chiếc giá gỗ kê đầu bàn viết xuống, là một chiếc hộp bằng gỗ xinh xắn đựng những bức thư của bà con, bạn bè... Những bức thư đều có chung một nội dung, ca ngợi tài lanh lợi khéo léo của cô khi đã sớm đậu thai ngay sau ngày cưới, cả những lời chúc tụng về cảm giác hạnh phúc vui sướng mà Jack và cô hẳn đang dào dạt trong lòng. Hầu như Rose chưa bao giờ phúc đáp những bức thư từ quê nhà gửi sang. Kể từ khi Jack thú nhận về mối tình trong quá khứ của anh, đã gieo vào trong cô vết thương lòng tưởng không bao giờ hàn gắn nổi, cả cái cảm giác mất phương hướng đến chơ vơ cũng theo nhau kéo về giăng kín trong cô. Ít ra thì Jack cũng đã rất can đảm khi thú nhận với cô sự thật. Anh đã hứa với cô, rằng sẽ không bao giờ gặp lại Sunita. Có chắc lòng cô dịu đi đôi chút khi nghe những gì anh hứa?

Chưa một lần cô lên tiếng oán trách anh về điều đấy. Cuộc sống của cô giờ đây có quá nhiều điều phải lo lắng và Rose đã quyết định sẽ phải tự mình vượt qua nỗi đau để mạnh mẽ đương đầu với những sóng gió của cuộc đời.

Rose đã lên kế hoạch cho buổi sáng của mình. Cô sẽ ngồi bên chiếc bàn kê cạnh cửa sổ, sẽ không đi đâu cả cho đến khi trả lời xong bốn bức thư, bắt đầu từ đấy đã.

Mẹ kính yêu,

Cho con lời khuyên nhanh nhé, làm ơn đi. Cô Jonti Sowerby đã viết thư sang cho con để hỏi về Tor. Tất nhiên là con hiểu được cô ấy đang lo lắng đến thế nào, nhưng vấn đề nằm ở chỗ, con hầu như chẳng nghe được bất kỳ chút thông tin nào về Tor kể từ khi cô ấy bỏ đi cả.

Ý con là, cô ấy có viết cho con đôi dòng để kể về tuần trăng mật ở Kashmir và đang sinh sống cùng Toby trong một ngôi nhà gỗ ở đâu đó gần Amritsar, hai người bọn họ đang chuẩn bị chuyển lên khu vực rừng núi để bắt tay vào công việc quan sát nhận dạng và nghiên cứu các giống chim. Giọng điệu của Tor trong bức thư gửi cho con nghe ra rất hồ hởi và hạnh phúc, nhưng con không chắc cô ấy có kể những điều ấy cho mẹ mình hay không và con không muốn tiết lộ chuyện riêng tư thầm kín của Tor. Từ khi sang đây, tâm trí con khá hoang mang, thế nên mẹ yêu dấu, xin thứ lỗi cho con, nếu mẹ thấy thư con viết ngắn quá, thì con hứa sẽ sớm viết cho mẹ một bức thật dài. Thư sau mẹ nhớ đừng quên cho con biết bố thân yêu dạo này thế nào. Lâu nay mẹ không kể gì về bố cả, và điều này khiến con có thể tưởng tượng ra đủ tình huống tồi tệ đang xảy ra với bố!!!

Mẹ thương yêu,

Con rất nhớ mẹ, nhưng mẹ không phải lo lắng điều gì cho con cả. Chúng con đã đánh bại lũ kiến đói ăn và giờ đây cả hai đứa đều trở nên thông minh hơn trước rất nhiều. Tuần trước chúng con cũng đã mua một cái tủ nhiều ngăn khá vừa vặn. Jack nhờ con gửi đến mẹ tình yêu của anh ấy. Giờ đây con đã phát tướng thành một chú hà mã, các bác sĩ thăm khám đều bảo cả mẹ và bé rất ổn, đừng lo nữa mẹ nhé.

Con sẽ sớm viết thư khác dài hơn về cho mẹ.

Tình yêu lớn nhất của mẹ,

Rose.

Khi cô vừa định dán kín bì thư, đột nhiên đứa bé trong bụng quẫy đạp một cú thật mạnh. Rose gập người vì đau đớn, dứt cơn đau, bao lo âu vụt ùa về trong cô. Cảm giác mệt mỏi trào lên, nhưng cô không muốn biến mình thành một con ngốc khi một thân một mình bụng mang dạ chửa lê thân đến nằm tại bệnh viện quân đội gần Peshawar quá sớm. Tuần trước cô đã đến nhờ bác sĩ đồn trú trong trung đoàn kỵ binh của Jack thăm khám, cô đã đặt ra cho bác sĩ một danh sách dài dằng dặc những câu hỏi liên quan đến thai nhi và người mẹ. Liệu có bình thường không khi đứa bé thường quẫy đạp khá mạnh về đêm? Tuần trước cô rất khó ngủ. Có bất thường không khi mà thỉnh thoảng cô lại cảm thấy choáng váng và rất chóng mặt? Hai hôm trước, cô đã lả đi trong nhà bếp, lúc bấy giờ Rose đang nói chuyện với Laila, đến khi mở mắt cô đã thấy mình nằm trên chiếc tràng kỷ ngoài phòng khách.

Còn ba bức thư chưa trả lời, chỉ ba bức thư thôi, rồi cô có thể lên giường nằm nghỉ, nhưng đứa bé lại quẫy đạp, những cơn đau lại cuộn lên, đều đặn như nhịp phách trống, và buồn nôn. Rose loạng choạng đến trước tấm gương, lau khô những dòng mồ hôi đang đầm đìa trên mặt.

Khi đứa bé trong bụng ngừng quẫy đạp, Rose hít một hơi thật sâu rồi tiếp tục ngồi xuống trước bàn viết, cố gắng tĩnh tâm để giảm bớt cảm giác căng thẳng trong đầu, bất cứ điều gì bình thường đều mang dấu ấn của thời buổi tân tiến. 

Hai trang giấy trên cùng ươn ướt và ẩm mùi rêu mốc. Cô thẳng tay xé nát và ném chúng vào sọt rác.

Cô Sowerby yêu quý, cô Sowerby yêu quý, cô Sowerby yêu quý. Cảm ơn vì đã viết thư cho cháu. Cháu... Nếu cô cứ lặp đi lặp lại kiểu như thế chắc hẳn sẽ nhanh chóng dẫn đến lời thư tiếp theo. 

Cô Sowerby yêu quý,

Cháu rất vui khi nhận được thư của cô. Gần đây Tor chỉ viết cho cháu vài dòng, nhưng giọng điệu của bạn ấy nghe ra rất hạnh phúc. Cháu biết lúc này cô đang rất đau khổ, nhưng cháu nghĩ cô không nên lo lắng quá nhiều cho Tor.

Cháu cũng cảm ơn cô về những lời khuyên chân thành về chuyện sinh nở của cháu. Bác sĩ khám cho cháu hy vọng đứa bé sẽ chào đời trong hai tuần nữa, cháu sẽ nằm ổ tại một bệnh viện quân đội ở Peshawar, rất gần chỗ ở và khá tiện nghi, hơn hẳn các bệnh viện địa phương ở quê nhà. Cháu rất ổn, cảm ơn cô rất nhiều.

Nhà mới của vợ chồng cháu nằm ở một nơi khá tách biệt và yên tĩnh. Cháu có thể nhìn thấy những...

Rose ngừng viết, đặt bút xuống bàn. Phía cuối đường chân trời, ánh sáng lung linh mờ ảo đã bắt đầu xuất hiện trên nền trời nhập nhòa bóng tối, những giọt mồ hôi lại lấm tấm xuất hiện trên trán Rose. Cái nóng cuối hè mỗi lúc một ngột ngạt đến nỗi nếu Jack không phải xa nhà làm nhiệm vụ, hẳn cô sẽ ra ngủ ngoài hiên, nhưng thực tình hôm nay thì cô không đủ can đảm, chỉ cần nghĩ đến mùi hôi của đám bọ xít và tiếng ộp ộp của lũ ếch cũng đủ khiến cô rùng mình.

"Thưa bà chủ", Laila mang cho cô một ly nước chanh.

"Cảm ơn, Laila. Tôi nghĩ hôm nay chúng ta nên mở bộ tách đĩa dùng để uống trà ra dùng, được không nhỉ?".

Cô chỉ về phía chiếc thùng đã được gói ghém cẩn thận nằm ngay ngắn trong một góc hiên nhà. "Viết xong mấy bức thư, tôi sẽ ra giúp bà".

Laila không hề hiểu dù chỉ một từ trong những gì Rose vừa nói, nhưng vẫn mỉm cười, lắng nghe hết sức chăm chú. Lát sau, Rose đã ra ngoài hiên giúp Laila một tay dọn bộ đồ uống trà. Khi cô đang ngồi xổm gỡ chiếc tách sứ ra khỏi lớp giấy gói, đột nhiên Rose cảm giác như đang có một chiếc nút đóng đầu nắp chai bị bật tung ra ngoài giữa hai chân mình.

Rồi cảm giác ướt át do nước chảy tuôn đầy dọc trên hai chân, thấm ướt cả đôi giày của cô. Xấu hổ chưa! Cô tè dầm ra sàn nhà ngay trước mặt Laila. Phải nhanh chóng lau chùi ngay lập tức, ý nghĩ tiếp theo vụt đến trong đầu, cô muốn thở phào nhẹ nhõm - ơn Chúa vì Jack đã không chứng kiến cảnh tượng bẽ bàng này.

Nhưng có vẻ Laila đã hiểu chuyện gì đang xảy ra với cô. Bà ân cần đỡ lấy tay cô, nụ cười trên miệng bà tươi rói.

"Đứa bé đang chào đời", Laila bập bẹ nói với cô bằng thứ tiếng Anh không thể nào tệ hơn. "Ổn rồi, ổn rồi". Rồi bà âu yếm vỗ nhẹ vào lưng cô.

Rose hổn hển bởi cơn choáng váng trong lần sinh nở đầu tiên, vẫn cố hít hà thều thào với Laila: "Laila, gọi bác sĩ ngay đi, làm ơn. Daktar, Daktar".

Ít phút sau cô nhìn thấy Hassan đang vút roi đen đét lên mông chú ngựa già nua của ông ta, phi như tên bắn về phía thị trấn.

"Ngồi xuống nào, thưa bà". Laila đã lót cho Rose một cái tổ bằng những tấm nệm ngồi mềm mại, kê đầu lên một súc thân mây của hiên nhà, bên cạnh chiếc thùng đựng đồ sứ uống trà. 

"Chắc đây chỉ là tín hiệu báo động sai", Rose thều thào nói với Laila, rồi nhoẻn miệng mỉm cười. "Tôi không được sắp đặt thời gian nhiều hơn hai tuần cho chuyện sinh nở". Rồi cô chỉ tay về phía mớ tách đĩa bằng sứ đang mở gói dở. "Cứ tiếp tục, tiếp tục đi", cô nói với Laila bằng chút vốn liếng ngôn ngữ Pushto ít ỏi của mình. "Tôi không sao đâu, cảm ơn bà".

Sau khi Laila đã hoàn tất công việc với đống ly tách thìa đĩa bằng sứ dùng để uống trà, bà bê tất cả vào bếp. Còn lại mình Rose nằm bên hiên nhà, dưới chân núi lắng nghe tiếng gầm gào của dòng sông và tiếng chiêm chiếp của lũ chim non đang học hót trên những tán cây. Cô kéo tấm chăn lên che tận cằm, cứng rắn tự nhủ lòng không được sợ hãi, ngay cả khi đứa bé bất ngờ đạp một cú thật mạnh vào thành bụng khiến cô nghiến răng rú lên đầy đau đớn. Nếu đứa bé chào đời sớm hơn dự định, thì đấy không phải là chuyện gì lớn lao đáng để buồn lòng. Bác sĩ sẽ đến và cô sẽ khiến Jack tròn mắt ngạc nhiên khi đón anh trở về với đứa con xinh đẹp, khỏe mạnh trong tay.

Mọi chuyện giữa hai người trở nên tồi tệ kể từ khi anh thú nhận với cô về mối quan hệ với Sunita. Cô có cảm giác giữa anh và cô chỉ còn được neo lại với nhau bằng một sợi dây hết sức mỏng manh, mỏng manh đến nỗi nếu cô đưa tay giật nhẹ một chút, nó sẽ đứt phựt và rồi tất cả sẽ chấm hết. 

Rose nằm bên hiên nhà, bắt đầu quen dần với cảm giác nhói đau dịu nhẹ bởi những cơn co bóp dạ con mang lại. Cô đã nằm đấy gần một tiếng đồng hồ, chờ đợi tách trà đang được Laila lục đục pha cho mình trong nhà bếp, vu vơ tự hỏi tại sao bác sĩ Patterson ở Poona lại không nói với cô chi tiết những điều dù nhỏ nhặt nhất cần phải chuẩn bị trước khi sinh nở, thậm chí cả trong cuốn sách Vẻ đẹp người phụ nữ hiện đại và các cách vệ sinh đúng đắn mà cô đã ngấu nghiến từ nhiều tháng trời qua, không hề có lấy một dòng đề cập đến vấn đề cô đang gặp phải. Nhưng điều cô đang bấn cấn trong đầu lúc này lại là, tại sao người ta cứ phải om sòm vì những chuyện như thế này? Nó thực sự chẳng tệ hơn chu kỳ kinh nguyệt của phụ nữ là bao. 

Điều quan trọng là phải giữ được bình tĩnh, cô tự dặn lòng. Những cơn đau thắt đang cuộn lên trong dạ con được Rose ví như những ngọn sóng, rất dễ dàng nhón chân nhảy qua, và khi những ngọn sóng ấy theo nhau cuốn ra xa, chúng để lại trong cô cảm giác êm mượt mịn màng như bờ cát trắng.

Khi Laila bước ra hiên nhà với một đĩa bánh quy trong tay, cô trấn an bà bằng nụ cười rạng rỡ, bằng sức chịu đựng dẻo dai của mình. Laila đang khoác trên mình bộ shalwar kameez màu xanh nhạt, Rose sẽ mãi khắc ghi hình ảnh ấy đến suốt cuộc đời. Cô ngửi thấy mùi hương thoang thoảng dịu dàng của hoa hồng, mùi thơm nồng nàn của gia vị. Mười đầu móng tay của cô trắng hồng, sạch sẽ.

Cô uống cạn tách trà, nhắm mắt thiếp đi trong chốc lát, rồi cơn đau thắt lại dựng cô dậy. Mặt trời đang từ từ chìm khuất sau dãy núi trập trùng cuối tầm mắt, tiếng dòng sông gầm gào và đổ thác từ ngoài xa vọng đến. "Hassan về nhà chưa?", cô hỏi. "Daktar". Cô không chắc Laila hiểu được những gì mình nói, thầm trách cứ bản thân mình bởi đã không cố gắng học cho được thứ ngôn ngữ của bà ta. 

Laila khẽ cong người dịu dàng xốc nách cô thận trọng dìu Rose bước quanh hiên nhà. Khi cô bất ngờ gập người vì cơn đau, Laila nhẹ nhàng xoa tay sau lưng Rose. Mặt trời vẫn là đà chìm khuất sau đường chân trời, Rose tiếp tục nằm xuống bên hàng hiên. Lũ chim đã bặt tiếng hót. Laila mang ra cho cô một ít mơ khô, một lát bánh mì phết bơ, rồi bà động viên cô uống hết tách trà lúc này đã bắt đầu nguội lạnh trong tay. Cô cố gắng để không rên rỉ thành tiếng trước mặt Laila. Hassan sẽ sớm trở về, cũng có thể là Jack hay bác sĩ.

"Ôiiii! Ốiiiii!". Cô gào lên như một con vật. "Xin lỗi, xin lỗi", rồi cô hổn hển xin lỗi Laila khi bà chạy đến bên cạnh âu yếm vỗ về cô. "Ôiiiii. Cứu với!".

Cô nhìn đồng hồ. Đã bảy giờ, bóng tối đã bao trùm lên khắp không gian, cơn mưa rào bất chợt ập đến rào rào ngoài cửa sổ. Nỗi cô đơn giăng mắc lại dâng lên trong lòng, Rose chưa bao giờ cảm thấy cô đơn nhiều đến thế. "Hasan đâu rồi? Daktar? Cả ngài đại úy Chandler nữa?". Cô mím môi cố không gào lên, nhưng Laila đã nhún vai đầy thờ ơ, khẽ giơ tay như thể cả hai đang dắt nhau đến trước một hẻm núi hiểm trở.

"Giúp tôi với", Rose thều thào, vẫn gồng mình cố để không gào lên. "Tôi nghĩ đứa bé sắp chào đời".

Laila dìu cô vào trong phòng ngủ, giúp cô ngồi xuống chiếc ghế kê gần cửa sổ, từ đây cô có thể phóng tầm mắt ra ngoài nhìn thẳng lên dãy núi mờ xa trước mặt, sau đấy lôi bộ quần áo ngủ may bằng vải kẻ sọc của Jack từ dưới gối lên vắt lên thành ghế. Bà lột tấm chăn đang trải trên giường xuống, lót một tấm vải dầu lên, sau đấy lấy một tấm chăn khác trải lên trên. 

"Đừng lo lắng gì cả". Ngồi trên ghế, Rose sốt ruột nhìn Laila. Không còn thấy đau, những gì cô muốn lúc này chỉ là được nằm duỗi thẳng người trên chiếc giường êm ái. "Bác sĩ sẽ đến ngay thôi".

"Bà chủ, tôi xin lỗi, xin lỗi", Laila bối rối.

Không kịp mở cúc váy, Rose ngã vật ra giường.

Cô gào lên từng chặp không ngớt. Sao trước đây không có ai nói cho cô biết chuyện này lại có thể đau đớn đến thế.

"Ổn thôi, không sao đâu Laila", cô dịu giọng khi cơn đau lắng xuống. "Cảm ơn bà rất nhiều". Thật kinh khủng khi bị người khác chứng kiến trong hoàn cảnh này.

Một giờ trước khi bình minh ló rạng, khi mà Rose bắt đầu lờ mờ cảm thấy mình sắp chết, đứa bé đã chào đời và một người phụ nữ khác xuất hiện, có lẽ là bà mụ trong làng - cô không bao giờ biết bà ấy là ai - ào đến bên cô cắt dây rốn cho đứa bé.

Giữa những tiếng xì xầm, Rose lờ mờ nhận thấy Laila đang nhẹ nhàng đặt đứa bé vào vòng tay cô. Rose thốt lên: "Con của mẹ! Con trai của mẹ!". Giọng cô nghẹn ngào, thậm chí cô ngỡ ngàng như không muốn tin vào những lời đầy xúc động mình vừa thốt ra. Điều kì diệu đầu tiên của cô. Cơn đau vẫn còn âm ỉ trong Rose, nhưng trong đôi mắt rạng ngời niềm vui của cô, nó trở thành vô nghĩa. Rose nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt trời buổi sáng như một khối cầu khổng lồ đỏ rực đang bứt mình bay lên khỏi những đỉnh núi, cảm giác hân hoan hồ hởi trào lên trong cô, tràn ngập, đầy bất ngờ. Cô muốn uống trà, muốn được ăn gì đấy, cô muốn ôm hôn mọi người, ôm hôn vạn vật quanh mình. Khi Laila ẵm đứa bé khỏi giường để lau rửa và bọc nó trong bộ quần áo sơ sinh bằng vải bông mềm mại, Rose nhìn bà chà những vết bẩn dính trên da đứa bé bằng một mẩu chà và mà Laila đang nhỏm nhẻm trong miệng, cô không thể hiểu tại sao Laila lại làm như thế, nhưng giờ thì cô hoàn toàn tin tưởng vào bà.

"Trao đứa bé lại cho tôi nào Laila". Rose mỉm cười. Bầu trời bên ngoài cửa sổ ngập tràn ánh nắng, một tách trà nghi ngút khói đặt trên chiếc khay để bên cạnh giường. Trên sàn nhà là chiếc thảm vẫn được Laila mang ra quỳ gối cầu nguyện mỗi khi đêm xuống, bộ quần áo ngủ của Jack vắt hờ trên chiếc ghế bên cạnh.

"Trao đứa bé cho tôi, trao đứa bé lại cho tôi nào". Giọng cô ngân nga, đôi mắt như cười loáng nước, hai người đàn bà, một già một trẻ chìm ngập trong niềm hạnh phúc vô biên.

Một chỏm tóc vàng hoe mịn như tơ mọc trên đỉnh đầu đứa bé, mềm mại như một nhúm lông vũ mọc trên mình lũ chim. Làn da của đứa bé hãy còn đôi vết hằn nhăn do những nỗ lực điên cuồng của Rose trong cơn đau đẻ suốt cả đêm qua, đôi mắt đứa bé lờ đờ trong cơn ngái ngủ nhưng lập tức phản ứng, trở nên nhanh nhạy khi Rose vỗ nhẹ lên cằm nó.

Laila kê đứa bé sát bầu vú căng tròn của Rose. Cảm giác khá buồn cười, nhưng cô thích mê tiếng chụt chụt nghe sao mà đáng yêu đến thế do đứa bé phát ra khi nó mải miết ngậm nụ hoa cô mút lấy mút để dòng sữa ngọt ngào tuôn chảy từ đấy. Rose sẽ không bao giờ cảm thấy mệt mỏi vì nó, cô dám chắc điều đấy.

"Ngủ đi, thưa bà", Laila nhẹ nhàng nói với cô khi đứa bé miên man thiếp đi trên bầu vú cô. Bà tắt đèn, vuốt phẳng tấm chăn cho Rose, cô muốn hôn chúc bà ngủ ngon, nhưng Rose biết cô không nên làm như thế, bởi nếu cô hôn Laila, chắc chắn bà sẽ phải mất bốn ngày trời kỳ cọ tắm rửa để tẩy sạch cơ thể. Người Ấn không thích được hôn, ít nhất không phải nụ hôn của những bà chủ dành cho họ. 

"Cảm ơn, Laila". Cô nói. "Tôi không biết phải cảm ơn bà bao nhiêu mới đủ".

Laila chắp hai tay vào nhau, khẽ cúi đầu, mỉm cười với Rose, một nụ cười dịu dàng và đầy ắp niềm hạnh phúc.

Mười giờ tối hôm ấy, Jack nhẹ nhàng bước vào phòng khi cả hai mẹ con Rose đang say sưa chìm trong giấc ngủ. Anh cầm ngọn đèn đến bên cạnh chiếc giường, đứa con trai đầu lòng của anh chỉ là một nhúm bé tí nằm lẩn khuất giữa một mớ quần áo, im lìm trong những cuộn vải. Rón rén đến gần hơn, Jack nhìn thấy một vòng hoa cúc vạn thọ quấn quanh cổ đứa bé, những bông hoa màu đỏ tía hệt như khuôn mặt của một ngài đại tá thống lĩnh già nua với áp lực chém giết đang đè nặng trên vai, hay giống như màu trái cà chua cuối mùa chín rục. Rose nhợt nhạt nằm bên cạnh ấp ủ đứa bé, những quầng thâm xuất hiện dưới mắt cô. 

"Em yêu", Jack lay nhẹ cô. "Em yêu". Anh âu yếm vuốt nhẹ chỏm tóc trên đầu đứa bé, bàn tay Jack chuyển sang vuốt nhẹ mái tóc ẩm ướt vì mồ hôi của Rose. Anh mê mải ngắm những ngón tay bé tí như những mầm cây mới nhú, cong cong giữa lần vải áo.

Rose mở mắt, Jack đứng đấy, cao lớn trước mắt cô, chiếc quần đi ngựa ướt sũng vẫn còn vận trên người, hai hàng nước mắt lã chã chạy dài trên đôi gò má. Cô nhẹ nhàng dùng vạt váy lau dòng nước mắt cho anh, Jack cúi xuống hôn lên trán cô.

"Thằng bé kháu khỉnh quá", cuối cùng anh cũng thì thầm với cô.

Cô đặt ngón tay lên môi anh, nhoẻn miệng mỉm cười, rạng rỡ.

"Con trai của chúng ta đây", cô thì thầm, rồi nhẹ nhàng bế đứa bé trao vào tay anh. "Điều tuyệt vời nhất trên đời".

Jack không tìm thấy bộ quần áo ngủ của mình, anh đành mặc mỗi chiếc quần đùi rồi nằm xuống bên cạnh hai mẹ con Rose.

"Bác sĩ sẽ sớm đến kiểm tra cho cả hai mẹ con", anh âu yếm nói với cô. "Ông ấy đang trên đường đến đây. Có một vụ lở đất trên đường, nhưng đã được dọn sạch. Anh không thể tin được sao em lại có thể dũng cảm đến nhường ấy".

Bàn tay anh nắm chặt tay cô, cả hai cùng nằm im trong bóng tối. Đứa bé nằm im lìm trên đầu hai người, một thiên thần đang ngủ.

"Anh đã có con trai", Jack lảm nhảm trong bóng tối. "Anh không xứng đáng với con trai mình".

Đứa bé khẽ ngọ nguậy, chỏm tóc mượt mà mịn như tơ trên đầu con trai khẽ cọ nhẹ vào tay anh.

Rose siết chặt những ngón tay Jack. "Có đấy, anh xứng đáng với con trai của chúng ta".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui