Phía Đông Thành Phố Nhỏ

Hơn bảy giờ sáng, Cố Dương bị đánh thức, nhưng lần này không phải là Giang Phi. Ngoài cửa rầm rầm, không biết là ai đập phá cái gì.

Giang Phi đứng trên sân thượng, nhoài người ra ngoài xem.

Cố Dương đi tới, lần theo ánh mắt của cậu, xe địa hình bị đập thành tám mảnh. Giang Phi đang định nói gì đó, Cố Dương đã kéo cậu vào phòng. Thuận miệng quở một câu “Em đừng nhiều chuyện, kệ mẹ nó, dù sao cũng vốn không phải đồ của mình.”

Giang Phi không nói lời nào, ngồi ở trên ghế. Tiếng đập phá xe đạp vang to, vạch vào tim, mắt có hơi ướt, không một ai biết, nó là quà sinh nhật mười tám tuổi duy nhất của cậu.

Cố Dương xoay người nằm lên giường, vẻ mặt thoải mái.

Giang Phi không cam lòng đứng dậy nói, “Anh đúng là vô tâm, đã là đồ của chúng ta rồi!” Từ cầu thang trong nhà xuống tầng một, dưới nhà một mảnh âm u, hơn mười máy trò chơi trầm mặc không lời, bụi bặm trôi nổi giữa không trung, mấy cái máy bị sợi nắng xuyên qua chiếu vào rõ mồn một. Giang Phi với tay lấy chìa khoá, định mở cửa từ bên trong.

Cố Dương cũng theo xuống, lạnh giọng nói: “Không được mở cửa, em cho là bọn nó cam tâm tình nguyện đưa cho em? Nếu thua, sẽ không thể lấy lại, nhưng cũng không thể đưa cho chúng ta. Vừa đập xe chính là đàn em của Đầu Hói. Chuyện xe đạp cứ cho là thằng mập đồng ý rồi, Đầu Hói cũng chưa nói thế.”

Giang Phi ngừng tay, suy nghĩ dường như thông suốt hơn một ít. Cho dù mở cửa thế này, ngoài cửa nhiều người như vậy, đều bất lợi như nhau.


Cuối cùng xe bị đập hỏng, nhất thời yên tĩnh. Sau đó có kẻ đập cửa, “Thằng nhãi Cố Dương, ra đây!” Là tiếng của Đầu Hói.

“Tại sao Đầu Hói lại đến đây?” Giang Phi có phần hoảng hốt.

“Vừa ăn cướp vừa la làng, em chưa thấy bao giờ sao?” Cố Dương ngậm thuốc nói.

“Nhưng chúng ta không đắc tội với hắn.”

Cố Dương nhíu mày, “Thực ra đã đắc tội rồi. Từ lâu đã có tin đồn khu này sẽ bị phá đi để xây sân golf, anh không chuyển đi cũng không giao giấy tờ mua bán nhà. Cổ đông của sân golf chính là Tứ gia. Tứ gia là đại ca của thằng Hói, thằng Hói lại là đại ca của tên mập.”

Giang Phi dường như hiểu ra “Nói vậy căn bản là bọn họ cố ý gây phiền phức để cửa hàng không mở được nữa? Vậy sao bây giờ em mới được biết?”

Cố Dương nói: “Là do em ngốc, anh sớm đã biết, nhưng anh căn bản không thèm nghĩ tới.”


Tiếng cửa bị đạp vang lên liên hồi. Cố Dương ngồi trên bàn bi-a. Lại châm một điếu thuốc. Giang Phi cúi đầu im lặng ngồi một bên, miệng có chút khô.

Kẻ ở ngoài cửa vẫn liên tục chửi rủa.

“Ông đây nghe nói mày ức hiếp em tao, còn cướp xe của người ta.”

“Mày nghĩ thằng nhãi mày là ai, không muốn sống nữa?”

“Ông không tin thằng nhãi mày cả đời không ra ngoài.”

“Rùa đen rụt đầu.”

Vì sao nhà có mười tám tầng?

Vì sao địa ngục có mười tám tầng?

Phía dưới mười tám tầng chính là xã hội.

Cố Dương nhả khói, cảm thán một câu: “Tồn tại, đúng là mệt bỏ mẹ.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận