Editor: Yang
Beta: Đá bào
—
Lúc Vưu Niệm tỉnh lại, bên cạnh đã không còn bóng dáng của Lục Thanh Trạch.
Cô duỗi tay lấy điện thoại di động ra xem, còn chưa tới 9 giờ.
Làm lâu như vậy mà anh không mệt mỏi sao? Dậy sớm vậy để làm gì?
Vưu Niệm ngáp một cái, lại nhắm mắt lại.
Cho dù cách xa năm năm, thân thể của bọn họ vẫn vô cùng phù hợp, ở phương diện này vẫn vô cùng hài hòa.
Sau một đêm kích tình, bây giờ cô rất mệt mỏi, rất cần một giấc ngủ dài.
Lục Thanh Trạch mới từ nhà quay lại đây, Vưu Niệm vẫn đang ngủ.
Cô vẫn nằm rất ngay ngắn, mái tóc dài mượt mà trải trên gối, làn da trắng nõn ửng hồng.
Lục Thanh Trạch nghĩ đến tối hôm qua, sắc mặt cô cũng ửng hồng như vậy mà quấn lấy mình.
Đối với Vưu Niệm, anh chỉ có thể khuất phục cô theo bản năng.
Theo bản năng yêu cô, chiều chuộng cô, lấy lòng cô…
Nhẹ nhàng đặt quà năm mới mang từ nhà lên bàn, Lục Thanh Trạch mở máy tính ra xử lý công việc.
Trong căn phòng tối tăm, chỉ có màn hình máy tính vẫn đang sáng.
Vưu Niệm vừa ngủ một cái là ngủ liền đến giữa trưa.
Lúc tỉnh lại, Lục Thanh Trạch đã mặc áo sơ mi trắng, đang ngồi trước bàn nghiêng về phía giường, ngón tay gõ nhẹ lên bàn phím.
“Em tỉnh rồi sao?”
Lục Thanh Trạch phát hiện động tĩnh trên giường, khép máy lại đi tới: “Có đói không?”
Vưu Niệm lắc đầu: “Anh đi đâu vậy? ”
“Về nhà lấy chút đồ.” Lục Thanh Trạch đưa quần áo cho Vưu Niệm.
Vưu Niệm ngồi dậy, chăn trượt xuống phía dưới.
Cô mặc một bộ đồ ngủ cổ thấp, khi thay quần áo rất dễ dàng để lộ vết đỏ trên da và vết bầm tím trên đùi.
“Có đau không?” Lục Thanh Trạch cũng chú ý tới
Tối qua anh không khống chế được, làm có hơi mạnh bạo.
Vưu Niệm “A” một tiếng, thay quần áo của mình, cột tóc ra sau lưng, nửa đùa nửa thăm dò hỏi: “Có phải đã lâu rồi anh không có phụ nữ ở bên đúng không?”
Sức mạnh kia, giống như khi họ lần đầu tiên nếm thử trái cấm.
Đương nhiên, khác cái là kỹ thuật đã thành thục hơn rất nhiều.
Toàn bộ bao của khách sạn đã dùng hết, sau khi kết thúc cô cũng không còn sức lực, chân vẫn không tự chủ được mà run rẩy.
Sắc mặt Lục Thanh Trạch tối sầm lại, dừng lại vài giây, ngữ khí không tốt hỏi ngược lại: “Vậy còn em thì sao? Nhìn có vẻ cũng đã lâu không có đàn ông….”
Lời này lọt vào tai Vưu Niệm, nghe có vài phần ý tứ châm chọc.
Như vậy sao được?
Cô là kiểu người ngoài miệng không bao giờ chịu thiệt, ngay lập tức phản bác mà không chút nghĩ ngợi: “Anh muốn biết hả, để em suy nghĩ một chút ——”
“Đủ rồi!”
Mi tâm Lục Thanh Trạch đột nhiên nhảy dựng lên, gân xanh trên mu bàn tay nhô lên, thô bạo cắt ngang cô: “Anh không rảnh nghe về những tình sử của em.”
Anh vẫn luôn biết, bên cạnh Vưu Niệm không thiếu đàn ông.
Khi ở Mỹ, lúc đầu anh không thể kiểm soát được mà xem weibo của cô.
Từ weibo của cô, anh biết rằng cô đã có một quãng thời gian khá tốt.
Tiểu thuyết được ký kết xuất bản, kế hoạch in ấn để xuất bản sách…
Về sau anh mới biết được —— Vưu Niệm từng hẹn hò với nhiều người đàn ông khác nhau, mỗi người đều là công tử nhà giàu có điều kiện không tồi.
Cuối cùng, khi lại một lần nghe tin cô uống cà phê với người khác, anh thất vọng ngắt lời người khác: “Sau này đừng nói chuyện về cô ấy với tôi!”
Từ đó về sau anh không bao giờ xem tin tức về Vưu Niệm nữa, bằng không anh có thể thật sự bị bức đến phát điên.
Cô không thích anh, tùy thời điểm đều có thể thay đổi bạn trai bất cứ lúc nào.
Lưu loát lại tiêu sái.
Nhưng anh thì cứ luôn dừng lại trong quá khứ không chịu bước ra.
Quả thực vừa đáng thương lại buồn cười.
Đừng tưởng rằng anh không biết, ngay cả nam diễn viên quay phim ở tầng 26 kia cũng rất thân thiết với cô.
Sắc mặt Lục Thanh Trạch trầm xuống, xoay người trở lại bàn làm việc.
Vưu Niệm nhìn bóng lưng anh, chỉ cảm thấy cơ bắp dưới áo sơ mi của anh đều lộ ra vẻ khắc chế và ẩn nhẫn.
Vào ngày đầu tiên của năm mới, không nên cãi nhau thì hơn.
Hơn nữa biểu hiện mấy hôm nay của anh rất tốt.
Vưu Niệm được hầu hạ thoải mái thì rất dễ nói chuyện, trong chốc lát quyết định dỗ dành anh.
Cô rửa mặt xong, đi tới bên cạnh Lục Thanh Trạch đang làm việc.
Ánh mắt của anh đặt ở trên màn hình, lông mày khẽ cau, ngón tay thon dài gõ gõ trên bàn phím.
Vưu Niệm liếc nhìn một chút, anh đang trả lời mail, bên cạnh mở một cửa sổ mở khác là một tập tin PDF bằng tiếng Anh.
Cô cúi người, cánh tay quấn quanh cổ Lục Thanh Trạch.
Hài lòng nhìn động tác của anh đã dừng lại, Vưu Niệm nghiêng người, trực tiếp ngồi trên người anh.
Cô nâng cằm anh lên, đối diện với đôi mắt thâm sâu của anh.
“Anh tức giận sao?”
Lục Thanh Trạch không nói gì, hai tay rời khỏi bàn phím buông xuống.
Từ “thanh thuần” cho tới bây giờ chưa bao giờ hợp với Vưu Niệm, cho dù là nhan sắc, nhìn qua cũng là vẻ quyến rũ xinh đẹp.
Chỉ là bây giờ đôi mắt co lại chói sáng xinh đẹp, rất giống với khi còn học cấp ba.
Phát hiện nhỏ này khiến trái tim Lục Thanh Trạch lập tức sụp đổ.
Vưu Niệm một tay ôm cổ anh, một tay nắm lấy cằm anh.
Ánh mắt màu hổ phách trong suốt, đôi môi đỏ hồng chậm rãi kề sát vào, hôn lên đường viền môi đang mím chặt của anh.
Cô hôn nhẹ từng cái một, thì thầm nói: “Đừng tức giận nữa mà.”
Cơ bắp trên cánh tay Lục Thanh Trạch căng lên, hôn môi của cô, dần dần dán lòng bàn tay lên quần áo của cô.
“Khanh khanh.” Âm thanh rất nhẹ.
Nghe được cách xưng hô quen thuộc, phòng tuyến của Lục Thanh Trạch đều sụp đổ.
Cánh tay anh từng chút từng chút siết chặt, mạnh mẽ mở miệng hôn cô, tay kia đè lại gáy cô.
Thắt lưng Vưu Niệm sắp bị siết chặt, cô trấn an sờ sờ sau đầu Lục Thanh Trạch, tóc ngắn đâm vào lòng bàn tay cô.
Nụ hôn mãnh liệt dần trở nên dịu dàng.
“Còn tức giận sao?” Vưu Niệm hỏi.
Lục Thanh Trạch mím môi, thấp giọng nói: “Anh không tức giận.
”
Anh vốn dĩ không giận cô, là anh tức giận với chính mình.
Đối với cô, anh không bao giờ tức giận được.
Tất cả những gì anh có thể làm chỉ có thể là là tra tấn chính mình.
Vưu Niệm cười, từ trên người Lục Thanh Trạch đứng lên, ánh mắt bất ngờ bị tiểu hồ ly trên bàn hấp dẫn.
“Anh cũng mang nó mang đến đây à?” Cô đưa tay lấy, chọc chọc vào mũi nó.
Đôi mắt của hồ ly nhỏ trong nháy mắt sáng lên ánh sáng xanh, âm thanh của máy hệ thống vang lên: “Xin chào.”
Vưu Niệm bất ngờ không kịp đề phòng bị hoảng sợ, vội vàng buông tiểu hồ ly xuống.
Tâm trạng Lục Thanh Trạch bình phục, tiếp tục trả lời mail, đồng thời giải thích với cô: “Đây là một con khác.
Mũi là công tắc cảm ứng của nó.
”
Vưu Niệm “Ồ” một tiếng, có chút vui mừng đoán: “Cho em sao?”
“Ừm, quà năm mới cho em.”
Lục Thanh Trạch trả lời mail xong, tắt máy tính đi.
“Đi ăn cơm trưa đã.”
*
Hạ Thành, Khoa học kỹ thuật Linh Dần.
Ngày đầu năm mới, Minh Chỉ lại lén chạy lên tầng 29.
Vẫn trống rỗng như trước, không một bóng người.
Cô trở lại tầng 27, trêu ghẹo các đồng nghiệp đang tăng ca: “Tết nguyên đán cũng không đi chơi với bạn bè à? ”
Cô bé này mới được điều từ Nam Thành tới đây, làm việc rất nghiêm túc, thường xuyên tăng ca, các đồng nghiệp đều rất tán thưởng cô ấy.
Minh Chỉ lắc đầu cười: “Công việc quan trọng hơn.
”
Trong tiếng khen ngợi của đồng nghiệp, bả vai Minh Chỉ ủ rũ xuống.
Cô tăng ca, chẳng qua là vì có thể gặp Lục Thanh Trạch vài lần mà thôi.
Lục Thanh Trạch hầu như không có ngày nghỉ, ngày lễ anh tăng ca là chuyện thường xuyên.
Nhưng hôm qua anh lại không đến công ty, nghe trợ lý nói là xin nghỉ.
Hôm nay vốn cũng là ngày anh thường hay tăng ca, nhưng anh lại không tới.
Văn kiện trong lòng bàn tay Minh Chỉ bị cô dùng sức xoa thành một cục.
Từ sau khi gặp Vưu Niệm, dự cảm không tốt trong lòng cô ta càng ngày càng nặng.
Không ai hiểu rõ ảnh hưởng của Vưu Niệm đối với Lục Thanh Trạch hơn cô ta.
Bởi vì cô ta thích Lục Thanh Trạch, còn sớm hơn so với Vưu Niệm.
Năm lớp 10, để gặp lại Lục Thanh Trạch, cô ta thường cố ý đi xe buýt số 25.
Lúc vận khí tốt, cô ta sẽ gặp được Lục Thanh Trạch.
Và đây sẽ là một ngày hạnh phúc đối với cô ta.
Nhưng từ sau khi Vưu Niệm bắt đầu đuổi theo Lục Thanh Trạch, vị trí bên cạnh anh luôn bị Vưu Niệm chiếm đoạt.
Ngay từ đầu, cô ta cũng giống như những người khác, cảm thấy Lục Thanh Trạch sẽ không thích Vưu Niệm.
Mãi đến một buổi sáng, cô ta phát hiện Vưu Niệm đang nhắm mắt lại, ngủ gục trên vai Lục Thanh Trạch.
Trên mặt Lục Thanh Trạch an tĩnh nhưng vành tai lại lặng lẽ đỏ lên.
Lúc đó trái tim cô ta nặng nề trầm xuống.
Sau đó, một ngày, Vưu Niệm không có ở đây.
Cô ta to gan ngồi bên cạnh Lục Thanh Trạch, bàn tay khẩn trương run rẩy.
Cô ta thử nhắm mắt lại, cũng muốn giống Vưu Niệm thử một lần.
Có một giọng nói trong trái tim nhắc: hãy thử xem.
Trong lòng lại có một âm thanh nói: Hãy thử một lần đi.
Thử thì sẽ biết, cậu ấy chỉ là xuất phát từ phép lịch sự với bạn cùng lớp thôi.
Không liên quan gì đến Vưu Niệm.
Tim đập thình thịch, cô giả bộ buồn ngủ, đầu còn chưa nghiêng qua, một chiéc cặp sách đã dán lên mặt.
“Bụp” một tiếng, cô ta đỏ mặt đột nhiên mở mắt ra.
Lục Thanh Trạch cầm cặp sách của mình ra, thanh âm bình tĩnh như sóng: “Sắp đến trường rồi.
”
Cô không thể nghe thấy gì mà “ừm” một tiếng, xấu hổ đến mức gần như muốn khóc.
Không có một khắc nào cô ta chắc chắn hơn khi đó, Lục Thanh Trạch đối với Vưu Niệm là có sự khác biệt…
Nhưng Vưu Niệm rõ ràng đã vứt bỏ Lục Thanh Trạch.
Con người anh kiêu ngạo như vậy, làm sao có thể lại quay lại với Vưu Niệm chứ?
Không, sẽ không.
Minh Chỉ buộc mình phải bình tĩnh lại, tìm nhóm WeChat của lớp 10-3, trong nhóm đã lâu không có ai nói chuyện.
Cô tìm thấy hình đại diện của Vưu Niệm trong nhóm và nhấp vào “Thêm vào danh bạ”.
Khi Vưu Niệm nhận được lời mời kết bạn, cô đang ở sân bay cùng Lục Thanh Trạch để chờ lên máy bay.
Cô suy nghĩ một lát mới nhớ ra bộ dáng của Minh Chỉ.
Trong ấn tượng là một cô gái yên tĩnh và gầy gò, thành tích không tốt cũng không xấu, giọng nói rất nhẹ.
Vưu Niệm rất thoải mái mà đồng ý.
Đang muốn thoát khỏi WeChat thì nhận được tin nhắn của Hạ Anh ở trong nhóm.
Hạ Anh: [Có về không? Ra ngoài tụ tập @Vưu Niệm].
Tên của nhóm chat vẫn là cái mà cô đặt ra.
Vưu Niệm nhìn tuyên thệ “Tỷ muội cả đời cùng nhau đi, ai có đàn ông ai là chó”, bỗng dưng cảm thấy chột dạ.
Cô suy nghĩ một chút, gửi vào trong nhóm một biểu tượng cảm xúc hình chó con “Gâu Gâu Gâu”.
***********.