Editor: Yanthu
Beta: Đá bào
—
Vưu Niệm đang ở phòng tắm nghe thấy có tiếng động lạ, cô vội tắt nước và hỏi.
Đã gọi mấy lần nhưng không có ai trả lời.
Vưu Niệm bắt đầu hoang mang, nhưng nghĩ đó là tiếng động phát ra từ lầu trên.
Cô vội vàng tắm nhanh rồi thay đồ ngủ đi ra.
Căn phòng trống rỗng không một bóng người.
Người đâu rồi?
Theo thói quen, Vưu Niệm nhấc điện thoại lên, thông báo mới nhất là tin nhắn Wechat của Lục Thanh Trạch.
【Có việc đột xuất】
Cô trả lời “OK”.
Vưu Niệm cảm thấy buồn bã, có chút mất mát.
*
Lục Thanh Trạch trở về nhà mình, ở tầng dưới anh hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác.
Những cơn gió lạnh khiến anh dần dần bình tĩnh trở lại.
Sau khi gặp lại, đủ mọi thứ hiện lên trong đầu anh.
Khó trách tại sao Vưu Niệm lại muốn hôn anh.
Khó trách cô ấy đón nhận nụ hôn của anh một cách tự nhiên như vậy.
Khó trách cô ấy không bao giờ nói về hành tung của mình cho anh.
Cũng không có gì ngạc nhiên khi cô ấy nói với người khác rằng cô độc thân.
…………
Những điều này đều có câu trả lời.
Mọi việc cô làm đều rất rõ ràng, chỉ có anh tự mình đa tình mà thôi.
Buổi tối ngày hôm đó nếu Lục Thanh Trạch đề nghị quay lại, e rằng cũng sẽ bị cự tuyệt mà thôi đúng không?
Lục Thanh Trạch dập tắt điếu thuốc, cười nhạo chính mình.
Hoá ra chỉ là một trận hoang đường, *một giấc mộng Nam Kha.
*Giấc mộng Nam Kha: chính là chỉ về những thứ vô thực, những thứ vượt xa tầm tay với của con người.
Kiểu như: “nhân sinh như mộng ảo”, đời người như một giấc chiêm bao…
–
Từ khi Lục Thanh Trạch rời đi vào đêm hôm đó, mãi một khoảng thời gian sau đều không thấy anh xuất hiện.
Lúc đầu Vưu Niệm còn nghĩ rằng chắc do cuối năm công ty anh tương đối bận, nhưng dần dần, cô nhận ra rằng Lục Thanh Trạch đang cố tình xa cách cô.
Mấy lần cô nói bóng gió nhưng ý rất rõ ràng nhưng vẫn bị anh từ chối.
Anh có ý gì?
Tính tình Vưu Niệm vốn không tốt, cô ngay lập tức quyết định trừ khi Lục Thanh Trạch đến tìm cô, nếu không cô sẽ không bao giờ liên lạc với anh nữa!
Khi Tết Nguyên Đán đến gần, khoảng thời gian này Vưu Niệm vô cùng nhàn nhã.
Công ty điện ảnh và truyền hình vốn không muốn xuất hiện trước đó, đột nhiên nay cô lại nhận được lời mời đến Minh Nguyệt Lâu phỏng vấn.
Cô nhận lời phỏng vấn, thời gian sẽ là vào thứ sáu tuần này.
Tới ngày phỏng vấn, cô chuẩn bị quần áo kỹ càng rồi đến Minh Nguyệt Lâu.
Minh Nguyệt Lâu là một nhà hàng nổi tiếng của thành phố, được xây dựng ở ven sông, chuyên phục vụ các món ăn địa phương, các món ăn được chế biến tinh tế, ngon miệng và giá cả ở đây cũng không hề rẻ.
Người của công ty điện ảnh này họ Chu, là giám đốc phụ trách bản quyền.
Anh ta nhìn có vẻ ngoài 30 tuổi, đeo kính và rất lịch sự, nhã nhặn.
Vưu Niệm và giám đốc Chu trước đó cũng đã từng gặp mặt rồi, cũng được coi như là người quen cũ.
“Cô Vưu”.
Giám đốc Chu biết tên cô bèn lên tiếng chào hỏi.
Vưu Niệm cũng cười, chào hỏi đáp lại.
Minh Nguyệt Lâu được trang trí theo lối kiến trúc cổ xưa mang lại cảm giác lịch sự, trang nhã, không gian yên tĩnh, có đủ khoảng cách giữa các bàn để đảm bảo sự riêng tư cho cuộc trò chuyện của các khách hàng.
Hai người ngồi ở vị trí sát cửa sổ tầng hai, trên bàn có đặt mấy món khai vị bắt mắt.
Giám đốc Chu đã gọi sẵn đồ ăn rồi, khi Vưu Niệm đến, anh ta đi vào thẳng vấn đề.
“Cô Vưu, công ty chúng tôi rất muốn có được bản quyền tác phẩm của cô.” Giám đốc Chu lấy từ trong túi xách ra một xấp tài liệu đưa cho Vưu Niệm.
Vưu Niệm nhận lấy nó, cô mở tài liệu ra.
Đây là hợp đồng bản quyền.
“Cô cũng biết rằng bây giờ đang là thời điểm đóng băng của điện ảnh và truyền hình, các công ty điện ảnh và truyền hình lớn nhỏ đều thua lỗ khi thực hiện các dự án.
Chúng tôi rất xem trọng IP của cô, công ty chúng tôi hứa sẽ quyết tâm làm tốt dự án này.
Nếu cô ký với chúng tôi, thì tôi hứa công ty sẽ bắt đầu chuẩn bị trong năm nay, sau đó sẽ phụ trách tìm diễn viên nam nữ chính tốt nhất để đảm nhiệm tác phẩm này… “
Giám đốc Chu liệt kê từng điều kiện tốt nhất của công ty mình, đồng thời lén nhìn người phụ nữ ngồi đối diện.
Cô đã cởi chiếc áo khoác màu xám ra, bên trong là một chiếc váy đen ôm sát, tôn lên dáng người mảnh mai, làn da trắng sáng.
Mái tóc xoăn dài đến ngực rất đẹp, đôi mắt long lanh, chiếc mũi và đôi môi căng mọng.
Dáng cô ngồi rất tùy ý, tóc dài được vén sang một bên lộ ra đôi khuyên tai dài trên tai.
Cả người hiện ra vẻ lười biếng, thản nhiên đến lạ.
Từ lâu trong giới đã đồn rằng nhà biên kịch Vãn Bạch rất xinh đẹp.
Hôm nay được gặp, quả nhiên lời đồn không hề sai.
Vẻ đẹp vô cùng tuyệt mỹ, chẳng trách Tiêu Văn chỉ nhìn thoáng qua đã thấy thích.
Cô mang một vẻ đẹp quá sắc nét, giống như một bông hồng có gai xinh đẹp.
Trong lúc trò chuyện, Vưu Niệm đóng hợp đồng lại và nhẹ nhàng đẩy nó sang phía đối diện.
“Giám đốc Chu, tôi xin lỗi.” Vưu Niệm mím môi nói rành mạch, “Tôi thực sự không bán bản quyền của “Ngoài núi xanh”.
Trong lòng Vưu Niệm khẽ thở dài, nói nhiều như vậy, tất cả đều chỉ nhằm vào bộ “Ngoài núi xanh”.
Thực tế Vưu Niệm cũng biết cuốn tiểu thuyết này của cô là một trong những cuốn tiểu thuyết vườn trường kinh điển.
Một khi tác phẩm này được chuyển thể, không cần phải lo về sự chú ý của mọi người.
Hơn nữa trước đó đã có một số bộ phim về chủ đề vườn trường bùng nổ khắp nơi, cả điện ảnh và truyền hình tương đối lạc quan về chủ đề này.
Giám đốc Chu từ tốn tạm thời nhận lấy bản hợp đồng, điều này dường như không làm cho Vưu Niệm ngạc nhiên lắm.
Anh ta mỉm cười tiếp đón: “Không vội, chúng ta có thể vừa ăn vừa trò chuyện.”
Vịt Tám Báu, Tôm Pha Lê, Đậu Hũ Cua Bột, Canh Đầu Cá Hầm …
Khi các món ăn lần lượt xuất hiện, Vưu Niệm nhanh chóng bị những món ăn hấp dẫn này thu hút.
Cả hai vừa ăn vừa trò chuyện, chủ đề thì ngày càng được sâu hơn.
“Cô Vưu không muốn bán « Ngoài núi xanh », cô đang băn khoăn điều gì à?” Giám đốc Chu nhân cơ hội hỏi.
Động tác của Vưu Niệm dừng lại một lúc.
Cô mím môi, bất đắc dĩ nói thêm: “Lý do cá nhân, xin lỗi vì không tiện tiết lộ”.
Không ai biết rằng “Ngoài núi xanh” đã ghi lại thời thanh xuân của cô và Lục Thanh Trạch, cô cũng không định nói cho người khác biết về điều này.
Đây được coi như là bí mật nhỏ được cô giấu kín trong lòng.
Giám đốc Chu im lặng một lúc, không khỏi có chút nản lòng.
Mọi thứ về “Tình ngày hi quang” đều rất dễ dàng thương lượng.
Nhưng ngay khi đến “Ngoài núi xanh” lại không muốn thương lượng nữa, dầu muối đều không ăn.
“Tôi xin lỗi, tôi vào nhà vệ sinh một chút” Vưu Niệm đứng dậy.
Chỉ một đoạn đường ngắn nhưng dáng đi uyển chuyển thướt tha của cô thu hút sự chú ý của không ít đàn ông.
Sau khi trang điểm lại trong nhà vệ sinh, Vưu Niệm cảm thấy có chút mệt mỏi.
“Ngoài núi xanh” cô chắc chắn sẽ không bán, nếu giám đốc Chu khăng khăng muốn mua thì cô sẽ nói rõ rồi tạm biệt ra về.
Ra khỏi nhà vệ sinh, cổ tay Vưu Niệm bất ngờ bị ai đó giữ lại.
Vưu Niệm ngẩng đầu, cau mày nhìn vào đôi mắt mờ mịt của Lục Thanh Trạch, “Anh sao vậy, tại sao lúc nào cũng thích chặn em ở nhà vệ sinh thế?”
“Người đàn ông kia là ai?” Lục Thanh Trạch lạnh giọng hỏi.
Anh đã lâu không xuất hiện trước mặt cô, khi xuất hiện thì lại lập tức chất vất cô, dựa vào cái gì chứ?
Trong lòng Vưu Niệm bùng lên lửa giận, nói ngược lại, “Không phải việc của anh.”
Những lời này thực sự đã chạm vào nỗi đau của Lục Thanh Trạch.
Anh lặng lẽ nhìn Vưu Niệm, đôi mắt anh tối sầm, quai hàm như căng chặt lại.
Vưu Niệm miễn cưỡng nhìn vào mắt anh.
Một lúc lâu sau, Lục Thanh Trạch mới buông cổ tay cô ra, bỏ lại một câu “em muốn thế nào cũng được” rồi sải bước rời đi.
Vưu Niệm nhìn theo bóng lưng của anh, mắt cô hơi cay.
Anh thực sự không còn sự dịu dàng và kiên nhẫn như trước đối với cô nữa.
Có lẽ, về sau cũng sẽ không còn nữa.
Vưu Niệm nén nỗi chua xót trong lòng, trở lại chỗ ngồi, cô nói rõ về quyết định của mình cho giám đốc Chu với thái độ rất kiên quyết, sau đó cô chào tạm biệt ra về.
Thấy cô thật sự kiên trì với quyết định này, giám đốc Chu cũng không nói nhiều mà chỉ nói sẽ về công ty để bàn bạc lại.
Hai người cứ như vậy mà tạm biệt nhau, đường ai nấy đi.
Vưu Niệm xuống lầu định gọi xe về nhà.
“Vưu Niệm” một giọng nữ đột nhiên vang lên sau lưng.
Vưu Niệm quay lại thì thấy một người phụ nữ đang đứng bên cạnh anh.
“Tôi là Minh Chỉ.” Minh Chỉ điềm đạm giới thiệu bản thân, khác hẳn với thái độ quen thuộc trên WeChat.
Vưu Niệm chỉ đáp lại bằng một tiếng “Ồ”.
Trong ấn tượng của cô, Minh Chỉ là một cô gái nhỏ nhắn xinh xắn, nhưng cô gái trước mặt cô giờ đây trang điểm đậm, với những lọn tóc quăn lớn quyến rũ, quần áo lộng lẫy.
Nó rất khác so với khi còn học trung học.
Vưu Niệm có chút không quen mặt nên không thể nhận ra được.
“Tôi tìm cô là vì muốn yêu cầu cô tránh xa Lục Thanh Trạch ra.” Minh Chí trầm giọng nói.
Vưu Niệm không hiểu tại sao, hỏi lại theo bản năng: “Dựa vào cái gì?”
Quan hệ của cô ta và Lục Thanh Trạch là gì? Dựa vào cái gì cô phải nghe theo cô ta?
“Cô không nên chọc vào anh ấy một lần nữa, vì cô đã làm tổn thương anh ấy” Giọng điệu của Minh Chí trở nên kích động.
Cô ta vốn định từ từ mà tới nhưng vừa rồi, cô ta nhìn thấy Lục Thanh Trạch chủ động nắm lấy tay Vưu Niệm ở hành lang, không biết hai người đã nói gì nhưng khi Lục Thanh Trạch trở về phòng tâm trạng đã trở nên rất tệ.
Vưu Niệm khịt mũi, “Cô có thích anh ấy không?”
“Nếu thích thì cô theo đuổi anh ấy đi, chạy tới tìm tôi làm gì?”
Hốc mắt Minh Chỉ đỏ lên “Cô không thể tránh xa anh ấy một chút sao?!”
Cô thi lại đại học, sang Mỹ du học, gia nhập công ty của anh … Cô đã nỗ lực nhiều năm như vậy mới xứng với Lục Thanh Trạch.
Còn Vưu Niệm thì sao? Cô ấy không phải làm bất cứ điều gì.
Chỉ cần đứng đó, Lục Thanh Trạch đã yêu cô rồi.
Tại sao lại như vậy?
Vưu Niệm nhìn Minh Chỉ, đột nhiên cười nhạo một tiếng, “Cô đang cố gắng ăn mặc giống tôi sao?”
Cô ta mặc quần áo, trang điểm đều giống với phong cách của cô.
Ngay cả màu tóc và phụ kiện cũng rất giống của cô.
Sắc mặt Minh Chỉ cứng đờ.
Vưu Niệm luôn là người ngoài miệng sẽ không buông tha cho ai, cô lập tức sử dụng kĩ năng chọc ngoáy của mình: “Tôi thực sự cảm ơn cô vì đã coi tôi như biểu tượng thời trang của cô! Nhưng tiếc thay, chính nam thần của cô đã chủ động đến tìm tôi.
Đàn ông chính là như vậy.
Cô càng không để ý tới anh ta thì anh ta sẽ lại càng chủ động”.
“Lục, Lục tổng …” Minh Chí sắc mặt đột nhiên biến dạng, giọng run rẩy khẽ gọi một tiếng.
Vưu Niệm cứng đờ xoay người lại.
Mắt Lục Thanh Trạch và cô lại đối diện với nhau.
Anh đang đứng sau cô tầm một mét, những người phía sau dường như là bạn của anh, họ đang cúi đầu thảo luận gì đó vì không biết chuyện gì đang xảy ra.
Chỉ có Lục Thanh Trạch nhìn thẳng tới đây.
Đôi mắt anh bình tĩnh, thậm chí còn bình tĩnh hơn so với lúc ở Minh Nguyệt Lâu vừa rồi.
Chắc anh lại thất vọng với cô nhiều hơn, đúng không?
Vưu Niệm tự giễu cợt nghĩ, chóp mũi hơi đau, mắt có chút nóng.
Cô hối hận vì sự vạ miệng của mình, nhưng sự bướng bỉnh và kiêu hãnh khiến cô không thể nói nên lời gì nữa.
Mối quan hệ giữa hai người họ có thể hoàn toàn tan vỡ kể từ đêm nay.
Kể từ khi cả hai hẹn hò, vô số người đã nói rằng họ không hợp.
Giáo viên, cha mẹ, bạn học, bạn bè …
Cha mẹ ép buộc cô phải chia tay, mẹ Lục cũng hy vọng cô sẽ suy nghĩ nhiều hơn về tương lai của Lục Thanh Trạch, bây giờ trước mặt Minh Chí lại càng không thể giải thích được.
Tất cả mọi người đều ép buộc cô, khi còn là một thiếu nữ, cô chỉ muốn có một mối tình đơn giản bình dị, cho đến tận bây giờ thậm chí cô cũng chưa từng hỏi tại sao bản thân mình lại phải chịu đựng sự ủy khuất này?
Vưu Niệm khoanh tay trước ngực, hít một hơi thật sâu rồi quay đầu lại.
Mái tóc dài của cô bị gió thổi làm cho rối lên, nhưng trông cô lại không có vẻ chật vật.
Ánh mắt cô vẫn ngạo nghễ nhìn từ tóc tai đến giày dép của Minh Chỉ, kèm theo cái lưỡi độc địa của mình.
“Có được đồ chính hãng thì ai lại thích hàng giả bao giờ?” Cô lạnh lùng nói.
Khuôn mặt của Minh Chỉ tái nhợt như tờ giấy, thân hình mảnh mai của cô ta đang run rẩy.
Cô ta xấu hổ giống hệt như một kẻ bị người ta bị lột đồ giữa phố vậy.
Lời nói của Vưu Niệm được coi như là sự mỉa mai chế giễu lớn nhất đối với cô ta trong suốt nhiều năm qua.
Vưu Niệm đứng thẳng lưng, cằm hơi nâng, mím chặt môi.
Khi rời đi, nhìn cô trông như một con thiên nga kiêu hãnh.
*
Vừa về đến nhà, Vưu Niệm lập tức đi tắm nước nóng.
Vừa mới thay quần áo ở nhà, chuông cửa đã vang lên.
Vưu Niệm hoang mang, muộn thế này còn có ai đến tìm cô?
Qua ô mắt mèo, ánh mắt Lục Thanh Trạch trầm xuống, không thể nhìn rõ.
Tim Vưu Niệm như bị một vật nặng đập vào, cô ngay lập tức mở cửa.
Lục Thanh Trạch bước vào, đôi mắt sâu không thấy đáy nhìn chằm chằm Vưu Niệm.
“Anh làm gì ở đây vậy?” Vưu Niệm hỏi nhỏ.
Lục Thanh Trạch cúi đầu, từ từ đến gần Vưu Niệm, cho đến khi hơi thở của anh hòa quyện với cô.
Gương mặt anh tuấn vô cảm, ngón tay mảnh khảnh mở cúc áo ngủ của Vưu Niệm, giọng điệu đều đều không chút dao động: “Tới chịu nhục”..