Phía Dưới Hoang Đường


Editor: Yang
Beta: Đá bào

Biểu tình của Vưu Niệm hơi giật mình, nhất thời không hiểu anh đang cao hứng cái gì.

Suy nghĩ trong chốc lát, hình như cô đã hiểu ra rồi.
“Lục Thanh Trạch, cái đồ lưu manh này!” Vẻ mặt của Vưu Niệm hiện rõ “Em hiểu rồi”, đuôi mắt hơi nâng lên, hai tay nhéo lấy mặt anh: “Có phải anh muốn như vậy từ lâu rồi không hả?”
Như mong muốn, cô nhìn thấy gương mặt anh tuấn của anh bị chính mình kéo đến biến dạng, Vưu Niệm hài lòng cười “ha ha” hai tiếng.

“Không có.”
Lục Thanh Trạch bất đắc dĩ, cô nghĩ đi đâu vậy?
Hai bàn tay ấm áp bao trùm lên tay Vưu Niệm, nắm chắc bàn tay đang làm loạn của cô lại: “Đừng làm loạn nữa.”
“Chuyện xảy ra khi nào?” Lục Thanh Trạch nhíu mày, nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Vưu Niệm hỏi.

Trước đây kinh nguyệt của cô cũng không đều, nhưng cô cho rằng điều đó rất là bình thường nên cũng không uống bất kỳ loại thuốc nào.

“Đại học.”
Trước đây Vưu Niệm cho rằng chu kỳ kinh nguyệt của con gái không chính xác là chuyện rất bình thường, cũng không nghĩ tới việc đến bệnh viện khám bệnh.

Mãi cho đến khi lên đại học chuyện trở nên tồi tệ hơn, cô đã đi đến bệnh viện thì được chẩn đoán bị đa nang.

Chẳng qua cô còn chưa kịp nói với Lục Thanh Trạch thì hai người đã chia tay.

Lục Thanh Trạch nghe Vưu Niệm kể lại đơn giản những gì cô đã trải qua năm đó, lực đang nắm chặt tay cô tăng lên từng chút một.
“Em chưa từng nói cho anh biết.” Đôi mắt của người đàn ông trở nên phức tạp, đôi môi mím lại thành một đường thẳng.

Vưu Niệm rũ mi mắt xuống, thờ ờ mở miệng nói: “Em quên mất, cũng không phải là chuyện lớn gì.”
Lúc đó, các bác sĩ nói rằng sau này cô có thể sẽ gặp khó khăn trong việc mang thai.

Nhưng lúc đó cô mới 20 tuổi, hôn nhân, con cái đối với cô mà nói quá xa xôi.

Cô luôn không thích nghiên cứu thêm về những vấn đề này, nó sẽ làm cho cô không vui vẻ, vì vậy cô không đặt những gì bác sĩ nói vào lòng.

Thuốc có tác dụng phụ đối với cô, uống trong một thời gian dài tâm trạng có thể sẽ xuất hiện một chút dấu hiệu bị trầm cảm.

Mấy năm nay, việc điều trị của cô cứ bị gián đoạn.

Dù sao thì bệnh đa nang này cứ như vậy, không tốt cũng không xấu đi bao nhiêu.

“Em mắc bệnh mà cảm thấy đây là chuyện nhỏ?” Giọng nói không hài lòng của Lục Thanh Trạch vang lên bên tai.
Một giây sau, cằm Vưu Niệm bị ngón tay thon dài ấm áp nâng lên, đối diện với đôi mắt mang theo ý thăm dò của anh.
“Niệm Niệm, em còn có chuyện gì khác gạt anh không?” Giọng Lục Thanh Trạch hơi trầm xuống, mang theo cường thế không thể bỏ qua.
Tuy rằng cảm thấy chuyện này cùng việc năm đó chia tay chắc là không có quan hệ gì.


Nhưng trong lòng Lục Thanh Trạch vẫn đột nhiên sinh ra một chút hy vọng yếu ớt.

Anh thà rằng việc chia tay năm đó còn có nguyên nhân khác, cũng không muốn chỉ là “không thích” đơn giản như cô nói.
Anh gắt gao nhìn chằm chằm Vưu Niệm, tim đập hơi nhanh hơn, giống như phạm nhân đang chờ tuyên án.
Trái tim Vưu Niệm “lộp bộp” một chút, trong đầu hiện lên bóng dáng của hai nữ sinh cấp ba.
Buổi chiều khai giảng năm lớp 11, cô và bạn cùng bàn dựa vào lan can hành lang nói chuyện phiếm, miệng mỗi người đều ngậm một cây kẹo mút vị chanh chua chua ngọt ngọt.
“Vưu Niệm, cậu có phát hiện lớp trưởng của chúng ta đẹp trai nhất không? Lão Đường (giáo viên chủ nhiệm) rất biết chọn người nha.” Bạn cùng bàn cách một khoảng cách thưởng thức vẻ đẹp của Lục Thanh Trạch, bất giác cảm thán.
Vưu Niệm tóc buộc đuôi ngựa cao cao, bị ánh mặt trời chói mắt chiếu vào, cô hơi nheo mắt lại, không thèm để ý nói: “Tớ không để ý lắm.”
Cô vừa mới lên cấp ba, bình thường đi theo đám người Lệ Tử Dương chơi thôi, không chú ý đến các bạn cùng lớp của mình cho lắm.
“Cậu mau xem đi, góc nghiêng của gương mặt này, cái mũi, cái cằm này…” Bạn cùng bàn ý bảo cô: “Nhưng mà nghe nói gia cảnh hình như không tốt lắm.

Nếu không, cậu ấy sẽ rất hoàn hảo.


Vưu Niệm đem kẹo mút cắn “rắc rắc”, theo ánh mắt của bạn cùng bàn nhìn qua.
Trên bục giảng, Lục Thanh Trạch đang viết thông báo trên bảng đen.
Anh mặc đồng phục mùa hè màu xanh trắng của trường, dáng người gầy, cao của thiếu niên thu hút sự chú ý của cô.

Tóc đen được cắt rất ngắn, xương mày sắc bén, sống mũi cao, môi mỏng hơi mím, đường nét khuôn mặt vừa tinh xảo lại rõ nét.

Chữ viết bảng của anh vừa đẹp mà lại có lực, động tác nước chảy mây trôi, trên mu bàn tay nhô lên những khớp xương rõ ràng.

Ánh nắng mùa thu từ cửa phòng học chiếu lên người anh, chiếu vào ngón tay thon dài của anh như trong suốt.

Nửa bên sườn mặt chiếu rõ dưới ánh sáng, nửa còn lại ẩn trong bóng tối.
Viết bảng xong, Lục Thanh Trạch đặt phấn về vị trí cũ, di chuyển bảng đen lên trên.

Xoay người lại, ánh mắt bình tĩnh lại sâu xa liếc nhìn Vưu Niệm một cái, chân dài lưu loát bước xuống dưới.

Thiếu niên sạch sẽ, ngay cả bóng lưng cũng kiên cường thanh cao.
Người này thật sự là từ đầu đến chân đều toát ra hơi thở cán bộ lớp học giỏi.
Vưu Niệm nhất thời quên mất chiếc kẹo mút đang còn trong miệng, mặc cho vị chua từ lưỡi lan xuống cổ họng.
“Siêu đẹp trai đúng không?” Bạn cùng bàn nâng cằm lên, hừ nhẹ một tiếng: “Mấy nữ sinh lớp khác đều thích lớp trưởng lớp mình, đáng ghét chết đi được.

Nếu không, cậu theo đuổi lớp trưởng đi được không? Nước phù sa không chảy ruộng ngoài mà.”
Vưu Niệm thờ ơ căn kẹo mút thành vụn: “Theo đuổi như thế nào?”
“Nếu cậu theo đuổi được, tôi sẽ giúp cậu trực nhật một học kỳ.” Bạn cùng bàn cười hì hì bổ sung: “Nhưng mà nhất định phải ở học kỳ này theo đuổi được nha.

Thấy sao hả? Cậu có dám đánh cược hay không? ”
“Ồ” một tiếng, Vưu Niệm lấy que kẹo từ trong miệng ra lắc lư, ánh mắt sáng lấp lánh: “Thành giao!”
Từ ngày đó trở đi, cô bắt đầu con đường theo đuổi oanh oanh liệt liệt của mình…
“Niệm Niệm.” Cảm giác đau đớn từ cằm đưa Vưu Niệm từ ký ức trở lại hiện thực.
Cô rời tay Lục Thanh Trạch khỏi cằm mình, ánh mắt nhanh chóng né tránh cái nhìn chăm chú của anh, dùng câu hỏi ngược lại che giấu sự chột dạ của mình.
“Em có thể có chuyện gì lừa gạt anh được chứ?”

Lục Thanh Trạch bình tĩnh nhìn cô một lúc, ánh mắt rơi xuống cằm cô.
Anh vừa mới dùng lực một chút, da ở đó đã bị nhéo đến hơi đỏ.
Ngón tay cái của anh nhẹ nhàng vuốt ve cằm Vưu Niệm, cái vuốt nhẹ này khiến cô cảm thấy có chút tê dại.
“Vưu Niệm, đừng gạt anh.” Ánh mắt Lục Thanh Trạch bình tĩnh, âm thanh không hề có chút gợn sóng.
Sau đó, anh dùng tay cố định gáy cô, cúi đầu, đôi môi ấm áp phủ lên cằm cô.
Thân thể Vưu Niệm hơi run rẩy, cánh tay mảnh khảnh vòng qua ôm Lục Thanh Trạch, chậm rãi ôm chặt.
“Xin lỗi…” Cô xin lỗi trong lòng.
Mới đầu cô đến với anh chỉ là một vụ cá cược.

Trong năm năm hẹn hò, cô không bao giờ đề cập đến nó.

Cho đến bây giờ, cô càng không thể nói ra.

Cô đã bỏ rơi anh một lần, cô không dám nghĩ, nếu cô nói với Lục Thanh Trạch rằng động cơ của cô không thuần khiết, Lục Thanh Trạch sẽ phản ứng như thế nào.
Dù sao cũng đã qua mười năm, ngoại trừ chính cô chắc là cũng không ai nhớ rõ nữa rồi.
Sau khi kết thúc, Vưu Niệm vào phòng đi tắm.
Khi tắm xong, ga trải giường đã được thay mới, cái kia ban đầu thì để trong máy giặt.
Vưu Niệm nằm trở lại giường, kinh ngạc nhìn Lục Thanh Trạch rời khỏi phòng.
Bóng lưng của anh trùng lặp với thiếu niên trong lớp mười năm trước
Đều cao ráo, kiên cường, gầy thẳng.
Chỉ là bây giờ khí chất của anh trở nên trầm ổn và nội liễm hơn.
Khi anh bình tĩnh im lặng nhìn qua, cô thường không thể đoán được anh đang nghĩ gì.
Vưu Niệm nhắm mắt lại, thân thể truyền đến từng đợt cảm giác mệt mỏi.
Mười ngày sau, cô phải nộp một bản thảo cho đạo diễn Thang Húc.
Nhưng hôm nay, cô vẫn chưa động một chữ.
Nghĩ đến bản thảo, trong đầu Vưu Niệm toát ra một chủ ý.
*
Lục Thanh Trạch tắm rửa xong trở về, nằm bên cạnh Vưu Niệm, tắt đèn ở đầu giường đi.
Vưu Niệm xoay người, khẽ nâng thân thể, nâng cánh tay chống mặt mình, tóc dài theo động tác của cô trượt xuống, mùi hương nhàn nhạt theo động tác bay qua.
“Em hỏi anh một vấn đề.”
“Ừm.” Lục Thanh Trạch đưa tay vén tóc cô ra sau tai.
“Em sẽ ngay lập tức viết phác thảo một khung cảnh trong khuôn viên trường.

Bên trong có một cặp đôi yêu nhau, nữ chính có chút lừa gạt nam chính, nam chính liệu còn có thể tha thứ cho cô ấy không? ”
Lục Thanh Trạch suy nghĩ một chút: “Phải xem mức độ lừa gạt như thế nào đã.”
Vưu Niệm mím môi, giọng nói căng thẳng: “Cái loại lừa gạt làm cho người ta rất tức giận.”
Cô nói xong, ánh mắt hơi khẩn trương nhìn chằm chằm Lục Thanh Trạch.
Lục Thanh Trạch trầm mặc một lúc lâu, vỗ vỗ lưng Vưu Niệm: “Nhân vật dưới ngòi bút của em.

Em muốn anh ta tha thứ thì tha thứ, không muốn tha thứ thì đừng để anh ta tha thứ.



“Nhưng em muốn nghe ý kiến của nam giới cơ!” Thanh âm Vưu Niệm lộ ra một tia cố chấp.

Lưng cô hơi cong lên, chăn xốc lên một khe hở lớn, bả vai và ngực đều lộ ra bên ngoài, đôi mắt trong bóng đêm rạng rỡ tỏa sáng.
Lục Thanh Trạch liếc cô một cái, cánh tay vòng qua thân thể cô dùng sức ấn lên lưng, thuận thế ôm người vào trong ngực mình.
Xác định toàn bộ cơ thể cô đều đã được quấn trong chăn, Lục Thanh Trạch trầm giọng nói: “Người khác thì anh không biết.

Em đừng nói dối anh là được rồi.”
Vưu Niệm bị anh ôm, trong hô hấp đều là hơi thở thanh mát trên người anh.

Đôi môi của cô chạm vào quần áo của anh, lông mi đen dài run rẩy, giọng nói trầm trầm: “Anh sẽ không tha thứ cho em vì đã lừa dối anh, phải không?”
Giọng nói của Lục Thanh Trạch có chút căng chặt: “Đúng vậy.

Vì vậy, em đừng lừa dối anh một lần nữa.


Trái tim anh chỉ có một, không chịu nổi một lần nữa bị tổn thương mà cô đem lại.
*
Vưu Niệm ở nhà bế quan mười ngày, viết xong một phần bản thảo mà cô coi như tạm hài lòng.
Sau khi giao cho tổ đạo diễn, trong thoáng chốc, cô như được trút khỏi gánh nặng.
Mấy ngày nay ở nhà buồn bực, Vưu Niệm lập tức liên lạc với hội bạn tốt, muốn tìm chút vui vẻ.
Tên nhóm WeChat của ba người đã được đổi thành “Trao đổi cảm nghĩ về đại hội xem mắt”.
Qua năm mới, trong mắt mẹ Tiết thì Tiết Nhu trở thành gái ế của “Tuổi 28”, cô ấy vẫn được sắp xếp đi xem mắt.

Tiết Nhu tính cách ôn hòa nhu thuận, ngoan ngoãn theo yêu cầu của mẹ đi gặp một người đàn ông khác.
Đáng tiếc, vẫn không có ai thích hợp.
Trong hơn hai mươi năm cuộc đời cô, ngoại trừ tình yêu thầm lặng ở trường trung học, thời đại học cô chỉ có quen ngắn ngủi với một người bạn trai.
Vừa mới hẹn hò không bao lâu, nam sinh kia muốn hôn cô, cô đột nhiên cảm thấy ghê tởm né tránh.

Sau đó lại nhẫn nại hẹn hò vài lần, thật sự không chấp nhận được việc bạn trai động tay động chân, cuối cùng cô đề nghị chia tay.
Từ đó về sau Tiết Nhu không bao giờ yêu đương nữa.
Về phương diện đàn ông, kinh nghiệm của Tiết Nhu có quá ít, mỗi lần xem mắt đều vào trong nhóm xin ý kiến của hai người.
Cái tên nhóm này cũng vì thế mà sinh ra.
Tiết Nhu: “Tuần trước mẹ tớ lại muốn tớ xem mắt ở công viên trung tâm! Chị em có thể tưởng tượng được không? Tớ còn chưa đến 27 tuổi, thế mà tư liệu về bản thân đã được phát đi ở khắp mọi nơi trong công viên! Tớ cũng không phải là đang tìm kiếm việc làm! Trời ơi, đúng là hít thở không thông mà!!! 】
Hạ Anh: [Cừu nhỏ, cậu dọn ra ngoài ở đi! 】
Tiết Nhu: [T^T, mẹ tớ sẽ đuổi hẳn đi mất.


Vưu Niệm cười cười, đưa ra chủ ý cho cô: [Vậy cậu đến công ty Hạ Anh chọn một tiểu ca ca, giả làm bạn trai là được rồi]
Hạ Anh: […]
Tiết Nhu: [!!! Tại sao tớ lại không nghĩ ra nhỉ?! Niệm Niệm, cậu thật thông minh! ]
Hạ Anh: [Không phải tớ không muốn giúp, nhưng tớ cảm thấy mấy người ở công ty của tớ không thích hợp với Cừu Nhỏ.

Sợ cậu ấy bị họ ăn thịt mất.]
Tiết Nhu: [Không sao đâu! Tớ tự tìm ai đó cũng được.]
Tiết Nhu: [Nhưng mà ngày mai tớ còn có một buổi xem mắt nữa, các cậu ai rảnh không, đi cùng đi? ]
Vưu Niệm chính là đang rảnh rỗi đến nhàm chán, lập tức báo danh: [Để tớ đi cùng cậu! ]

Tiết Nhu: [Ô hô tốt quá.

Nếu đối tượng xem mắt của tớ coi trọng cậu, tớ sẽ không phải phiền não nữa rồi.


]
Vưu Niệm: […Vậy cậu yên tâm, tớ nhất định sẽ ăn mặc long trọng】
Tiết Nhu: [(Hai mắt tỏa sáng) nhưng Lục thần có mắng tớ không?]
Vưu Niệm vỗ ngực: [Yên tâm, sẽ không đâu.

Anh ấy đang đi công tác rồi.]
*
Buổi chiều hôm sau, Vưu Niệm mặc một chiếc váy màu đỏ, cộng thêm một cái áo khoác màu lam, màu sắc tươi sáng càng làm nổi bật khuôn mặt kiều diễm của cô.

Trang điểm mắt hơi đậm, eyeliner kéo đuôi mắt ra, hơi nhướng lên, khiến đôi mắt hồ ly càng thêm sinh động, son môi là màu đỏ tươi sáng, phối hợp với mái tóc xoăn dài màu nâu cùng khuyên tai to, một nữ yêu tinh được hiện ra trước mắt.
“Trời ạ, Niệm Niệm, tớ cảm thấy tớ không cần đi nữa.” Trong khoảnh khắc nhìn thấy Vưu Niệm, Tiết Nhu lẩm bẩm.
Đối tượng xem mắt này nếu không để ý tới Vưu Niệm, Tiết Nhu sẽ hoài nghi ánh mắt của anh ta có vấn đề.
Hai người vào nhà hàng, rất nhanh Tiết Nhu đã trao đổi ảnh và nhận ra đối tượng xem mắt.
Là một người đàn ông khoảng 30 tuổi, mặc một bộ đồ màu đen.

Xem ra anh ta đến đây một mình, đang ngồi ở vị trí gần cửa sổ lật xem thực đơn.
Tiết Nhu vội vàng ý bảo Vưu Niệm qua, hai người trực tiếp đi tới đó.
“Xin chào.” Tiết Nhu lịch sự chào hỏi.
Người đàn ông ngẩng đầu, ánh mắt toát ra vẻ kinh ngạc.
“Xin chào.” Anh ta vội vã đứng dậy và kéo ghế cho họ.
Vưu Niệm mỉm cười, ngồi ở vị trí bên trong dựa vào cửa sổ, nhường lại chỗ ngồi đối diện với người đàn ông kia cho Tiết Nhu.
Sau một thời gian ngắn tự giới thiệu, ba người gọi đồ ăn, cuộc xem mắt cũng chính thức bắt đầu.
……
*
Phía bên kia nhà hàng, Lục Thanh Trạch và Cao Xuyên vốn giờ này đang đi công tác lại cùng mấy khách hàng ăn cơm.
Trong lúc nói chuyện vui vẻ, một góc nhà hàng truyền đến một chút tiếng ồn ào.
Mọi người theo tiếng nói nhìn lại, hình như là là một bàn khách gần cửa sổ xảy ra tranh chấp.
Yunni vốn định đề nghị đổi chỗ khác, vừa quay đầu lại, phát hiện ánh mắt Lục Thanh Trạch đang nhìn chằm chằm nơi đó không chớp mắt.

Lục tổng không phải là một người nhiều chuyện thích xem náo nhiệt, Yunni trong lòng hoang mang.

Lại theo ánh mắt của anh nhìn qua, nhất thời bị kinh diễm đến ngạc nhiên.

Thật sự là một cô gái xinh đẹp đến phát sáng.
Mái tóc dài xoăn xoăn, ăn mặc thời thượng, dáng người thướt tha.

Làn da trắng như tuyết, môi đỏ mềm mại, lông mày được kẻ sắc bén, đuôi mắt giương lên, giống như móc câu hồn, làm cho người ta không rời được mắt.
Người đàn ông trước mặt cô dường như bị làm cho choáng ngợp, khuôn mặt đỏ bừng, sắc mặt tỏ vẻ khó xử.
Bên cạnh cô gái kia còn có một cô gái khác gương mặt ôn nhu bình thản.

Đôi mắt tròn tròn, dáng người hơi đầy đặn, nhìn qua là kiểu em gái hàng xóm ôn hòa vô hại.

Phong cách và khí chất của hai người hoàn toàn trái ngược nhau.
Người phụ nữ nói chuyện ở giữa quá bắt mắt, toàn bộ đại sảnh, gần như tất cả đàn ông đều nhìn về chỗ cô.
Ngay cả Lục tổng từ trước đến nay không gần nữ sắc cũng không ngoại lệ.
Trong lòng Yunni thầm cảm thán, thì ra Lục tổng thích kiểu này ha.

Nhưng công ty cũng không thiếu kiểu con gái như vậy thích anh, cũng không thấy anh biểu hiện ra có gì đặc biệt cả…
Đang suy nghĩ, Lục Thanh Trạch đã đứng dậy.
“Xin lỗi.” Anh nói với khách hàng: “Cô gái của tôi dường như đã gặp một chút rắc rối, tôi đi xem một chút, rất nhanh sẽ trở lại.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận