Editor: NU
Beta: Đá bào
—
Lục Thanh Trạch thức dậy từ rất sớm, nhẹ nhàng rời giường đi rửa mặt, trên giường Vưu Niệm vẫn còn đang ngủ say.
Anh bước đến mép giường, cúi xuống hôn lên trán Vưu Niệm.
Vưu Niệm kêu “ưm” một tiếng, giọng nói khàn khàn còn ngái ngủ: “Anh phải đi rồi à?”
Lục Thanh Trạch hôn lên môi cô, vén chăn bông lên, cẩn thận dặn dò “Ừm, em nhớ xuống nhà hàng ăn sáng.”
Vưu Niệm đồng ý rồi nhắm mắt lăn ra ngủ tiếp.
Trong lúc mơ mơ màng màng, cô nghe thấy tiếng bước chân nhẹ của Lục Thanh Trạch.
Sau đó là tiếng đóng cửa rất nhỏ.
Tiếp theo, căn phòng chìm vào yên tĩnh.
Vưu Niệm đối diện với cánh cửa, mở to mắt ra, căn phòng với những tấm rèm dày đóng lại tối tăm và yên tĩnh, cánh cửa trống rỗng.
Vừa rồi khi Lục Thanh Trạch chào tạm biệt cô, cô đang buồn ngủ, mông lung còn tưởng rằng mình đang ở nhà.
Hôm nay chỉ là một ngày làm việc bình thường của anh.
Lúc này, cô mới nhận ra rằng họ đang ở khách sạn rất xa ở thành phố X.
Lục Thanh Trạch sẽ không trở lại tối nay.
Trong lòng có hơi trống rỗng.
Cô nhắm mắt lại, chung quy vẫn là không thắng nổi cơn buồn ngủ.
******
Hạ Thành, Khoa học kỹ thuật Linh Thần.
Ngay khi Lục Thanh Trạch đến công ty, trợ lý Yunni lập tức đón anh đi lên.
“Lục tổng, phòng họp thứ ba đã chuẩn bị xong.
Thông báo về cuộc họp cũng đã được phát cho từng bộ phận, thời gian ấn định là nửa giờ sau.”
“Tôi biết rồi.” Lục Thanh Trạch vội vàng đi về văn phòng.
Trên bàn làm việc của anh là một bản báo cáo.
Tranh thủ thời gian trước cuộc họp, Lục Thanh Trạch nhanh chóng xem qua báo cáo.
“Tính đến tháng 4, Lam Kình, Nguyên Khoa và Tùng Khê có thị phần điện thoại di động 5G nội địa lớn nhất trên thị trường.
Trước mắt Nguyên Khoa sử dụng chip của riêng mình, vì vậy không cần suy xét.
Lam Kình là khách hàng thường xuyên của chúng ta, với thị phần so với Tùng Khê cao hơn 10% … “
Trong phòng họp, PPT được hiển thị trên màn hình lớn, Cao Xuyên lật qua PPT và giải thích phần giới thiệu cho những người tham gia khác.
“Theo tôi được biết, Hoài Tâm đã đạt được ý đồ hợp tác với Tùng Khê.
Điện thoại di động 5G mà Tùng Khê sẽ phát hành vào nửa cuối năm nay là Bạch Hổ 500 do họ phát hành.
Như thường lệ, điện thoại di động Lam Kình mà chúng ta hợp tác với sẽ ra mắt thế hệ sản phẩm mới của riêng mình vào tháng 8 … “
“Tùng Khê thường ra mắt điện thoại di động mới vào khoảng tháng 10.
Trên thực tế, cuộc cạnh tranh giữa Lam Kình và Tùng Khê cũng là cuộc cạnh tranh giữa Linh Thần và Hoài Tâm.
Bên phía Tùng Khê năm ngoái cũng đã liên hệ với chúng ta, nhưng cuối cùng bọn họ vẫn chọn Hoài Tâm.”
Lục Thanh Trạch ngắt lời anh: “Chiều sâu tính năng Bạch Hổ của Hoài Tân có 6Flops, cậu chắc chứ?”
Điều đầu tiên anh chú ý đến là kỹ thuật.
Mặc dù có khoảng cách giữa chỉ số này và Võ Di 98 của Linh Thần, nhưng nó đã rất gần rồi.
Cao Xuyên nhún vai: “Hai ngày trước tôi và bọn họ có một cuộc rượu có nghe nói qua.
Nó không quá tệ.
Không tốt bằng chúng ta, nhưng giá của họ thấp hơn chúng ta 12%.
Tùng Khê cũng cân nhắc chi phí nên mới chọn Hoài Tâm.”
Lục Thanh Trạch nhíu mày, giọng nói bình tĩnh: “Không cần lo lắng về công nghệ.
Bạch Hổ 500 không có NPU độc lập, nó chỉ cải thiện hiệu suất của thuật toán AI ban đầu.
Hiệu suất AI chắc chắn sẽ không thể để đánh bại Võ Di.”
Cao Xuyên vỗ bàn một cái thật to và cười nói, “Có những lời này của cậu thì tôi yên tâm rồi.
Hiện tại, mối quan tâm chính của khách hàng vẫn là hiệu suất.
Tôi sẽ nói chuyện với khách hàng về …”
Cuộc họp bắt đầu từ con chip của đối thủ, tiếp đến là thảo luận về các kế hoạch tiếp theo của Linh Thần.
Khi cuộc họp kết thúc cũng đã là giờ ăn trưa.
Lục Thanh Trạch và Cao Xuyên cùng nhau xuống lầu, đến nhà hàng trong khu nhà ăn của công ty để ăn trưa.
Trong lúc dùng cơm, điện thoại di động của Lục Thanh Trạch vang lên.
Anh bắt máy ngay lập tức.
“Mới ngủ dậy sao? Quần áo của em treo trong tủ.”
“Nước trong cốc anh đã đun hồi sáng, có thể uống.”
“Ừm, anh ăn rồi.”
“Được.”
…………
Chỉ ít ỏi có mấy câu, thân mật lại tự nhiên.
Nghe giọng nói của Lục Thanh Trạch từ cuộc đối thoại vừa rồi, Cao Xuyên lập tức hiểu ở đầu dây bên kia khẳng định là mỹ nữ biên kịch Vưu Niệm.
Chờ Lục Thanh Trạch cúp điện thoại, Cao Xuyên đột nhiên nhớ ra mình đã nhờ Vưu Niệm lấy giúp tấm poster của Tằng Vũ, nói: “A, đúng rồi.
Cảm ơn cô gái nhà cậu vì tấm poster.
Cháu gái tôi nhận được nó vui đến không chịu được.
Nó còn thích tấm poster đó hơn mấy cái váy và túi tôi tặng.”
Anh ta lắc đầu thở dài: “Các cô nương bây giờ, theo đuổi thần tượng cũng quá là điên cuồng rồi.”
Sau một thời gian dài như vậy, Lục Thanh Trạch gần như quên mất chuyện này, ngữ khí nhàn nhạt nói: “Không có gì.”
Cao Xuyên nâng cằm lên, vẫn muốn bày tỏ lòng biết ơn: “Cuối tuần này cậu có thời gian không? Tôi mời hai người dùng cơm.
Món quà sinh nhật này đã giúp tôi tiết kiệm không biết bao nhiêu là tiền.”
Lục Thanh Trạch lắc đầu: “Gần đây cô ấy không ở Hạ Thành.
Có thể hai ba tháng sau mới trở lại.”
Cao Xuyên sững sờ một lúc, sau đó trêu chọc: “Yo, vậy chẳng phải chỉ có một mình cậu cô đơn nơi khuê phòng sao?”
Lục Thanh Trạch cười nhẹ, ngoài dự đoán là anh không lên tiếng phản bác.
Cao Xuyên liếc nhìn biểu hiện của Lục Thanh Trạch, đáy lòng cảm thán không thôi.
Kể từ khi gặp được mỹ nữ biên kịch kia, Lục Thanh Trạch đã thay đổi không ít.
Cậu ta từng chẳng khác gì một cỗ máy làm việc vô cảm, nhưng giờ đã bình thường hơn rất nhiều.
“Này, không sao cả.
Chờ cô ấy trở về tôi lại mời, nhất định phải giữ thể diện cho tôi đấy.” Cao Xuyên mấy lần cũng chưa gặp được Vưu Niệm, đối với cô càng thêm tò mò.
“Mà này, mời cô gái lần trước, bạn của biên kịch xinh đẹp nhà cậu cũng đi cùng luôn đi, đừng khách sáo với tôi.” Anh ta mạnh dạn nói thêm.
Nghĩ đến Vưu Niệm, khóe miệng Lục Thanh Trạch nở một nụ cười: “Được.”
*****
“Xe đạp gió” là bộ phim đầu tiên Vưu Niệm làm biên kịch.
Sau một thời gian, cô nhận thấy trải nghiệm của mình với tổ phim lần này rất khác so với lần trước khi tham gia tổ phim truyền hình.
Trước kia làm chung với tổ phim truyền hình, mỗi ngày cô sẽ vì đủ loại nguyên nhân, lý do mà chỉnh sửa kịch bản.
Ví như khi kinh phí không đủ, không có diễn viên, việc quay kịch bản quá khó, v.v.
Mỗi tối, khi các diễn viên kết thúc cảnh quay, cô còn phải thảo luận kịch bản cho ngày hôm sau với đạo diễn, rồi trao đổi với biên tập viên phụ trách để thông báo cho ngày hôm sau.
Nếu cần thay đổi, cô phải ngay lập tức thông báo cho bộ phận điều phối.
Trong đoàn phim, tổ biên kịch thực sự là không có chút địa vị.
Mọi người ở bất kỳ bộ phận nào của đoàn phim có thể đến gặp họ và yêu cầu thay đổi kịch bản.
Chỉ cần bộ phim đang quay là tiền của đoàn phim vẫn đang tiêu tốn.
Khi đó mọi người đang chờ đợi kịch bản, căn bản là không có thời gian để ngủ cùng nghỉ ngơi.
Nhưng lần này thì khác.
Ngoại trừ khoảng thời gian bận rộn khi đọc kịch bản lần đầu, thời gian hậu kỳ sau này công việc cô đều rất nhẹ nhàng thoải mái.
Kịch bản một khi đã định thì hầu như không cần phải chỉnh sửa gì thêm.
Vưu Niệm ngày thường theo đoàn phim ăn ăn uống uống cùng mọi người, xem các diễn viên quay phim.
Không muốn đến trường quay cũng không sao, có thể ở trong khách sạn, ra ngoài đi chơi hoặc dạo một vòng quanh thành phố X.
Phần lớn thời gian, Vưu Niệm vẫn ngây ngốc ở lại phim trường.
Không khí quay phim của đoàn rất tốt, các nhân viên công tác đều tôn trọng cô, cô cùng đoàn phim ở chung cũng rất hòa hợp vui vẻ.
Có thể trực tiếp tham gia một dự án phim điện ảnh, Vưu Niệm đã có thu hoạch rất lớn.
Nhìn các diễn viên phân tích kịch bản, nhập tâm và diễn xuất, đặc biệt đã giúp cô suy ngẫm lại kịch bản của chính mình.
Đúng lúc này, đoàn phim đang quay cảnh nam chính Vương Tiêu đánh đàn để tỏ tình với nữ chính Lý Đình.
Nam diễn viên Vương Thần có kiểu đầu xếch thịnh hành vào những năm 1990, ngũ quan anh tuấn, dáng vẻ hào sảng.
Mặc chiếc áo sơ mi trắng cài hai cúc trên người, khí chất bất phàm không kiềm chế được.
Theo như kịch bản, Vương Tiêu đã nhờ bạn cùng phòng của Lý Đình gọi người đến bờ hồ của trường.
Màn đêm nồng đậm, ánh trăng dịu dàng.
Trong lúc Lý Đình không rõ chuyện gì đang xảy ra, Vương Tiêu tay cầm đàn guitar xuất hiện, vừa chơi vừa hát một bài hát dân ca Đài Loan mà nữ chính rất thích.
Ánh trăng, làn gió, khuôn viên, dân ca, mỹ nam và thiếu nữ e thẹn.
Hết thảy đều rất lãng mạn và đẹp đẽ.
Đêm đó, Lý Đình đã chấp nhận làm bạn gái Vương Tiêu.
Bài hát này cũng đã trở thành một bản tình ca của hai người.
Vưu Niệm đứng đằng sau màn hình quan sát từ xa, không khỏi liên tưởng đến trường đại học của mình.
Khi đó, Lục Thanh Trạch cũng thích mặc sơ mi trắng.
Khác với vẻ bảnh bao, phóng túng của Vương Tiêu trong phim, Lục Thanh Trạch luôn sạch sẽ và hiền lành.
Đôi mắt đen của anh trầm tĩnh như nước hồ, không có một chút kiêu ngạo cùng tà khí.
Vưu Niệm đắm chìm trong ký ức, hai người bên hồ đã ôm lấy nhau.
“Cắt!” Thang Húc hô dừng lại, “Cũng không tệ lắm, lại một lần nữa cho chắc nào!
Lâm Lâm hốc mắt ngân ngấn nước, hướng về phía đạo diễn gật đầu một cái
Sau khoảng thời gian này, Vưu Niệm đã hiểu tại sao đạo diễn lại chọn Lâm Lâm.
Lâm Lâm tính tình thẳng thắn, dù không có kinh nghiệm diễn xuất, nhưng cô ta có một nghị lực sạch sẽ lại quật cường, rất giống với Lý Đình Đình trong phim.
Cũng khó trách đạo diễn chọn một hồi lâu, lại chọn sinh viên học viện điện ảnh đóng nữ chính.
Quay thêm một lần nữa, cuối cùng đạo diễn cũng tuyên bố kết thúc công việc.
Vưu Niệm uyển chuyển từ chối lời mời cùng nhân viên công tác khác ăn khuya, một mình cô đi đến trước mặt đạo diễn.
“Đạo diễn Húc.” Vưu Niệm gọi một tiếng.
Thang Húc quay đầu lại, nhìn thấy Vưu Niệm một thân váy màu vàng đang đứng ở phía sau lưng mình.
Ông rất có hảo cảm với vãn bối này.
Cô không ỷ bản thân mình lớn lên xinh đẹp thì muốn được hưởng đặc quyền, tác phong làm việc rõ ràng, có thể nhanh chóng lý giải những gì mình muốn.
Đặc biệt am hiểu về tình yêu vườn trường.
“Tiểu Vưu, có chuyện gì vậy?” Giọng điệu của Thang Húc rất tốt.
“Nếu có thể, tôi có thể nghỉ hai ngày vào tuần sau không?” Đôi mắt của Vưu Niệm sáng rực trong bóng tối, giọng điệu đầy mong đợi.
Tuần sau là sinh nhật của cô.
Cô muốn trở về Hạ Thành để cùng Lục Thanh Trạch đón sinh nhật.
Gần đây, Lục Thanh Trạch rất bận rộn, thường xuyên làm việc khuya.
Sinh nhật của Vưu Niệm lại trúng ngày làm việc trong tuần nên cô không muốn làm phiền Lục Thanh Trạch phải xin nghỉ để bay sang đây với cô.
Nếu có thể, vẫn là nên để cô tự trở về.
“Tuần sau …” Thang Húc nhìn về một phía, trong lòng yên lặng tính toán kế hoạch làm việc tuần sau.
“Được rồi.
Nhưng không được tắt điện thoại.” Giọng điệu Đường Húc hòa ái, thực dễ nói chuyện mà đồng ý.
“Cảm ơn đạo diễn!” Mi mắt Vưu Niệm cong cong, vui vẻ chào tạm biệt đạo diễn rồi trở về khách sạn.
****
Trong phòng khách sạn, sau khi tắm rửa sạch sẽ, Vưu Niệm mặc một chiếc váy ngủ màu đen, mái tóc dài buông xuống mềm mại trên ngực.
Cô đem cáo nhỏ trên bàn đặt ở đầu giường, sờ soạng chiếc mũi của nó.
Gần đây, cô rãnh rỗi nên rất thích trò chuyện với cáo con này.
Cô phát hiện, AI do Lục Thanh Trạch tạo ra thông minh hơn những gì cô đã tiếp xúc trước đó.
Đặc biệt là về mặt nhân cách hóa, hầu như không có tình trạng ông nói gà bà nói vịt.
“Tiểu ly, sắp tới là sinh nhật của tôi, cậu có biết không?”
Tiểu ly là cái tên mà cô đặt cho con cáo nhỏ, nó cũng nhanh chóng chấp nhận cách xưng hô này.
Giọng nói máy móc của tiểu ly vang lên: “Tôi biết.
Cậu là Vưu Niệm, sinh nhật của cậu là vào ngày mười lăm tháng sáu.”
Vưu Niệm nhướng mày, hứng thú hỏi: “Cậu còn biết chuyện gì về tôi nữa không?”
Ánh sáng xanh lam của tiểu ly lóe lên, “Vưu Niệm, nữ, năm nay 26 tuổi, tốt nghiệp trung học Bình Thành, trúng tuyển vào khoa Lịch sử của trường đại học A thông qua việc tự đăng ký…”
“Được rồi, được rồi.” Vưu Niệm đầu đầy chấm đen ngắt lời nó “Lục Thanh Trạch đang làm sơ yếu lý lịch à?
Trong khi hai người đang trò chuyện, Lục Thanh Trạch gọi điện đến.
“Niệm Niệm, tuần sau là sinh nhật em.
Anh sẽ đến thành phố X tìm em.”
Vưu Niệm cúi đầu, vô thức vòng những ngón tay của mình trên chăn bông “Không cần đâu.
Tuần sau em phải đến nơi khác.”
Giọng nói của Lục Thanh Trạch dừng lại: “Em không rảnh sao?”
Vưu Niệm mím môi, cố ý làm ra vẻ trịnh trọng nói: “Không rảnh.”
Cô dừng lại hai giây, nói thêm: “Anh tan làm về nhà thì gọi video với em, không được đi lung tung biết không.!”
Nghe thấy Lục Thanh Trạch đồng ý, Vưu Niệm thở phào nhẹ nhõm.
Lần này, hãy để cô tạo cho anh một bất ngờ..