Phía Dưới Hoang Đường


Editor: Yang
Beta: Đá bào
—-
Vưu Niệm mỉm cười chào hai người họ.
Có thể nhìn thấy bằng mắt thường, khuôn mặt Chu Thư Thư lộ ra vẻ dò xét và tò mò.
Khóe miệng Lục mẹ cong lên, gật đầu với Vưu Niệm: “Chào cháu.”
“Anh, buổi trưa anh có về cùng em và mẹ ăn cơm không?” Ánh mắt Chu Thư Thư thỉnh thoảng đảo qua lại giữa hai người bọn họ.
Lục Thanh Trạch lắc đầu: “Anh không về, buổi chiều trường học còn có việc.”
Chu Thư Thư: “Ồ” một tiếng, vẻ mặt có chút thất vọng.
Vẻ mặt mẹ Lục ân cần, vỗ vai cô bé: “Anh con còn có việc phải làm, chúng ta về trước đi.”
Chu Thư Thư miễn cưỡng đồng ý.
“Vậy chúng ta về trước, các con làm việc tiếp đi.” Ánh mắt Lục mẹ dừng ở trên mặt Vưu Niệm mấy giây, mặt không biểu lộ cảm xúc.
Sau khi chào tạm biệt mẹ Lục và Chu Thư Thư, cả hai đi dạo quanh trường.
Vào ngày kỷ niệm, có nhiều cuộc tụ họp của các nhóm nhỏ khác nhau.
Vưu Niệm gặp một số giáo viên và đã chụp rất nhiều ảnh với họ, sau đó gửi chúng cho nhóm trung học.
[Thật náo nhiệt quá đi!]
[Vóc dáng của thầy Lý vẫn tròn trịa như vậy, hahaha]
[Tôi thực sự muốn quay trở lại cấp ba một lần nữa, hu hu hu]
[Vậy cậu một mình quay trở lại đi chứ tôi không muốn làm Ngũ Tam nữa]
[Tôi cũng… sợ bị Vương Hầu Hùng chi phối]
………
Cả nhóm cười nói vui vẻ, rất náo nhiệt.
Vì Lục Thanh Trạch muốn ăn tối với gia đình nên cả hai ở lại trường đến chiều rồi rời đi.
Khi Lục Thanh Trạch trở về nhà, một bữa ăn thịnh soạn đã được dọn sẵn trên bàn ăn.
“Con về rồi? Chuẩn bị ăn cơm đi.” Mẹ Lục nhẹ nhàng thúc giục.
Lục Thanh Trạch đáp ứng, rửa tay và ngồi xuống.
“Anh! Bạn gái của anh thật sự là bạn học cấp ba của anh sao?” Chu Thư Thư nghe thấy tiếng nên đi ra, tràn đầy tò mò về Vưu Niệm.
Lục Thanh Trạch gật đầu.
Mẹ Lục cũng ngồi xuống, im lặng nhìn Lục Thanh Trạch.
“Nhưng anh không phải chưa từng có bạn gái sao?” Chu Thư Thư cau mày.
“Bọn anh mới quen nhau không lâu.” Khóe miệng Lục Thanh Trạch lộ ra một nụ cười.
“Rắc” một tiếng, đôi đũa của mẹ Lục rơi xuống đất.
Bà vội vàng cầm lên đi vào bếp, trong bếp có tiếng nước chảy.
Lục Thanh Trạch nhìn bóng lưng của mẹ mình, trầm tư.
“Được rồi, ăn cơm đi.” Lục mẹ rất nhanh trở lại, cười nói.
Trong bữa ăn, Chu Thư Thư liên tục đặt câu hỏi, tất cả đều hỏi về Vưu Niệm.
Trong mắt Chu Thư Thư, không ai xứng đáng với anh trai cô ấy.

Đột nhiên, anh trai độc thân lại có bạn gái, vậy nên cô ấy tò mò muốn chết.
Lục Thanh Trạch không nhiều lời, anh chỉ nói rằng họ gặp nhau sau khi trở về nước.
“Nhưng em thấy chị ấy trông rất kiêu ngạo…” Không biết có phải là có thành kiến ​​hay không mà Chu Thư Thư có cảm giác không tốt về Vưu Niệm cho lắm.
Xinh thì rất xinh nhưng khí chất đấy lại có vẻ quá mức rồi.

Thoạt nhìn, cô ấy không phải là mẫu người vợ, người mẹ dịu dàng, mà nhìn như một con hồ ly.

Đặc biệt là đôi mắt đó đầy quyến rũ.
“Thư Thư!” Lục Thanh Trạch còn chưa kịp mở lời, bố Chu đã ngắt lời con gái mình trước.
“Nói cái gì vậy! Ăn đi!” Ông liếc mắt nhìn Lục Thanh Trạch, cau mày mắng.
Bố Chu ở độ tuổi 50, làm việc trong một cơ quan chính phủ.

Ông thường nghiêm khắc với con gái nhưng lại luôn tôn trọng người con riêng Lục Thanh Trạch này.
Chu Thư Thư bất mãn bĩu môi, nhưng cũng không dám nổi giận, chỉ có thể cúi đầu ăn.
Vậy là chủ đề kết thúc tại đây.
Vào ban đêm, có tiếng gõ cửa trước phòng Lục Thanh Trạch.
Anh đi tới mở cửa, mẹ Lục đang đứng ở cửa bưng một bát trái cây.
“Sắp xếp đồ đạc xong chưa?” mẹ Lục liếc nhìn vali dưới đất, đặt hoa quả lên bàn, nhẹ giọng nói.
Lục Thanh Trạch gật đầu.
Ngày mai anh phải cùng Vưu Niệm quay trở về Hạ Thành.
Điện thoại di động Cá voi xanh sử dụng chip Linh Thần Võ Di 98 sẽ được ra mắt vào tháng tới.

Một mặt, họ đang tạo ra các sản phẩm phức tạp của đơn vị Võ Di NPU, mặt khác, họ cũng đang thực hiện dự án Cá voi xanh vào năm tới.
Công ty rất bận rộn, vì vậy anh không thể ở lại BÌnh Thành quá lâu được.
Mẹ Lục nhìn đứa con trai cao lớn trước mặt, trong lòng rất an tâm.
Lục Thanh Trạch thừa hưởng ngoại hình và tính cách của cha mình, đồng thời vì gia đình nên anh trưởng thành sớm hơn nhiều so với các bạn cùng trang lứa.

Từ khi còn nhỏ thành tích của anh vẫn luôn rát xuất sắc, anh chưa bao giờ gây rắc rối.

Niềm tự hào lớn nhất trong đời là có một người con trai như vậy.
Nụ cười còn chưa kịp lan ra trong mắt, mẹ Lục đã nghĩ đến cô gái hôm nay gặp ở trường, trong lòng có chút lộp bộp.
Hầu như không bao giờ bà lo lắng về con trai mình.

Lần duy nhất là kỳ nghỉ hè năm năm lớp 11 của anh.
Lúc đó hoàn cảnh gia đình khá hơn một chút nên bà ở lại Bình Thành làm việc.
Trong kỳ nghỉ hè năm đó, con trai bà, người luôn thanh lãnh điềm tĩnh, mà tâm trạng lại có chút kém
Mỗi ngày sáng sớm liền đi ra ngoài, buổi tối mới trở về.
Anh nói là mình nhận làm gia sư, nhưng mẹ Lục không biết đó là loại gia sư gì mà khiến anh trong một thời gian ngắn gầy đi nhiều như vậy.
Sau khi ở nhà không lâu, anh lại vội vã quay lại trường học.
Ngay sau đó, bà nghe tin anh sẽ đi du học.
Mẹ Lục vẫn luôn biết con trai mình có một cô bạn gái xinh đẹp sống trong một khu dân cư cao cấp đối diện ngõ Trường An.
Hai người bên nhau từ thời trung học đến đại học.
Trong kỳ nghỉ hè, cô gái đó đến nhà, bà cũng nhìn thấy cô ấy.
— Đó là một cô gái xinh đẹp sắc sảo.
Mẹ Lục biết Lục Thanh Trạch rất thích cô gái đó, thậm chí còn vì cô mà từ bỏ ý định ra nước ngoài và muốn ở lại trong nước.
Tại sao bây giờ đột nhiên anh lại muốn đi du học?
Khi đó, mẹ Lục đã thận trọng hỏi về bạn gái của anh.
Không ngờ, trầm mặc hồi lâu, Lục Thanh Trạch trầm giọng nói: “Chúng con chia tay rồi.”
Mẹ Lục giật mình, vội hỏi chuyện xảy ra lúc nào.
Nhưng Lục Thanh Trạch không muốn nói nhiều hơn nữa.
Sau đó, anh ra nước ngoài và quay lại trở lại lần nữa.
Sự nghiệp phát triển ngày càng tốt đẹp nhưng lúc nào cũng chỉ có một mình.
Là một người mẹ, bà không thể nói là không lo lắng.
Bà rất vui khi hôm nay thấy bên cạnh Lục Thanh Trạch có một cô.
——Cho đến khi bà nhìn rõ khuôn mặt của cô gái.
Khuôn mặt đó đẹp đến mức khó có thể quên được.
Trước đây đã nhiều lần bà nhìn thấy Lục Thanh Trạch ngồi bên bàn, mân mê bức ảnh ố vàng với đôi mắt sâu thẳm.
Đó là một bức ảnh tập thể của học sinh lớp 1-3.
Sau khi tìm kiếm một lúc trên bức ảnh đó, cuối cùng bà cũng tìm ra lý do tại sao.
Trong bức ảnh, ở vị trí trung tâm của các cô gái, ở hàng thứ hai là một cô gái xinh đẹp quen thuộc.
Nét mặt sáng sủa thanh tú, thần thái bay bổng, phóng đãng.

Ngay cả khi mặc đồng phục học sinh, cô vẫn nổi bật và rực rỡ.
Mẹ Lục thở dài, từ trong ký ức quay về thực tại.
Bà do dự một chút, nhẹ giọng nói: ” Hôm nay cô gái kia...”
Lục Thanh Trạch gật đầu, dường như biết bà sẽ hỏi gì, bình tĩnh thừa nhận: “Vâng, đó là bạn gái cũ của con, Vưu Niệm.”
Lòng mẹ Lục chùng xuống, thận trọng hỏi: “Hai đứa, là kỳ nghỉ hè năm hai đại học chia tay nhau sao?”
“Vâng.”
Sau khi nhận được câu trả lời, mẹ Lục liếc sang chỗ khác, cảm thấy hơi bối rối.
Theo phản ứng và tính cách của Lục Thanh Trạch, hẳn là Vưu Niệm đã đề cập đến việc chia tay.
Mẹ của Lục cảm thấy hơi có lỗi khi nhớ lại những gì mình đã nói với Vưu Niệm.
Bà chỉ nói với cô ấy về sự hy sinh mà Lục Thanh Trạch đã dành cho cô, muốn cô ấy đối xử tốt với Lục Thanh Trạch.

Đây không phải là lý do dẫn đến cuộc chia tay, phải không?
“Hai đứa lại ở cùng nhau, con nghĩ kỹ chưa?”
Bà thà rằng Lục Thanh Trạch tìm một cô gái không thích lắm, nhưng dịu dàng và thấu hiểu.
“Mẹ.”
Lục Thanh Trạch nhìn người mẹ nhân từ của mình và cười nhẹ: “Con đã nghĩ kỹ điều đó từ khi học trung học rồi.”
Vẻ mặt Lục mẹ sững sờ trong giây lát, lòng bàn tay nắm chặt, mồ hôi đầm đìa.
Bà nặn ra một nụ cười, giọng nói vẫn duy trì sự dịu dàng của một người mẹ yêu thương: “Ngủ sớm đi, mẹ ra ngoài.”
Bà biết tính con trai, rất khó thay đổi những việc mình đã quyết định.
Anh thực sự nhận định cô gái này rồi.
Nhưng còn Vưu Niệm thì sao?
Ngày hôm sau, Vưu Niệm và Lục Thanh Trạch cùng nhau trở về Hạ Thành.
Ngoài hai người, còn có một người đi theo——Chu Thư Thư.
Cô chuẩn bị đến trường đại học A để báo danh, quấn quýt muốn cùng Lục Thanh Trạch đi Hạ Thành.
Nghĩ tới cô bé được nghỉ vài ngày nữa, vé máy bay cũng vẫn còn.

Lục Thanh Trạch cũng mang theo Chu Thư Thư đi cùng.
Vưu Niệm không phản đối điều này.
Đối phương chỉ là một cô gái 18 tuổi, cho nên cô cũng mang theo, dù sao ở vài ngày cô bé cũng sẽ đến Đại học A.
Sảnh chờ của sân bay.
Vưu Niệm ngồi trên ghế và trò chuyện với mấy người Tiết Nhu và Hạ Anh trên Wechat.
Chu Thư Thư ngồi cạnh cô, xem video.
“Thư Thư, em muốn uống cái gì?” Thấy thời gian còn sớm, Lục Thanh Trạch lớn tiếng hỏi.
Chu Thư Thư liếc nhìn Vưu Niệm, nói với một tâm trạng rất tốt: “Em uống gì cũng được ạ, xem chị ấy muốn uống gì, em giống như vậy là được rồi.”
Lục Thanh Trạch giải thích: “Cô ấy thích uống cà phê Americano, có thể em sẽ uống không quen.”
Trong ấn tượng của anh, Chu Thư Thư luôn thích uống đồ ngọt.

Anh còn phát hiện một nửa hộp Coca chưa uống hết ngày hôm qua.
Dường như rất muốn chứng minh mình đã trưởng thành, Chu Thư Thư vỗ ngực hứa hẹn: “Em muốn nếm thử!”
Lục Thanh Trạch không nhiều lời, thân mật vén tóc Vưu Niệm ra sau tai: “Vẫn là phong cách Mỹ chứ?”
Vưu Niệm bận đánh máy, nhẹ nhàng đáp lại một tiếng “Ừm”.
Sau khi Lục Thanh Trạch rời đi, Chu Thư Thư đến gần Vưu Niệm hỏi một cách nịnh nọt: “Chị, lát nữa em đổi chỗ cho chị được không?”
Vé của cô đã được mua sau đó, nó cách xa vị trí của hai người họ.
Vưu Niệm ngước mắt lên, nhẹ liếc cô một cái: “Chị không muốn đổi với em.”
Chu Thư Thư “Ồ” một tiếng và ngồi lại.
Thật không dễ nói chuyện chút nào, cô ấy thực sự không phải là một cô gái đồng cảm!
Chu Thư Thư ghi nhớ trong lòng.
Lần này cô đến với một nhiệm vụ.
Cô muốn xem bạn gái của anh trai thế nào.

Anh trai tốt như vậy cũng không thể tìm một chị dâu ác độc được.
“Nếu không em đổi với Lục Thanh Trạch đi?” Một thanh âm đột nhiên từ bên cạnh truyền đến.
Chu Thục Thư quay đầu lại.
Một khuôn mặt được trang điểm tinh tế mang theo nét trêu chọc, với đôi mắt hơi nhướng lên.
“Chúng ta có thể tán gẫu.

Đại học A có mấy cái truyền thuyết ma quỷ, để chị nói rõ ràng với em một chút.”
Vưu Niệm đặc biệt nhấn mạnh cách phát âm của từ “Nói rõ ràng”.
Chu Thư Thư bỗng nhiên rùng mình vô cớ.
Cô sợ bóng tối và ma quỷ, vì vậy không có hứng thú với những truyền thuyết này.
“Bỏ đi.” Chu Thục Thư lắc đầu liên tục, xin thứ lỗi cho kẻ bất tài này.
Vưu Niệm nhướng mày, quên đi ư.
Một lúc sau, Lục Thanh Trạch quay lại với hai tách cà phê trên tay.
“Cảm ơn anh!”
Chu Thư Thư nhận lấy, không kiên nhẫn nhấp một ngụm.
Hương vị không ngon, uống không ngọt cũng không thơm.
Cô hiếm khi uống cà phê, có uống thì cũng là cà phê Mocha hoặc là Cappuccino, những loại mà có cho thêm đường.
Chu Thư Thư bất giác cau mày, liếc sang bên cạnh.
Vưu Niệm vẫn như bình thường, nhấp vài ngụm rồi đưa cà phê cho Lục Thanh Trạch bên cạnh.
Có một vết son môi mờ trên mép cốc.
Lục Thanh Trạch cầm cốc lên, nhấp một ngụm một cách tự nhiên.
Môi anh chạm lên vết son đỏ của cô.
Chu Thư Thư đã bị động tác thân mật như thói quen này làm cho sững sờ.
Ahhh! Như thế này thì không phải là họ đã hôn gián tiếp sao?!
Không đúng!
Họ là một cặp, chắc hẳn đã hôn nhau rồi.
Trời ơi a a a a!
Chu Thư Thư không dám tưởng tượng hình ảnh anh trai bình tĩnh và lý trí của cô khi hôn môi sẽ như thế nào.
Đối với một cô gái chưa từng có bạn trai như cô mà nói, tưởng tượng ra hình ảnh như vậy có hơi quá sức.
“Tại sao em lại đỏ mặt?”
Chu Thư Thư giật mình, ngước mắt lên bắt gặp ánh mắt trêu ghẹo của Vưu Niệm.
Trên mặt Vưu Niệm lộ ra nụ cười, “Bọn chị cũng không có hôn, em thẹn thùng cái gì?”
Chu Thư Thư quả thực bị da mặt dày này của cô làm cho choáng váng.
Hôn cái gì…
Người phụ nữ này lại không biết xấu hổ mà nói thẳng ra như vậy.
Thật là hồ ly tinh!
Chu Thư Thư tức giận quay đầu đi, cắm tai nghe vào nghe nhạc.
Làm ra bộ dáng “Để tôi xinh đẹp một mình đi”.
Vưu Niệm không thèm để ý, quay đầu cười nói nhỏ với Lục Thanh Trạch: “Xem ra hình tượng của anh trong tâm trí em gái rất thuần khiết.

Nếu Thư Thư thấy chúng ta hôn nhau ở nhà, tam quan của em ấy liệu có sụp đổ và nghi ngờ thế giới này không?”
“Niên Niệm.” Lục Thanh Trạch nắm tay cô, hơi nhíu mày: “Không nên dạy dỗ hư trẻ con.”
Vưu Niệm “Hừ” một tiếng, trầm giọng nói: “Người không đắc tội em, em cũng sẽ không đắc tội người khác.”
Đừng tưởng cô không thấy, cô gái nhỏ này đối với cô có chút địch ý.
Rất nhỏ, giống như một sợi dây vô hình.
Trải qua nhiều ánh mắt cùng công kích và chán ghét rồi, trình độ này đối với Vưu Niệm không đáng nhắc tới.
Chỉ là hơi buồn cười khi thấy cô ấy đỏ mặt vì bị mình trêu chọc.
Dù sao dạo này cô ấy cũng không có việc gì, nếu như Chu Thư Thư đối với cô có gì không tốt, cô cũng sẽ rất vui vẻ chơi cùng với cô ấy.
Sau khi trở lại Hạ Thành, sau khi thu xếp xong cho Chu Thư Thư, ba người họ cùng nhau ăn trưa bên ngoài.
Vào buổi chiều, khi Lục Thanh Trạch đi làm, Vưu Niệm và Hạ Anh hẹn nhau đi mua sắm.
Chu Thư Thư phải ở nhà một mình.
Sau khi mua sắm xong, Vưu Niệm mua bữa tối từ bên ngoài về ăn cùng Chu Thư Thư.
“Anh trai em về muộn, chị cũng không biết nấu ăn nên em ăn cái này đi.”
Vưu Niệm mở túi đóng gói, đó là điểm tâm của Phong Ký.
Chu Thư Thư dùng thìa múc một miếng hoành thánh bỏ vào trong miệng, mùi vị mằn mặn trong nháy mắt tràn trong miệng.
“Ngon quá.” Cô lẩm bẩm, ăn một ngụm lớn.
Nó ngon đến mức muốn nuốt luôn cả lưỡi vào.
Được rồi, vì đồ ăn ngon, cô quyết định không quan tâm đến chuyện xảy ra ở sân bay hôm nay.
Chu Thư Thư phồng má, vừa nhai vừa suy nghĩ.
Buổi tối, Vưu Niệm tắm rửa sạch sẽ, đột nhiên nghĩ tới một vấn đề quan trọng đã lâu không được chú ý tới.
Cô thậm chí còn không kịp sấy tóc, vội vàng lao vào phòng làm việc.
“Lục Thanh Trạch!” hai mắt Vưu Niệm lấp lánh, thần sắc có chút hưng phấn.
“Chìa khóa ngăn kéo của anh đâu?”
Người đàn ông ở bàn làm việc ngẩng đầu lên và nhìn Vưu Niệm nở một nụ cười.
“Ngăn kéo này đã lâu không khóa rồi.”
Trước khi cô quay lại, anh đã mở khóa.
Chỉ là bản thân cô không nhận ra thôi
“Thật sao?” Vưu Niệm hơi sửng sốt.
Lục Thanh Trạch nắm lấy tay cô, ngón tay mân mê chiếc nhẫn của cô: “Muốn xem không?”
“Bên trong này cái quan trọng nhất là chiếc nhẫn trên tay em, còn mọi thứ khác chỉ là chuyện nhỏ”, anh giải thích.
Vưu Niệm cúi đầu nhìn xuống tay mình.
Cái quan trọng nhất…
Cô dường như có thể đoán được trong ngăn kéo có những gì.
Vưu Niệm đưa tay về phía ngăn kéo, ngón tay chạm vào mặt gỗ lạnh lẽo của ngăn kéo.
Nhẹ nhàng mở ngăn kéo ra giống như mở hộp kho báu dưới ánh trăng.
Những năm tháng và ký ức đã qua xuyên qua thời gian và không gian, ngay lập tức xuất hiện trước mặt Vưu Niệm.
“Anh còn giữ những thứ này…” Vưu Niệm cúi đầu lẩm bẩm một mình: “Nhưng chúng ta đã chia tay rồi…”
Lục Thanh Trạch kéo cô ngồi lên đùi anh.
Cằm của người đàn ông đặt trên vai cô, râu ngắn chọc vào làn da mỏng manh và thịt non, có chút ngứa ngáy.
“Thì sao?” Lục Thanh Trạch nhẹ nhàng nói, với giọng điệu thỏa hiệp.
Đối với anh, tất cả thời gian ở bên cô đều đáng nhớ.
Cho dù lý do bắt đầu và kết thúc một mối quan hệ có vô lý đến đâu, thì những kỷ niệm bên nhau là có thật và nó rất tốt đẹp.
Cùng em ở bên nhau, cho dù nó có hoang đường thì cũng là quãng thời gian tươi đẹp..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui