Phía Dưới Hoang Đường


Editor: Gió
Beta: Đá bào

Ngày hôm sau khi Vưu Niệm tỉnh dậy, cô vô cùng ngạc nhiên khi phát hiện việc thanh minh không chỉ không làm cho hotsearch giảm nhiệt mà ngược lại tăng lên vài hạng.
Cùng với lúc đó, bình luận và tin nhắn cũng như muốn bùng nổ.
Nguyên nhân là bởi tối qua ảnh đế Cố Hoài Lương bình luận bài đăng thanh minh của cô.
Cố Hoài Lương là đàn em cấp ba của cô, từ hồi cấp ba đã nổi tiếng vì một tấm ảnh, là nhân vật nổi tiếng trong trường.

Sau đó cậu ấy tiến vào vòng giải trí, tuổi tuy còn trẻ nhưng đã giành được giải thưởng ảnh đế, kèm theo đó là vô số fan hâm mộ.
Bởi vì Lệ Tử Dương, Vưu Niệm và Cố Hoài Lương coi như cũng có quen biết, nhưng cô chỉ là một biên kịch bình thường, mà Cố Hoài Lương lại là ảnh đế tiếng tăm nên hai người không có hợp tác gì trong công việc.
Vưu Niệm cũng không ngờ rằng Cố Hoài Lương lại đột ngột bình luận dưới bài viết của mình như vậy.
Bình thường Cố Hoài Lương rất ít đăng Weibo, cho dù là tin tức gì mới, chỉ cần có dính đến tên anh là sẽ lên hotsearch, chuyện tối qua tất nhiên cũng không ngoại lệ.
Tối qua sau khi Vưu Niệm lên tiếng, vẫn có rất nhiều người nghi ngờ ảnh chụp bức thư tình của cô là giả, Cố Hoài Lương trả lời dưới những dòng bình luận kia.
[Cố Hoài Lương: Vật chứng không đủ, vậy thêm nhân chứng nữa thì sao? Tôi chứng minh mọi lời @Vãn Bạch nói là sự thật.

Chuyện đàn chị yêu đương lưu truyền trong trường cấp ba của tôi vài năm liền.]
Chỉ bằng dòng bình luận ấy thôi, người qua đường và fan hâm mộ đều bùng nổ.
[Đây là Cố Hoài Lương hay sao?]
[Huhuhu cuối cùng anh cũng xuất hiện rồi anh trai.]
[Ai đó cứng mồm cứng miệng kia ơi, thấy chưa này? Bạn cùng trường đều đã nói là thật rồi!]
[Cảm ơn anh Cố đã lên tiếng giúp.]
[Vãn Bạch trâu bò thật đấy, chuyện Tằng Vũ tương tác với cô ấy tôi tưởng đã là cực hạn rồi, không ngờ lần này ngay cả Cố Hoài Lương cũng xuất hiện, phục sát đất.]
[Mẹ nó, đối tượng viết thư tỏ tình của Vãn Bạch không phải là Cố Hoài Lương đấy chứ?!]
….
Chỉ là những lời đoán mò ấy rất nhanh sau đó đã bị fan của Cố Hoài Lương và người hâm mộ sách Vưu Niệm phủ nhận.
[Không thể nào! Anh tôi hồi cấp ba không có bạn gái!]
[Thư tình ấy là Vãn Bạch viết cho bạn học, Cố Hoài Lương cũng không cùng khoá với cô ấy, đừng đoán bừa.]
[Vậy Vãn Bạch viết thư tình cho ai thế? Tôi tò mò muốn chết! Họ có còn ở bên nhau nữa không vậy?]
[Lầu trên nghĩ nhiều rồi, trước kia Vãn Bạch có nói cô ấy độc thân, mối tình học trò chắc chắn là tan rồi.]
[Huhuhu, thật đáng tiếc, tôi thích nam chính của [Thanh Sơn Ngoại] chết mất.]
….
Vưu Niệm lướt điện thoại, nhờ có Cố Hoài Lương chứng minh, khu bình luận hoàn toàn không có lời nghi ngờ nào nữa.
Mọi người kinh ngạc phát hiện, thì ra Vãn Bạch và Cố Hoài Lương không chỉ cùng trường, còn có giao tình nữa.

Vốn chỉ là chuyện trong giới viết lách nhưng bởi vì sức ảnh hưởng của Cố Hoài Lương mà lên tin tức, độ hot tăng cao.
Lúc này, Minh Úc, tác giả của [Người tình màu trắng] cũng lên tiếng, bày tỏ rằng là do fan của mình hiểu lầm, muốn gửi lời xin lỗi đến Vãn Bạch.
Vưu Niệm cười trong lòng một tiếng, không hề cần lời xin lỗi này của cô ta.
Tối qua đã có đồng nghiệp trong vòng tiết lộ một chút tin tức cho cô, chuyện này phía điện ảnh [Bốn Mùa] cũng góp sức thêm dầu vào lửa, nhân cơ hội này khiến [Bốn Mùa] nổi tiếng thêm một chút.
Đối với hành động không biết xấu hổ này, cô không muốn thông cảm.
Vưu Niệm mở Wechat của Cố Hoài Lương lên, gửi cho cậu một lời cảm ơn.
Vài năm trước Lệ Tử Dương có bảo cô thêm wechat của Cố Hoài Lương, sau khi thêm vẫn luôn nằm ở đó, không ngờ giao tình nhạt như nước ấy lại giúp đỡ cô một lần này.
Không hổ là bạn cùng trường Tân Trung, một loại cảm xúc tự hào bỗng chốc trào dâng.

Qua một lát Cố Hoài Lương mới trả lời: [Chuyện nhỏ thôi mà, không chừng sau này lại có việc cần chị giúp đỡ.]
Giúp đỡ?
Cậu ấy là một ảnh đế có phòng làm việc riêng, còn cần đến biên kịch nhỏ như cô giúp đỡ sao?
Vưu Niệm chỉ coi đó là lời khách sáo, cũng không quá để trong lòng.
Sau khi lịch sự đáp lại, rất nhanh sau đó cô đã bỏ chuyện này qua sau đầu.
Vưu Niệm cất điện thoại, đi tới thư phòng tìm Lục Thanh Trạch.
Anh ngồi thẳng lưng, ánh mắt chăm chú nhìn vào màn hình máy tính, lúc Vưu Niệm bước vào cũng không để ý đến.
“Anh đang xem gì vậy?”
Vưu Niệm đứng ở phía sau ghế của Lục Thanh Trạch, cúi người về phía trước, hai tay từ cổ người đàn ông tiến đến phía trước, rồi từ ngực dịch xuống dưới.
Tay trái Lục Thanh Trạch kéo lấy cánh tay cô, giải thích: “Là bình luận đánh giá nội bộ về điện thoại mới Ngư Thích 3 của Lam Kình.”
Ngày phát hành đến gần, trên truyền thông không ngừng xuất hiện những tin tức liên quan đến Ngư Thích 3, thật thật giả giả khiến người ta khó mà phân biệt.

Điều khiến mọi người mong chờ nhất là con chip Võ Di 98, thứ trong lời đồn đoán rằng sẽ hạ gục được tất cả các đối thủ.
Một tuần qua đi, Ngư Thích 3 được trang bị con chip Võ Di 98 chính thức được kiểm duyệt.
Lúc lúc đó Linh Thần đã đang nghiên cứu phiên bản tiếp theo của Võ Di – Võ Di 200.

Võ Di 200 sẽ sử dụng công nghệ sản xuất 5nm tiên tiến hơn nữa, dựa vào đó sẽ nâng cao được tính năng CPU.
“Ngư Thích 3?”
Vưu Niệm tìm kiếm trong đại não một hồi, nhớ ra được mình đã thấy qua cái tên này trên Weibo.
“Có phải sẽ tổ chức lễ ra mắt không anh?”
Lục Thanh Trạch: “Ừm, tuần sau ở Nam thành.”
Vưu Niệm cũng nhớ ra, sau khi Lục Thanh Trạch về nước, cô cũng nhờ vào chương trình ra mắt sản phẩm mới mà nhận ra anh.
“Anh cũng sẽ đi sao?”
Lục Thanh Trạch lắc đầu, “Lần này không đi.”
Vưu Niệm ‘Ồ’ một tiếng, “Không đi đúng lúc.”
Trong chương trình năm ngoái, anh chỉ lộ sườn mặt mơ hồ, không hề thu hút sự chú ý của mọi người.

Nhưng với gương mặt này của anh, nếu như chính thức xuất hiện trước ống kính, cư dân mạng chắc chắn sẽ đào sâu tìm hiểu anh.
“Chiếc điện thoại này có gì đặc biệt khác với đời trước không vậy?” Ánh mắt Vưu Niệm dời lên màn hình, nhìn bề ngoài có vẻ không có gì khác lắm.
“Trí tuệ nhân tạo tiến bộ hơn rất nhiều.”
Đời mới đương nhiên sẽ cải thiện ở rất nhiều phương diện, nhưng đặc sắc nhất có lẽ nằm ở trí tuệ nhân tạo AI của Ngư Thích 3.
“Trí tuệ nhân tạo?” Vưu Niệm khẽ nhíu mày.
Lục Thanh Trạch khẽ dừng lại, quay đầu nhìn Vưu Niệm, “Chiếc người máy anh tặng em, em có chơi với nó không?”
Vưu Niệm gật đầu, “Hồi quay phim em có thường trò chuyện với chú ta.”
“Em cảm thấy nó ra sao?”
“Rất thông minh, như thành tin luôn rồi ấy.”
Nó mới là hồ ly tinh nhỏ ấy chứ?
Lục Thanh Trạch ‘Ừm’ một tiếng, khoé môi cong lên, “Ngư Thích 3 với trợ lý Tiểu Ngư còn thông minh và có tính cách hơn so với nó.

Đồng thời khách hàng còn có thể dựa vào sở thích của mình mà cài đặt tính cách cho Tiểu Ngư.

Nói như vậy em đã hiểu chưa?”
Ngoài việc hỗ trợ giọng nói, Ngư Thích 3 còn có thể nhận dạng hình ảnh, gương mặt, thu thập dữ liệu,… Tất cả đều tiến bộ hơn nhiều so với đời trước.

Vưu Niệm như hiểu như không mà gật đầu.
Lục Thanh Trạch cười một tiếng: “Đợi đến khi điện thoại chính thức được bán ngoài thị trường, anh mua một chiếc về là em sẽ hiểu.”
“Được.” Vưu Niệm nghiêng đầu hôn anh, “Vậy em mời anh ăn cơm nhé.”
“Ăn gì vậy.”
“Em nghe Hạ Anh nói bên Nam Hồ có mở một tiệm lẩu mới.” Vưu Niệm cười hì hì, “Không phải anh thích ăn dạ dày bò hay sao? Nghe nói đồ của tiệm đó rất ngon, em mời anh ăn.”
Là cô ấy muốn ăn đúng không?.


Lục Thanh Trạch cảm thấy buồn cười mà nhìn cô, sau đó tắt máy tính đi.
“Được, chúng ta đi thôi.”
Một tuần sau, Ngư Thích 3 của Lam Kính chính thức được phát hành.
Cùng với lời giới thiệu của người phụ trách về từng chức năng mới của điện thoại, hội trường lúc lúc lại vang lên tiếng ngạc nhiên và âm thanh của những tiếng vỗ tay.
“CPU của chúng tôi có gắn NPU độc lập, tính năng AI tiến bộ hơn đời trước 40%…”
Trên sô pha, Vưu Niệm vừa nghe vừa díp mắt lại.
Đối với người ngoài ngành mù công nghệ như cô mà nói, cô chỉ có thể từ biểu cảm của khán giả mà nhận ra được Ngư Thích 3 lợi hại ra sao.
Cô quay đầu nhìn Lục Thanh Trạch ở bên cạnh.
Anh ôm gối, lưng ngồi thẳng, mắt nhìn về phía màn hình, khoé miệng thỉnh thoảng lại hiện lên ý cười.
Hay vậy sao?
Vưu Niệm quay đầu lại, kiên nhẫn xem thêm một hồi, buổi lễ ra mắt cuối cùng cũng có tiết mục khiến cô cảm thấy thích thú.
“Tôi có thể tự tin mà nói, công nghệ trí tuệ nhân tạo của Ngư Thích 3 ưu việt nhất trên thị trường.

Tiếp theo đây chúng ta có thể cùng làm một thí nghiệm nhỏ thú vị, những vị khách nữ của chúng ta có thể sẽ cảm thấy thích thú đó….”
Người dẫn chương trình cười, “Chúng ta cùng tiến hành nào.”
Anh ấy hỏi điện thoại: “Tiểu Ngư, xin hỏi ai là người xinh đẹp nhất trong hội trường ngày hôm nay vậy?”
Tiểu Ngư đáp: “Anh để tôi nhìn trước đó, bây giờ tôi chỉ thấy được mỗi anh mà thôi.”
Cả hội trường bật cười.
MC cũng cười, “Có có vẻ hơi bướng bỉnh nhỉ.”
Anh giơ camera về phía mọi người, cùng với lúc đó đèn trong hội trường cũng sáng lên, màn hình lớn trên sân khấu chiếu lên hình ảnh được ghi lại từ điện thoại.
Điện thoại được dùng chức năng quay góc rộng, từ phía khán đài có thể chụp lại được tất cả mọi người.”
“Nó sẽ phán đoán ra sao vậy anh?” Vưu Niệm tò mò nói.
Cái này khá giống với mấy ứng dụng chụp ảnh thịnh hành trước kia.
Lục Thanh Trạch giải thích: “Dựa theo số liệu về thẩm mỹ quan đã thu thập được, sau đó thông qua việc quét và nhận diện gương mặt rồi chọn ra ai phù hợp với gu thẩm mĩ của đại đa số đông nhất.”
Vưu Niệm cười một tiếng: “Khá giống với việc chị em plastic bọn em so sánh nhan sắc đấy.”
Vài giây sau trôi qua, Tiểu Ngư đã chọn xong, ngay sau đó camera không ngừng phóng đại, gương mặt của một cô gái hiện lên màn hình lớn.
Quả thực là một mỹ nữ, tóc dài mắt to, da trắng môi hồng.
Nữ sinh được chọn thụ sủng nhược kinh, lấy tay che miệng cười.
Khán giả nhiệt vỗ tay.
“Đương nhiên, đây chỉ là một trò chơi nhỏ thú vị, Tiểu Ngư của chúng tôi có rất nhiều tính năng, nó có thể nhận diện các loại ngôn ngữ địa phương khác nhau, vì vậy nếu trong nhà có người già cũng không cần lo lắng…”
Phần sau Vưu Niệm không nghe được mấy, cô nghiêng đầu nhìn về phía Lục Thanh Trạch, nhíu mày nói: “May là anh không đi, nếu không gương mặt này của anh sẽ xuất hiện trên màn hình lớn rồi.”
Lục Thanh Trạch cười: “Em có niềm tin ở anh vậy à?”

Vưu Niệm nhẹ nhàng ‘Ừm’ một tiếng.
Không biết là vì sao, gần đây cô có một loại cảm giác giống như ‘heo nhà mình’ bị người khác nhìn thấy rồi.
Thực tế chứng minh, dự cảm của phụ nữ luôn rất chính xác.
Lễ ra mắt trôi qua chưa được hai tuần, Tiết Nhu đã gửi một tấm ảnh chụp màn hình vào nhóm bạn thân, điên cuồng tag @Vưu Niệm.
Tiết Nhu: [Niệm Niệm mau nhìn xem! Trên mạng có người thảo luận về Lục Thần này!]
Vưu Niệm nhấn vào link Tiết Nhu gửi, dở khóc dở cười.
Có người đăng bài lên một diễn đàn nổi tiếng nào đó: [Phát hiện ra một tổng tài giữa đời thực, còn đẹp trai hơn cả mấy nam chính trong tiểu thuyết ấy.]
Chủ bài đăng lên tiếng nói rằng bạn trai mình là người mê công nghệ, thường đọc các loại tạp chí, gần đây Lam Kình ra mắt điện thoại mới, tạp chí kỳ này có nói về đề tài 5G, cô ấy vô tình nhìn thấy tấm ảnh này nên không kìm nén được mà chia sẻ.
Trên bức ảnh là người đàn ông văn nhã lịch sự, ngũ quan anh tuấn, góc mặt sắc nét, trưởng thành mà khiêm tốn, khí chất trầm ổn toát lên.
Dưới bức ảnh là một dòng chữ nhỏ: Phó giám đốc khoa học kỹ thuật Linh Thần, Lục Thanh Trạch.
[Mẹ ơi đẹp trai chết con mất!]
[Chủ topic ơi cho tôi xin tên tạp chí với, bây giờ tôi đi mua ngay đây.]
[Aaaaa! Tôi biết công ty này, là công ty cung cấp chip điện thoại cho điện thoại Lam Kình.]
[Tôi thích kiểu chín chắn trưởng thành này chết mất thôi.]
[Hét lớn: Tôi có thể!!]
[Được rồi, tôi phải đi làm phu nhân phó giám đốc đây, mọi người đợi tôi nhé.]

Vưu Niệm đọc những dòng bình luận, cười tắt màn hình.
Muốn thảo luận thì cứ thảo luận đi, dù sao cô cũng đã quen rồi.

Hồi đại học sau khi cô và Lục Thanh Trạch chia tay đã bị đưa lên diễn đàn thảo luận hồi lâu, không phải là mấy kiểu nhảy nhót vui mừng đó sao?
Vưu Niệm nghĩ, những cô gái trên diễn đàn chỉ là những người ‘mê trai’ mà thôi, nên rất nhanh đã không để ý đến nữa.
Nhưng không ngờ chuyện này chưa kết thúc, dưới bài đăng có người đào ra được rất nhiều thông tin của Lục Thanh Trạch, việc học tập và làm việc trước kia của anh đều đủ cả.

Điều khiến đại đa số cô gái tò mò là chuyện tình cảm của anh, mọi người đều muốn biết kiểu con gái như thế nào mới nhận được sự chú ý của người đàn ông này.
Nhưng tiếc là phần lớn bạn học đại học của Lục Thanh Trạch đều không sử dụng mấy diễn đàn như vậy, bận rộn công việc không có thời gian rảnh rỗi tám chuyện bạn học cũ.
Mãi cho đến mấy ngày sau, lại có bài đăng mới.
[Tôi hóng được hình như hồi đại học Lục Thanh Trạch có bạn gái rồi!!!]
[Nhờ sự kiên trì bền bỉ của tôi, cuối cùng cũng tìm được bài đăng trên diễn đàn của đại học A rồi! Chú ý đến thời gian kia nhé, thời gian đăng bài vừa lúc Lục Thanh Trạch học năm hai.

Thời gian trùng hợp, cái tên cũng trùng hợp!!! Ôi kích thích chết mất!”
Mấy năm trước ở đại học A, có một bài đăng [Hôm nay Lục Thần đã chia tay chưa?]
Bởi vì thời gian đã lâu, phần lớn bình luận đều đã xoá rồi, còn vài dòng được chủ topic chụp ảnh màn hình đăng lên.
[Chưa đâu.]
[Chưa đâu.]
[Hôm nay chưa nhé.]

Giống như lời đáp của mấy người hâm mộ vậy, phần bình luận đại khái đều là lời đáp ngắn gọn, nội dung đều là [Chưa đâu.]
Ngoài ra còn có một vài góc nhìn khác trả lời.
[Tôi thấy mới sáng sớm Lục Thần đã đi mua đồ ăn sáng cho Vưu Niệm rồi, đứng đợi dưới ký túc xá nữ hồi lâu, Vưu Niệm lười thật.]
[Dây giày của Vưu Niệm tuột mấy, Lục Thanh Trạch cúi người buộc lại giúp cô ấy, hôm nay cũng lại là một ngày tôi ngưỡng mộ Vưu Niệm chết mất.]
[Lục Thanh Trạch dạy toán cao cấp cho Vưu Niệm ở phòng tự học.

Ôi, sao họ vẫn chưa chia tay vậy?]
[Tôi nhìn thấy họ ở thư viện, Vưu Niệm đang ngủ, còn Lục Thanh Trạch nhìn cô.]
….
Bài đăng này tồn tại chưa được bao lâu thì bị khoá bình luận, các loại bình luận đều là của những người cùng trường nhìn được thấy được sự việc.
Mấy bức ảnh chụp màn hình này đã khiến mục bình luận của bài đăng trên diễn đàn bùng nổ.
[Nam thần quả nhiên là nam thần, cảm nhận được cảm giác ấy.]

[‘Vưu Niệm đang ngủ, còn Lục Thanh Trạch nhìn cô’.

Ôi!!!! Ngọt chết mất, bạn trai trong truyền thuyết là đây sao!!]
[Lòng ngưỡng mộ đến từ sáu năm sau, huhuhu.]
[Hồi học sinh nhìn bạn trai ngồi bên cạnh chơi LOL, muốn đấm cho mấy cái.]
[Đẹp trai, học giỏi, lại còn tốt với bạn gái.

Tôi ngưỡng mộ huhuhu.]

Trong cảm xúc ngưỡng mộ, mọi người không khỏi đưa ra câu hỏi cuối cùng: Rốt cuộc Vưu Niệm là ai vậy?!
Cái tên này quá phổ thông, có search cũng tìm ra được vô số.

Rốt cuộc là đẹp đến nhường nào mà khi ngủ cũng khiến nam thần không nỡ rời mắt?!

Đêm tháng chín trời không quá nóng cũng không lạnh, gió đêm man mát, ánh trăng trong vắt.
Minh Chỉ đưa đúp chuột về chữ x trên màn hình, sau đó lại do dự.
Cô lấy thuốc lá từ trong ngăn kéo ra, bật bật lửa, màu đỏ của điếu thuốc cháy hiện rõ trong màn đêm.
Cô ngẩng đầu về phía sau, nhìn lên trần nhà nhả ra một ngụm khói, nhớ đến một ngày nào đó năm lớp 11.
Buổi trưa hôm đó, bạn học bò lên bàn ngủ trưa, căn phòng học vô cùng tĩnh lặng.
Vưu Niệm của khối xã hội lại chạy đến lớp học tìm Lục Thanh Trạch, trong lòng Minh Chỉ có chút khinh bỉ hành động của Vưu Niệm, nhưng cố nhịn mà bịt tai lại.
Người ngồi người Lục Thanh Trạch là cô ta có được chút khả năng trời phú, cô ta nghe được tiếng thì thầm của hai người.
Giọng nói của cô gái có mang theo chút kiêu căng truyền đến bên tai.
“Em vượt qua rồi, có phần thưởng gì không?”
Giọng thiếu niên rất trầm, không nghe rõ.
Ngay sau đó, nữ sinh nghé vào bên tai cậu không biết đã nói gì, sau đó giọng Lục Thanh Trạch mang theo chút xấu hổ vang lên: “Niệm Niệm!”
Vưu Niệm ‘hừ’ một tiếng, giọng có vẻ không vui, “Em phải ngủ rồi đừng có mà làm ồn em!”
Phía sau trở nên yên lặng.
Minh Chỉ không nhịn được mà quay đầu lại.
Ánh sáng buổi trưa chiếu vào, qua ô cửa kính phủ lên người Vưu Niệm, nhuộm vàng mái tóc đen của cô, làm nổi bật lên làn da trắng.
Lục Thanh Trạch đứng dậy che đi ánh nắng ngoài cửa sổ, cúi đầu nhìn Vưu Niệm, ánh mắt mang theo sự dịu dàng mà Minh Chỉ chưa từng nhìn thấy trước đây.
Đúng rồi, Vưu Niệm vô cùng kiêu kì, ghét ánh nắng chói, sợ bị đen da.
Mà Lục Thanh Trạch lại giống như một bóng cây, bản thân chưa chọc trời đã vội vươn ra những cành cây muốn che mưa che nắng cho đối phương.
Minh Chỉ quay người lại, che đi sự chua xót trong đáy mắt.
Cậu luôn như vậy, luôn dung túng cho tính khí của Vưu Niệm một cách vô điều kiện.

Một người trời sinh tính tình lạnh nhạt, vô tình để lộ ra sự dịu dàng khiến lòng người dung động nhất.
Một màn ấy đã qua rất lâu, nhưng vẫn khắc sâu trong đầu Minh Chỉ.
Đã nhiều năm vậy rồi, cô ta vẫn chưa hề quên được.
Người thiếu niên đứng bên cửa sổ nhìn cô gái trước mặt, còn cả ánh mặt trời chói lọi sau lưng cậu nữa.
Minh Chỉ thở một ngụm khói thuốc, hừ lạnh một tiếng.
Bọn họ hiểu gì chứ?
Vưu Niệm đang ngủ, Lục Thanh Trạch nhìn cô.
Đó là chuyện Lục Thanh Trạch đã bắt đầu làm từ năm 17 tuổi.
Tiếng chuông điện thoại vang lên khiến Minh Chỉ thoát khỏi dòng hồi ức.
“Alo.”
Bên kia điện thoại truyền đến giọng trầm mặc của người đàn ông.
“Cô Minh, đã suy nghĩ kĩ chưa?”
Ngón tay Minh Chỉ kẹp lấy điếu thuốc, dừng khoảng vài giây sau rồi đáp: “Được, tôi đồng ý.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận