Editor: Yang
Beta: Đá bào
—
Tín hiệu của hầm để xe không tốt, không đăng nhập vào Weibo được.
Vưu Niệm dứt khoát tắt điện thoại, lên xe đến đón Tiết Nhu trước.
Khi đến dưới nhà của Tiết Nhu, Vưu Niệm dừng xe, đậu bên cạnh bồn hoa.
Đầu thu, lá cây dần dần chuyển sang màu vàng, gió thổi qua, lá cây rung rinh phát ra tiếng “sột soạt”.
Một vài con chim sẻ đậu trên mặt đất trước cửa, vừa cảnh giác nhìn xung quanh vừa tìm kiếm thức ăn.
Khi có người đi ngang qua, con chim sẻ lập tức hoảng sợ đập cánh bay vào bồn hoa.
Vưu Niệm tiếc nuối khẽ thở dài một tiếng, trong tầm mắt của cô xuất hiện một đôi chân dài thẳng tắp.
Cô nhìn dọc theo chiếc quần đen, một người đàn ông cao lớn đang đứng ở cửa, dường như đang đợi ai đó.
Thân là một người mê cái đẹp, điều đầu tiên Vưu Niệm chú ý là khuôn mặt của người đàn ông.
Khá là đẹp trai.
Trên sống mũi cao là một cặp kính gọng vàng, áo sơ mi trắng tươm tất, vai rộng eo thon, dáng đứng rất thẳng.
Vưu Niệm liếc nhìn một lúc, rồi nhẹ nhàng thu hồi ánh mắt.
Cái người phụ nữ Tiết Nhu này, sao còn vẫn chưa xuống nữa?
Ngay khi sự kiên nhẫn của Vưu Niệm dần dần cạn kiệt, có một âm thanh truyền tới từ cửa, Tiết Nhu với mái tóc đuôi ngựa đang từ bên trong đi ra.
Vưu Niệm nhìn sang, thấy người đàn ông vừa rồi đứng chờ ở cửa chặn đường của Tiết Nhu lại.
Sắc mặt Tiết Nhu hơi trầm xuống, không thể nhìn rõ biểu cảm.
Hai người không biết nói cái gì, người đàn ông sau đó vươn tay ra nắm lấy cổ tay Tiết Nhu, động tác rất mạnh, không cho phép từ chối.
Thấy biểu cảm của Tiết Nhu ngày càng không được tự nhiên, Vưu Niệm bấm còi mấy lần, lái xe đến bên cạnh hai người.
Khoảng cách giữa họ không xa, động tác này ngay lập tức thu hút sự chú ý của hai người họ.
Vưu Niệm hạ kính xe xuống, kính râm che gần hết khuôn mặt, chỉ còn lại chóp mũi và đôi môi đỏ tươi.
Cô dùng ngón giữa móc chiếc kính râm xuống một chút, lộ ra đôi mắt híp lại, đôi môi đỏ mọng cong lên: “Vị soái ca này, chị em của tôi đã hẹn với tôi rồi, hay là anh hẹn lần khác nhé?”
Tiết Nhu nhân cơ hội thoát khỏi cánh tay của người đàn ông, vội vàng nói lời từ biệt: “Tôi còn có việc phải làm, có gì cần thì gọi điện thoại sau.”
Cánh tay của người đàn ông vẫn nắm chặt lấy cô, giọng nói bình tĩnh: “Vậy cô cho tôi ra khỏi danh sách đen đi.”
Tiết Nhu gật đầu lấy lệ, dùng tay còn lại giữ cánh tay của người đàn ông, cố gắng thoát khỏi sự kiểm soát của anh ta.
Người đàn ông có chút buông ra, trầm giọng ra hiệu: “Bỏ block ngay bây giờ đi.”
Tiết Nhu do dự liếc nhìn anh ta, nhưng cũng miễn cưỡng làm như vậy.
Sau khi xóa block, Tiết Nhu vội vàng đến bên ghế lái phụ.
Vưu Niệm chậm rãi đợi Tiết Nhu lên xe, liếc xéo người đàn ông bên cạnh xe.
Người đàn ông trông nghiêm túc cứ nhìn chằm chằm vào Tiết Nhu ở ghế lái phụ.
“Tạm biệt.”
Vưu Niệm nói câu tạm biệt, kéo cửa lên, đạp chân ga phóng đi.
“Chính là anh ấy sao?” Vưu Niệm dùng ngón tay trắng nõn gõ nhẹ vô lăng, nhìn Tiết Nhu một cái.
Tiết Nhu thấp giọng đáp lại.
“Anh ấy khá đẹp trai đấy.” Vưu Niệm khách quan nhận xét.
Nam nữ trưởng thành, 419 không có gì cả.
Nhưng chơi đến tạo ra sinh mệnh mới thì lại không tốt.
Tiết Nhu cúi đầu, vẻ mặt mờ mịt, thấp giọng nói: “Anh ấy học lớp bên cạnh chúng mình, mình đã thích anh ấy ba năm cấp ba…”
Vưu Niệm lắng nghe chuyện tình yêu đơn phương bí mật của Tiết Nhu, cuối cùng cũng nhớ ra tên của người đàn ông đó là Thời Ngộ.
Mặc dù yêu thầm không phải là phong cách của cô ấy, nhưng Vưu Niệm hoàn toàn có thể hiểu được cảm giác này.
“Sau khi kiểm tra, cậu nên nói chuyện với anh ấy.
Mình nghĩ anh ấy rất quan tâm đến cậu đó.”
Áo sơ mi trắng của Thời Ngộ có vài nếp nhăn mờ, nhìn không giống mới bị, có cảm giác phong trần mệt mỏi.
Tiết Nhu mím môi “ừm” một tiếng, thắt dây an toàn, cùng Vưu Niệm xuống xe.
Nhân lúc Tiết Nhu làm kiểm tra, Vưu Niệm mở Weibo, quả nhiên tên của cô có liên quan đến “Yêu sớm”.
Vấn đề bắt nguồn từ bài phát biểu của cô ấy tại Tân Trung vào đầu năm.
Vào thời điểm đó, một số bạn học đã quay một đoạn video nhỏ và đăng lên web trường của Tân Trung.
Sau vài tháng, có ai đó đã chụp ảnh màn hình và tạo thành một Weibo dài, đồng thời liên kết nó với các sự kiện gần đây.
Trong ảnh chụp màn hình, một nữ sinh hỏi cô có phải cấp ba cô có yêu thầm ai không.
Cô cười và trả lời: “Tôi yêu sớm.”
Từ “Yêu sớm” còn được đặc biệt khoanh tròn.
“Vãn Bạch đã dương dương tự đắc khi nói về việc yêu sớm của mình trong bài phát biểu ở trường cũ, thậm chí còn viết nó trong sách.
Đây không phải là ủng hộ việc yêu sớm sao? Như chúng ta đều biết, hiện nay sách xuất bản, điện ảnh và truyền hình không được khuyến khích yêu sớm.
Hành vi này của Văn Bạch là một sự vi phạm nghiêm trọng với luật lệ … “
Vưu Niệm lướt Weibo xong, trong đầu đầy dấu chấm hỏi.
Cắt câu lấy nghĩa như vậy có ổn không vậy?
Rõ ràng, chỉ số IQ của cư dân mạng cũng cao hơn hắc tử tưởng tượng một chút.
[Không phải cô ấy chỉ trả lời một câu hỏi sao? Cái này cũng có thể bôi đen được sao?]
[Vãn Bạch xinh đẹp như vậy, thời cấp ba yêu đương cũng không có gì lạ mà? Lại không ảnh hưởng đến việc thi vào Đại học A.]
[Viết một cuốn sách để kỉ niệm tuổi trẻ của mình không được sao? Tôi cũng muốn viết, nhưng tiếc là không có ai để yêu sớm cùng tôi.]
Tất nhiên, một số phụ huynh cảm thấy rằng với tư cách là người của công chúng, lại là nhà văn rất nổi tiếng trong giới học sinh, cô thực sự không nên đưa ra những ý kiến tương tự.
Họ sợ học sinh cấp 2 sẽ hùa theo, ảnh hưởng đến việc học.
“Niệm Niệm, mình xong rồi.”
Trong khi lướt Weibo, Tiết Nhu đã khám xong và đang đứng trước mặt Vưu Niệm.
Vưu Niệm cất điện thoại đi, cùng cô ấy đi vào phòng khám.
“Có rồi nha.” Bác sĩ đánh dấu vào tờ khám sức khỏe.
Có lẽ là thấy biểu cảm của Tiết Nhu không bình thường, bác sĩ không chắc chắn mà hỏi: “Cô có muốn giữ lại không?”
Tiết Nhu mím môi, thấp giọng nói: “Có.”
Bác sĩ gật đầu: “Đã uống vitamin B11 chưa?”
Tiết Nhu lắc đầu, dùng ngón tay nắm chặt dây đeo túi, vẻ mặt hoảng loạn.
Đứa bé đến quá đột ngột khiến cô không kịp chuẩn bị gì.
“Vậy thì mau uống đi.
Tôi kê cho cô một ít, một tuần sau cô quay lại xét nghiệm máu và siêu âm viêm gan B.” Bác sĩ không ngừng gõ bàn phím, đưa ra một số biện pháp phòng ngừa.
Đơn thuốc từ máy in chậm rãi được đưa ra ngoài, bác sĩ rút tờ giấy, nói: “Đi lấy thuốc đi.”
Tiết Nhu cầm lấy danh sách thuốc, do dự hỏi: “Nếu như tôi không muốn giữ thì sao?”
Sắc mặt của bác sĩ không thay đổi, giọng nói vẫn bình tĩnh: “Vậy thì đến bệnh viện làm phẫu thuật nạo thai thôi.”
Từ nạo thai khiến người ta run sợ khi nghe nó.
Khuôn mặt của Tiết Nhu đột nhiên trở nên tái nhợt.
Vưu Niệm đứng bên cạnh cô, vòng tay qua vai cô và vỗ về an ủi.
Bác sĩ ngẩng đầu, lại hỏi: “Cô có muốn giữ đứa bé này lại không?”
Có lẽ đã quen với những việc này nên giọng bác sĩ không thể bình thường hơn được nữa.
“Muốn.” Một giọng nam đột nhiên từ phía sau truyền đến, cửa phòng bị mở ra từ bên ngoài.
Vưu Niệm và Tiết Nhu đồng thời quay đầu lại và nhìn thấy Thời Ngộ đang đứng ở cửa với khuôn mặt tái mét.
Mặt Tiết Nhu bỗng đỏ bừng lên.
Thời Ngộ bước vào, kéo cô lên khỏi ghế và quay sang chỗ Vưu Niệm đang đứng.
“Vưu Niệm phải không? Rất xin lỗi đã làm phiền đến cô.
Tôi sẽ đưa cô ấy đi, cảm ơn cô vì đã đi cùng cô ấy.”
Vưu Niệm liếc mắt nhìn Tiết Nhu như con dâu đứng bên cạnh mình, khóe miệng giật giật, “Không có việc gì.”
Thời Ngộ gật đầu, nắm lấy tay của Tiết Nhu rời đi.
Tiết Nhu quay đầu nhìn Vưu Niệm với biểu cảm lưu luyến không nỡ.
Vưu Niệm mím môi, thấy Tiết Nhu không có ý từ chối, cũng đi theo ra khỏi phòng khám.
Sau khi kéo người đến bãi đậu xe, Thời Ngộ cuối cùng đã nói câu đầu tiên với giọng lạnh lùng: “Lên xe đi, em có mang theo chứng minh thư không?”
Tiết Nhu gật đầu, sau đó bối rối hỏi: “Anh muốn làm gì vậy?”
Thời Ngộ nhắm mắt lại, gọng kính mỏng màu vàng nhạt phát sáng dưới ánh đèn ga ra.
“Kết hôn.” Đôi môi mỏng của anh thốt ra hai chữ.
Sau khi Tiết Nhu được Thời Ngộ dẫn đi, Vưu Niệm cũng lái xe về nhà.
Trên Weibo, lão hồ ly Tiêu Văn kia đã đăng một bài khác.
Trong đó đề cập rằng một số người trẻ trong giới quá kiêu căng, sự nghiệp vừa mới có chút khởi sắc đã cậy tài khinh người, không để luật lệ vào trong mắt rồi.
Người khác không biết, chẳng lẽ Vưu Niệm lại không biết chuyện này lại ám chỉ chính mình sao?
Vưu Niệm cười nhạo một tiếng.
Người này hận không thể công bố lòng dạ hẹp hòi của mình với toàn thế giới, thật nực cười và ghê tởm.
Vưu Niệm kéo ghế ra, buộc tóc lại, dành nửa giờ để viết phản hồi.
Giải thích đáp lại rằng cô không có ý ủng hộ việc yêu sớm: “Bên ngoài núi xanh” đã được xuất bản từ sớm, khi đó không có nhiều hạn chế trong việc xuất bản.
Còn kinh nghiệm của bản thân thì chỉ là chia sẻ thôi.
Bên cạnh đó, thích là một tình cảm đơn thuần trong sáng và đẹp đẽ, cá nhân cô cho rằng nó không có sự phân biệt sớm hay muộn gì cả.
Bài đăng đáp trả của Vưu Niệm nhanh chóng nhận được sự đồng tình của nhiều người trẻ.
[Ủng hộ Đại Đại, đừng quan tâm đến đám hắc tử kia.]
[Người chụp màn hình có thể chụp toàn bộ tất cả nội dung không vậy? Vãn Bạch đã nói tất cả, cô ấy và bạn trai của mình một người thì được chiêu sinh một người được cử đi học, đều đồng thời tiến vào Đại học A.
Liệu bố mẹ có phản đối kiểu yêu sớm này không? Nếu sợ thì không phải là một kẻ ngốc à.]
[Tôi đã tham gia vào một buổi ký sách của Đại Đại.
Cô ấy đã chia tay với bạn trai thời cấp ba của mình rồi, theo đúng luật lệ rồi, trong tiểu thuyết cũng vậy, như vậy là phù hợp với chính sách rồi, haha]
[Người hâm mộ sách lâu năm của Vãn Bạch muốn nói một câu.
Người ta đã hai lần công khai đề cập đến chuyện yêu sớm, chuyện này còn có thể bị lợi dụng cắt câu lấy nghĩa để làm ầm lên, thật sự là quá ác rồi.]
…
Lẽ ra, sự việc nên kết thúc tại đây.
Sau bữa trưa, Vưu Niệm nằm trên ghế xếp ngoài ban công, trên mặt đội lên một cuốn sách, lười biếng phơi nắng.
Điện thoại di động vốn yên lặng đột nhiên lại vang lên.
Vưu Niệm cau mày, gỡ cuốn sách ra khỏi mặt và mở khóa điện thoại.
Đột nhiên, trên Weibo của cô ấy có rất nhiều tin nhắn riêng từ �[email protected], tất cả đều là một câu hỏi: “Đối tượng yêu sớm của cô có phải họ Lục/ Lục Thanh Trạch không?”
Vưu Niệm mở liên kết do một trong những người hâm mộ gửi cho cô, đột nhiên ngồi dậy và suýt làm rơi cuốn sách xuống đất.
Dựa vào! Người trong diễn đàn kia rốt cuộc có thể thần thánh đến mức nào, làm sao họ có thể tìm ra mọi thứ?
Vẫn là diễn đàn quen thuộc kia, có người đã đăng: “Tôi là người duy nhất thắc mắc bạn trai của tác giả Vãn Bạch ở trường trung học là ai à?”
“Bên ngoài núi xanh” là cuốn tiểu thuyết trong khuôn viên trường yêu thích của tôi! Cách đây một thời gian, tôi nghe tác giả nói rằng cuốn tiểu thuyết chứa đựng trải nghiệm của chính cô ấy, tôi rất tò mò! Tôi nói mà, trước đó Vãn Bạch rất thích tình tiết cẩu huyết, sao lại đột nhiên viết “Bên ngoài núi xanh” – một cuốn tiểu thuyết thanh xuân vườn trường, thì ra là có một nguyên mẫu! Có chị em nào có thể cứu đứa trẻ này không, rốt cục bạn trai của cô ấy là ai???”
[Tôi không biết, tôi cũng tò mò, hãy giúp tôi.]
[Bạn trai được giới thiệu là thi vào Đại học A, Vãn Bạch còn viết một bức thư tình cho người ta, anh ấy hẳn phải là người nổi tiếng trong trường! Khẳng định chắc chắn sẽ có ai đó biết.]
[Tôi biết! Tôi là một người hâm mộ sách của vãn Bạch.
Trước đó cô ấy nói rằng cô ấy đã tốt nghiệp trường cấp ba Tân Trung ở Bình Thành, tên thật của cô ấy là Vưu Niệm.]
[Tôi biết bạn trai của Vãn Bạch, hơn nữa rất nhiều chị em trước kia còn đã thảo luận qua rồi.]
[Mẹ kiếp! Tôi cũng biết! Tôi hỏi tại sao tên của Vưu Niệm nghe lại quen tai như vậy.
Bạn trai của cô ấy là Lục Thanh Trạch, kỹ sư điện tử Lục Thanh Trạch của công ty Linh Thần ấy.]
[!!! 】
[Tôi cũng đào được rồi! Đây là tin vui của Tân Trung 8 năm trước, hãy cùng so sánh ảnh của hai người xem có giống nhau không?]
Trên trang web là một thông báo vui mừng chung do Tân Trung đưa ra vào năm đó: “Xin chúc mừng trường Tân Trung của tôi, Lục Thanh Trạch và 12 học sinh khác của trường đã thông qua kỳ thi tuyển sinh.”
Sau đây là danh sách chi tiết về các học sinh đã đỗ vào trường, kèm theo ảnh cá nhân của các bạn.
Người quản lý đã đăng ảnh của Lục Thanh Trạch và Vưu Niệm, đồng thời tìm ảnh hiện tại của hai người để so sánh.
Những bức ảnh có độ phân giải không cao, nam sinh thì tuấn tú nữ sinh thì tươi sáng rực rỡ.
Sau 8 năm, ngoại hình của cả hai từ ngây ngô chuyển sang thành thục nhưng đường nét gương mặt không có nhiều thay đổi.
Ngay sau khi những bức ảnh này xuất hiện, bài đăng đã lan truyền chóng mặt
[Ahhh! Là sự thật! Chúa ơi]
[Trai xinh gái đẹp, đều trúng tuyển Đại học A, chua quá đi ô ô ô]
[Hai người mặc đồ đôi này, nhìn thật ngọt ngào]
[??? Chị em trên lầu trên dậy đi! Đó là đồng phục học sinh!!! 】
[Hahahahaha, tôi chỉ có thể nói rằng những người đẹp mặc đồng phục học sinh và những người khác đều không phải là cùng một phong cách]
[Tôi chỉ có một câu hỏi: Bây giờ họ vẫn ở bên nhau chứ??]
[Tôi sẽ trả lời câu hỏi này! Vãn Bạch đã nói tại buổi ký sách: Chúng tôi đã từng chia tay, giờ lại quay lại với nhau]
[Á á á! Đây là thể loại cốt truyện tiểu thuyết cặp đôi vườn trường gương vỡ lại lành gì vậy? Tôi muốn xỉu!]
………
Đôi khi Vưu Niệm phải thán phục khả năng điều tra của cư dân mạng khi tìm lại được những bức ảnh cũ này.
Cô tình cờ lật qua các bài đăng, rồi lật trở lại lớp chỗ có tấm ảnh kia.
Đó là vào tầm khoảng một ngày tháng 5, nhà trường yêu cầu họ chụp ảnh trong khu vườn hoa nhỏ của Tân Trung.
Lúc đó gió nhẹ mây bay, ánh nắng mỏng manh xuyên qua ngọn cây, người trong ảnh khẽ nheo mắt, trên mặt nở nụ cười thoải mái.
8 năm đã trôi qua, cô đã thay đổi rất nhiều, nhưng Lục Thanh Trạch vẫn không thay đổi mấy.
Ánh mắt Vưu Niệm dừng lại trên bức ảnh một lúc lâu trước khi tắt đi bài đăng.
Cô không còn là Vưu Niệm năm mười lăm tuổi nữa, cái gì cũng thích oanh oanh liệt liệt, hận không thể công bố với cả thế giới.
Có lẽ sự khiêm tốn của Lục Thanh Trạch đã ảnh hưởng một phần đến cô.
Là một người bận rộn với khoa học và kỹ thuật, ban đầu Lục Thanh Trạch không có bất kỳ tài khoản xã hội nào.
Các tài khoản giao tiếp và Weibo của anh đều do Vưu Niệm đăng ký, bản thân anh hầu như cũng không sử dụng chúng.
Nhìn những phản ứng gần đây, Vưu Niệm có thể chắc chắn Lục Thanh Trạch đã không sử dụng Weibo trong một thời gian dài rồi.
Những chuyện này chính cô có thể giải quyết, Vưu Niệm không muốn Lục Thanh Trạch nhúng tay vào.
Nhưng trong thời đại Internet này, gần như không thể che giấu bất kỳ bí mật nào.
Đào được thì cứ đào đi, dù sao Lục Thanh Trạch cũng không biết.
Chạng vạng, Vưu Niệm ở nhà một mình học cách làm bánh pizza trong lò nướng.
Khi Lục Thanh Trạch trở về, trong bếp đã có mùi thoang thoảng bay ra.
Anh tháo đồng hồ ra, đi tới, ôm lấy eo thon của Vưu Niệm.
“Em đang làm gì vậy?”
Vưu Niệm đang cắt trái cây dừng một chút, sau đó quay đầu nhìn Lục Thanh Trạch.
“Pizza.” Cô chỉ vào lò nướng, nhưng mắt cô dán chặt vào Lục Thanh Trạch
Vẻ mặt của anh vẫn như thường, như thể anh không biết mình có liên quan đến Vãn Bạch trên Internet.
Không biết cũng tốt, cô sẽ không chủ động nói ra.
Rời xa thị phi trên mạng, anh không phải bạn trai của tác giả Vãn Bạch, không phải nguyên mẫu của một cuốn tiểu thuyết nào đó, mà thuần túy là Lục Thanh Trạch.
Tuy nhiên, ý tưởng chỉ kéo dài trong vài giờ.
Buổi tối, sau một hồi mệt mỏi mà vui vẻ, sắc mặt Vưu Niệm hơi ửng đỏ, mi mắt rũ xuống buồn ngủ, chuẩn bị đi tìm Chu Công.
Nhưng tối nay Lục Thanh Trạch cực kỳ hưng phấn, muốn dày vò cô.
Vưu Niệm mở mắt ra, bắt gặp một đôi mắt đen nhánh.
Lúc này, đôi mắt thường ngày tĩnh lặng như nước lại tràn đầy dục vọng, cực kỳ mê người.
Cô buồn ngủ, tính tiểu thư lại nổi lên, thúc giục: “Lục Thanh Trạch, anh nhanh lên đi—”
Những lời còn lại đều bị Lục Thanh Trạch nuốt vào trong miệng, cô chỉ có thể phản đối bằng tiếng “ưm ưm”.
Một lúc sau, đôi môi tách ra.
Lục Thanh Trạch mở miệng nói, giọng nói vui vẻ của anh hơi khàn khàn: “Niệm Niệm, có phải em nên trả cho anh một chút phí bản quyền không?”
Vưu Niệm sửng sốt, nhất thời quên cả tức giận: “Anh, anh biết sao?”
Lục Thanh Trạch “Ừ” một tiếng, dùng bàn tay ấm áp vuốt ve mái tóc buông xõa của cô, âu yếm đặt lên môi cô.
“Tại sao em không nói với anh?
Đôi mắt Vưu Niệm đầy hơi nước, cố ý nói: “Em không muốn trả phí bản quyền cho anh đâu.”
“Lại gian lận.”
Lục Thanh Trạch hơi lùi lại, ánh mắt anh như một bàn tay vô hình lướt qua cơ thể cô.
Làn da của Vưu Niệm phủ một lớp hồng nhạt, dưới ánh đèn đẹp đến không tưởng.
Yết hầu của Lục Thanh Trạch hơi co giật, không thể kìm nén được nữa, anh kéo cô vào thế giới của riêng mình.
Sau khi kết thúc một lần nữa, Vưu Niệm nhắm mắt lại, nghe thấy tiếng anh thì thầm bên tai mình: “Yên tâm, phí bản quyền anh sẽ không thu đắt đâu.”
“Ý anh là sao?” Cô không thèm mở mắt, giọng nói mang theo vẻ lười biếng
Lục Thanh Trạch cười: “Anh muốn chữ ký của em.”.