Muốn em yêu anh
Editor: Đá bào
Beta: Gió
—
Tháng tư còn diễn ra một sự kiện khác.
Bộ phim truyền hình “Ánh sáng thời gian” dựa trên cuốn tiểu thuyết của Vưu Niệm đã chính thức được khởi quay.
Với tư cách là nhà biên kịch chính, lần này Vưu Niệm không cần đi theo đoàn, chỉ phải tham dự lễ khai máy.
So với Lục Thanh Trạch luôn bận rộn với sản phẩm mới mà nói, cô vợ Vưu Niệm này quả thực đang nhàn rỗi quá mức.
Trong tay cô không có hạng mục gì mới, ngày thường ngoại trừ đọc sách xem phim, thì là hẹn bạn thân ra ngoài chơi.
Cuộc sống trôi qua vô cùng thoải mái.
Vì thế, khi Tiết Nhu đưa ra lời mời muốn cô đưa cô ấy đi khám thai, Vưu Niệm không nói hai lời liền lập tức đồng ý.
Hôm đó, Vưu Niệm dậy từ sớm, lái xe đến nhà mới của Tiết Nhu.
Một thời gian không gặp, mặt tiểu thai phụ Tiết lại tròn thêm một vòng, bụng hơn bảy tháng đã cao cao nhô lên, trong lớp quần áo giống như đang nhét một quả dưa hấu, vừa lớn vừa tròn.
Tiết Nhu ở trong ánh mắt Vưu Niệm, hành động chậm rãi lên xe, cẩn thận thắt dây an toàn.
Vưu Niệm cười tủm tỉm huýt sáo một cái, “Xem ra Thời Ngộ nuôi cậu không tệ.”
Khuôn mặt nhỏ xinh và vóc người tròn trịa ngọc nhuận này, cả người như rạng rỡ hơn.
Tiết Nhu mím môi, đáng thương hỏi: “Tớ đã mập lên rất nhiều phải không?”
Hu hu hu, cô biết mà.
Mỗi lần cô hỏi Thời Ngộ, anh ấy đều an ủi rằng cô không mập, khiến cân nặng của cô không ngừng tăng vọt.
Cô vốn là một người hay ăn, sau khi trải qua thời kì thai nghén thì khẩu vị càng trở nên tốt vô cùng.
Mỗi lần khám thai, cô đều cố gắng thăm dò giới hạn cân nặng mà bác sĩ đề nghị.
Ánh mắt Vưu Niệm dừng lại trước ngực Tiết Nhu một lát, an ủi vài câu.
Nhưng Tiết Nhu đã đắm chìm trong khủng hoảng cân nặng, e sợ lát nữa khám thai lại bị bác sĩ cảnh cáo chuyện phải khống chế cân nặng.
Dọc theo đường đi nghĩ đông nghĩ tây, không được an ổn.
Nhưng chỉ hai mươi phút sau, Vưu Niệm đã đưa người đến bệnh viện Minh Nhân.
So với các bệnh viện công luôn luôn đông đúc thì bệnh viện Minh Nhân ít hơn hẳn.
Việc khám thai của Tiết Nhu tiến hành rất thuận lợi, không phải đợi quá lâu đã kiểm tra xong.
Tất cả báo cáo kiểm tra đều có kết quả tốt, Vưu Niệm đưa Tiết Nhu đi gặp bác sĩ.
Bác sĩ là một cô gái trông rất trẻ, diện mạo trông tinh khiết và đáng yêu, rất dễ làm cho mọi người cảm thấy gần gũi.
Nhưng mà biểu cảm của Tiết Nhu vẫn rất nghiêm túc, có chút khẩn trương nắm lấy cánh tay Vưu Niệm, giống như học sinh chờ kết quả thi.
Bác sĩ xem qua báo cáo kết quả của Tiết Nhu, ánh mắt dừng lại ở cột cân nặng một lát.
“Gần đây cân nặng của chị được kiểm soát rất tốt, cứ tiếp tục duy trì.” Bác sĩ cười cười, “Cân nặng nằm trong phạm vi tiêu chuẩn, gần một tháng tăng lên cũng không cao.”
Nghe được những lời này, Tiết Nhu rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.
Các hạng mục kiểm tra khác cũng không có vấn đề gì, bác sĩ dặn dò vài câu liền kết thúc cuộc thăm khám.
*
Ra khỏi phòng khám, Vưu Niệm không khỏi tò mò: “Vẫn luôn là bác sĩ này thăm khám cho cậu sao? Cô ấy trông có vẻ rất trẻ.”
Tiết Nhu gật gật đầu: “Đúng vậy.
Tớ vẫn luôn tìm bác sĩ Tiểu Đàm để nói chuyện.
Cô ấy tuy tuổi còn trẻ nhưng trình độ không thấp tý nào, thái độ cũng đặc biệt tốt.
Hơn nữa…”
Trong khi cô đang định nói chuyện thì có một người đàn ông trẻ tuổi bước vào.
Người đàn ông cao lớn chân dài, mặt tựa như ngọc, sải bước lướt qua hai người, trực tiếp tiến vào phòng khám.
Vưu Niệm có chút kinh ngạc quay đầu lại nhìn.
Tựa hồ đoán được cô đang suy nghĩ cái gì, Tiết Nhu thấp giọng nói: “Người đó là bạn trai của bác sĩ Tiểu Đàm.
Bệnh viện Minh Nhân này cũng là do gia đình cậu ấy mở.”
Vưu Niệm “Ồ” một tiếng, không quá để ở trong lòng.
Khó trách tuổi còn trẻ đã tự tin như vậy.
Trên đường trở về, Vưu Niệm hỏi thăm Tiết Nhu về cuộc sống sau khi mang thai.
Vừa nói đến đề tài này, Tiết Nhu thân là một phụ nữ mang thai có một đống nước đắng muốn đổ.
Từ lúc bắt đầu nôn nghén chửi bới đến mỏi thắt lưng, mất ngủ, chân chuột rút.
“Mà cậu biết gì không?” Có con thì đặc biệt lo lắng sợ đứa bé có chuyện, mỗi ngày đều phải đếm thai động.
Bình thường nhàn rỗi thì đứa bé náo loạn đến lợi hại, nhưng nếu nó thật sự an tĩnh lại, lại lo lắng có phải nó ở bên trong nghịch ngợm chơi dây rốn rồi tự siết chặt bản thân hay không…”
Vưu Niệm càng nghe càng thấy phức tạp, cau mày.
Cô thật sự không biết, mang thai vất vả như vậy.
Lúc sắp về đến nhà, Tiết Nhu đột nhiên ngừng lời, “Có phải tớ nói nhiều rồi không? ”
Cô nói quá nhiều, có thể làm cho Vưu Niệm càng không muốn sinh con hay không?
Vưu Niệm lắc đầu.
“Niệm Niệm, các cậu trước mắt vẫn chưa muốn chuẩn bị có con sao?” Tiết Nhu thật cẩn thận hỏi.
Vưu Niệm đặt hai tay lên vô lăng khẽ dừng lại, suy nghĩ một chút nói: “Trước mắt là chưa muốn.
Đợi sau 30 lại nghĩ tiếp vậy.”
“Ừm.” Tiết Nhu đồng ý gật đầu, “Hai người vừa mới kết hôn, vẫn nên hưởng thụ thế giới hai người nhiều hơn đi.
Chuyện sinh con cũng không vội, chờ chuẩn bị xong rồi nói sau.”
Đến cửa nhà Tiết Nhu, động tác cởi dây an toàn của Tiết Nhu đột nhiên dừng lại.
“Đúng rồi, Niệm Niệm.” Cô quay sang Vưu Niệm với sự quan tâm.
“Lát nữa tớ gửi thông tin liên lạc của bác sĩ Tiểu Đàm cho cậu nhé.
Cô ấy biết nhiều chuyên gia phụ khoa có tiếng và có thể liên hệ nếu cậu cần.
Cô ấy là một người rất tốt, chắc chắn sẽ sẵn sàng giúp đỡ.”
“Được.” Vưu Niệm cười gật gật đầu, không từ chối ý tốt của Tiết Nhu.
Nói lời tạm biệt với Tiết Nhu xong, vừa lúc điện thoại di động của Vưu Niệm vang lên.
Vưu Niệm dựa vào lưng ghế, giọng nói của Lục Thanh Trạch vang lên trên xe.
“Niệm Niệm, bên em xong việc chưa?”
Vưu Niệm đáp một tiếng, “Em vừa đưa Tiết Nhu về nhà, đang chuẩn bị trở về.”
Tiếng cười khẽ của Lục Thanh Trạch truyền đến: “Đừng về nữa, đến đại học A đi.”
Vưu Niệm:?
Lục Thanh Trạch: “Ba mẹ anh đến thăm Thư Thư, cùng nhau ăn cơm đi.”
*
Cha mẹ Lục Thanh Trạch đương nhiên không chỉ đơn giản là đến thăm Chu Thư Thư.
Mẹ Trần Oánh nhận được điện thoại vào buổi tối Lục Thanh Trạch lãnh chứng, mới biết con trai đã kết hôn.
Là một người mẹ, bà cũng muốn gặp Vưu Niệm, vì thế cùng chồng xin nghỉ phép, bay tới Hạ Thành.
Mọi người hẹn nhau tại một nhà hàng không xa đại học A.
Vưu Niệm dừng xe xong, dựa theo tên cửa hàng mà đi tìm, liếc một cái đã nhìn thấy Lục Thanh Trạch đứng ở cửa chờ mình.
“Tới rồi.” Lục Thanh Trạch nhìn thấy Vưu Niệm, cười ôm lấy eo cô.
Vưu Niệm nhướng mắt, nhỏ giọng nói: “Sao anh không nói sớm? Em thậm chí còn chưa chuẩn bị quà gì.”
Ngón tay Lục Thanh Trạch ở bên cạnh cô trấn an, vỗ nhẹ vài cái, “Không sao, anh đã mua rồi.”
Lục Thanh Trạch dẫn Vưu Niệm lên lầu, đi tới phòng đã đặt trước.
Trong phòng riêng, một nhà ba người đang nói chuyện náo nhiệt.
Thấy cửa mở ra, ánh mắt ba người đồng loạt chuyển hướng về phía Vưu Niệm.
Vưu Niệm cười chào hỏi: “Chào chú, chào dì——”
Chu Thư Thư “phụt” một tiếng, bật ra nụ cười, “Chị dâu, nên đổi cách xưng hô thôi.”
Vưu Niệm bỗng dưng giật mình, hai chữ “ba mẹ” vòng quanh cổ họng một vòng.
“—— không sao.”
“—— ba mẹ.”
Mẹ Lục và Vưu Niệm đồng thời mở miệng.
“Ừ, ừ” Mẹ Trần Oánh nhất thời vui vẻ đáp.
Cha dượng của Lục Thanh Trạch là Chu Toàn cũng nở nụ cười thân thiện, “Chào con.”
Sau khi Vưu Niệm và Lục Thanh Trạch ngồi xuống, Lục Thanh Trạch ra hiệu cho nhân viên phục vụ lên đồ ăn.
“Chị dâu, em nghe trên mạng nói Cố Hoài Lương muốn diễn tiểu thuyết của chị, có phải thật không?” Chu Thư Thư khẩn trường cất tiếng buôn chuyện bát quái với Vưu Niệm.
Trong khoảng thời gian này, mấy tài khoản giải trí trên Weibo có tung tin, ảnh đế Cố Hoài Lương có thể sẽ tham gia bộ phim truyền hình cùng tên được chuyển thể từ tiểu thuyết “Thanh Cam Phi Tuyết”.
Cách đây vài năm, tin tức Cố Hoài Lương lại xuất hiện trong phim thần tượng vừa xuất hiện, lập tức truyền ra xôn xao.
Tin tức của mấy tài khoản marketing thật thật giả giả.
Chu Thư Thư và bạn cùng phòng nhất trí cho rằng đây là tin giả.
Bây giờ nhìn thấy người trong cuộc, cô không thể không hỏi Vưu Niệm để chứng thực.
Vưu Niệm gật gật đầu, “Đúng, nửa năm sau khởi động.
”
Chu Thư Thư che miệng kinh ngạc “A” một tiếng, ánh mắt lóe lên ngôi sao nhỏ, “Trời ơi, thật đáng mong chờ.”
Vưu Niệm chỉ cười không nói.
Lúc cô mới nhận được tin tức này cũng rất bất ngờ, sau đó Cố Hoài Lương tự mình liên lạc với cô, cô mới biết lý do là cậu ta đang theo đuổi một cô gái.
Cố Hoài Lương từng giúp cô, vừa lúc cô cũng muốn trả nợ ân tình cho cậu ta.
Lúc Vưu Niệm cùng Chu Thư Thư nói chuyện, ánh mắt Trần Oánh vẫn vẫn luôn nhàn nhạt dừng lại trên người cô.
Là một người mẹ, bà hiểu rõ con trai mình.
Người Lục Thanh Trạch lựa chọn, bà biết mình có phản đối cũng vô dụng.
Nhưng đối với việc chia tay vài năm trước, bà chưa thể ngay lập tức chấp nhận người con dâu này mà không có khúc mắc.
“Thanh Trạch à.
Hai đứa đã lãnh chứng, hôn lễ cũng phải chuẩn bị chứ?” Trần Oánh nhìn về phía Lục Thanh Trạch, giọng nói hòa hoãn.
Lục Thanh Trạch và Vưu Niệm liếc nhau, sau đó mở miệng: “Hôn lễ còn rất nhiều việc phải chuẩn bị, gần đây con tương đối bận rộn, cho nên chúng con dự định mùa xuân năm sau sẽ tổ chức.”
Trần Oánh gật gật đầu, nở nụ cười, “Mùa xuân cũng tốt, thời tiết không lạnh không nóng.”
Bà dừng một chút, tiếp tục nói: “Sang năm hai đứa cũng đến tuổi đẹp, vừa vặn tổ chức xong là có thể có con.”
Biểu cảm của Vưu Niệm cứng đờ trong chốc lát.
Nhìn Trần Oánh tươi cười, cô bất giác nắm chặt cái ly trong tay.
Chắc bà ấy rất muốn làm được bà nội nhỉ?
Vưu Niệm rũ mắt xuống, một sự áp lực vô hình theo đó mà tăng lên.
Một bàn tay ấm áp ở bên cạnh đột nhiên nắm lấy tay trái Vưu Niệm, sau đó không nhanh không chậm nắm chặt.
“Mẹ, con đưa mẹ tới khu vệ sinh.” Lục Thanh Trạch thản nhiên mở miệng, “Không phải vừa rồi mẹ còn muốn đi sao? ”
“Hả? Ồ.” Trần Oánh từ bên trong đứng dậy.
Lục Thanh Trạch cũng đứng dậy, cho Vưu Niệm một ánh mắt trấn an rồi cùng Trần Oánh đi ra ngoài.
*
Thức ăn trên bàn dã bưng lên hơn phân nửa, hai người còn chưa trở về.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy? Nhà vệ sinh có nhiều người sao? “Chu Thư Thư không có kiên nhẫn gì, nhỏ giọng thì thầm.
Vừa dứt lời, người đã trở về.
Trần Oánh hướng về phía mấy người cười cười, “Thật ngại quá, chỗ đó hơi đông.”
“Niệm Niệm đói bụng rồi phải không?” Trần Oánh ngồi xuống, hỏi Vưu Niệm, “Mau ăn đi.”
Vưu Niệm cười cười nói với Trần Oánh, “Cảm ơn mẹ.”
Trong bữa tiệc, Trần Oánh không ngừng hỏi Vưu Niệm muốn ăn gì, không thì cũng hỏi cô về công việc, khen ngợi cô rất giỏi.
Vưu Niệm thụ sủng nhược kinh mà đáp lại, cố gắng đè nén sự khác thường trong lòng.
Sau bữa cơm, Lục Thanh Trạch đưa cha mẹ đến khách sạn, từ phía sau xe lấy ra mấy hộp quà, nói là quà Vưu Niệm tặng.
Trần Oánh cảm động không thôi, cầm tay Vưu Niệm không buông trước cửa khách sạn.
“Niệm Niệm à, con có thể cùng Thanh Trạch kết hôn, mẹ rất mừng.
Mẹ cũng đã lớn tuổi, cũng không có hy vọng gì khác, chỉ hy vọng hai đứa sau này sẽ có một cuộc sống tốt đẹp.”
Bà vỗ vỗ mu bàn tay Vưu Niệm, nhẹ giọng thì thầm.
“Nếu như con có cái gì không hài lòng với thằng bé, cứ nói với mẹ, mẹ sẽ giúp sẽ giáo huấn nó.”
Vưu Niệm vội vàng tiếp lời: “Không có đâu, mẹ.
Con không có gì là không hài lòng cả.
Anh ấy rất giỏi và anh ấy cũng rất tốt với con.”
Trần Oánh chăm chú nhìn cô một lát, mím môi nở nụ cười, “Ai, đứa nhỏ ngoan này.”
*
Lục Thanh Trạch đưa cha mẹ xong liền trở về làm việc.
Vưu Niệm đợi đến khi anh tan tầm trở về mới có cơ hội hỏi chuyện.
“Anh và mẹ đã nói gì vậy?”
Từ lúc bọn họ từ phòng vệ sinh trở về, thái độ của mẹ Lục Thanh Trạch đối với cô dường như đã thay đổi.
Lục Thanh Trạch đang chuẩn bị tắm rửa, cười mà không nói.
Lúc muốn lướt qua cô, Vưu Niệm nhắm đúng lúc mà nhảy lên, giống như một con cá trạch bám dính lấy anh.
“Niệm Niệm, nếu em còn như vậy thì chúng ta sẽ cùng nhau tắm.” Lục Thanh Trạch bắt lấy cô, ánh mắt tối sầm lại.
“Tắm thì tắm.”
Cô không ngạc nhiên.
Trong phòng tắm, Vưu Niệm né tránh nụ hôn của Lục Thanh Trạch, ngửa đầu nói: “Anh còn chưa nói cho em biết đâu.
”
Tóc và quần áo của cô đều ướt đẫm, mặt mày bị hơi nước mờ dần làm ửng hồng diễm lệ, đường cong xinh đẹp nhìn rõ không sót một chỗ nào.
Cơ thể Lục Thanh Trạch khô nóng, bất đắc dĩ nói: “Nói chúng ta tạm thời chưa muốn có con.”
“Thật sao?” Vưu Niệm có chút hồ nghi.
Sao em cảm thấy không giống vậy?
“Tại sao mẹ anh lại sợ em không vui rồi sẽ rời bỏ anh vậy?”
Lục Thanh Trạch vây Vưu Niệm vào giữa vách tường và hai cánh tay, cúi người xuống, một đôi mắt đen nhánh nhìn cô: “Vậy em có làm vậy không?”
Vưu Niệm lắc đầu: “Em đã hứa với anh.
Anh quên rồi sao?”
Lục Thanh Trạch cúi đầu “Ừ” một tiếng, cũng nhớ tới những gì mình đã từng nói.
“Nhưng bây giờ anh càng trở nên tham lam, muốn nhiều hơn.”
Vưu Niệm khẽ hất cằm lên, nước thèo mái đầu, gò má rồi chảy xuống cần cổ trắng như thiên nga.
“Vậy anh muốn gì?” Cô mỉm cười và hỏi.
Ánh mắt sâu thẳm của Lục Thanh Trạch vững vàng tập trung vào cô, bàn tay khẽ vuốt ve khuôn mặt cô, giọng nói khàn khàn si mê.
___”Muốn em yêu anh.”
___”Mãi mãi yêu anh”.