Hai mẩu chuyện nhỏ hàng ngày
Editor: Đá bào
Beta: Gió
–
(1) Bạn giường là chồng
“Niệm Niệm, nên rời giường thôi.”
Bên tai là giọng nam quen thuộc.
Vưu Niệm xoay người, đưa lưng về phía anh, vùi đầu vào trong gối.
Cô không biết ngày hôm qua họ đã lăn lộn đến mấy giờ, chỉ biết hiện tại cô mệt mỏi đến độ không chịu nổi, rất cần ngủ bù.
Lục Thanh Trạch cười khẽ: “Em nói với anh, hôm nay phải đến phim trường mà.”
Vưu Niệm thét một tiếng.
Rầm, cô không tình nguyện mà mở mắt ra.
Đúng rồi, hôm nay là thứ bảy.
Lục Thanh Trạch là ông chủ không cần phải đi làm.
Mà cô, một người đáng thương bị lăn qua lộn lại tối hôm qua lại phải đến phim trường.
Một lúc lâu sau, một cánh tay trắng nõn mịn màng từ trong chăn vươn ra.
Lục Thanh Trạch rất ăn ý đưa tay kéo cô lên, lại đặt quần áo mới ở tủ đầu giường.
“Ăn cơm rồi đi?”
Vưu Niệm ôm mặt lắc đầu, “Không được, lát nữa anh gói giúp em hai phần, em muốn mang đến trường quay.”
Hôm nay cô đã hẹn ăn cơm với nữ chính Phó Nam Hề.
Dường như vừa nghĩ tới cái gì đó, Vưu Niệm buông tay xuống, hướng về phía Lục Thanh Trạch ngoắc ngoắc ngón tay.
“Làm gì?” Lục Thanh Trạch buồn cười cúi đầu dựa vào.
Vưu Niệm đưa tay ôm lấy cổ anh, cách một lớp quần áo cắn một cái trên vai anh.
“Ăn miếng trả miếng.”
Cô nhướng mày khiêu khích: “Anh biết hôm nay em phải đến trường quay còn lộng hành như vậy?”
Lục Thanh Trạch cúi đầu kéo quần áo ra, trên da đã có một vòng dấu răng.
Theo thói quen anh dỗ dành cô: “Lần sau anh sẽ chú ý, được không?”
Vưu Niệm hừ nhẹ một tiếng.
“Lời của đàn ông, như quỷ lừa dối.”
Trước đây anh cũng nói như vậy, đêm qua thì lại không hề như đã hứa.
Sau khi trả thù, tâm tình Vưu Niệm rõ ràng tốt hơn một chút, cơn buồn ngủ cũng đã dần tan biến.
Cô thay quần áo xong, sau khi rửa mặt thay đồ thì cùng Lục Thanh Trạch ra cửa.
“Thanh Cam Phi Tuyết” đang ở Hạ Thành lấy bối cảnh, rất thuận tiện để Vưu Niệm tới thăm phim trường.
Lúc Lục Thanh Trạch lái xe đưa Vưu Niệm đến trường quay đã là giữa trưa.
Sợ Phó Nam Hề chờ sốt ruột, Vưu Niệm vội vàng xuống xe, xách túi xách chạy vào bên trong.
Đến trường quay, Vưu Niệm liếc mắt một cái đã thấy Phó Nam Hề đang ngoan ngoãn ngồi trên ghế trong góc chờ mình.
Vưu Niệm chào hỏi, đem cơm trưa đặt lên bàn.
“Chờ lâu không?”
Phó Nam Hề lắc đầu, đang định nói cái gì thì ánh mắt đột nhiên kinh ngạc đặt ở trước ngực Vưu Niệm.
Vưu Niệm theo ánh mắt của cô ấy nhìn xuống, vừa rồi đi gấp gáp, cổ áo có hơi buông lỏng một chút, vết hôn màu hồng nhạt lộ ra.
Phó Nam Hề ngượng ngùng dời ánh mắt đi, ngồi xuống vội vàng mở miệng: “Ăn cơm ăn cơm thôi.”
Vưu Niệm cười khẽ một tiếng, cô gái nhỏ này sao có vẻ còn ngượng ngùng hơn cả cô thế nhỉ?
Cô cũng ngồi xuống, mở hộp cơm và nói, “Em xấu hổ sao? Đều là người trưởng thành cả rồi, không có gì đâu.”
Trên mặt Phó Nam Hề có chút nóng lên, ấp úng hỏi: “Người đưa chị tới, chính là bạn trai của chị sao?”
Vưu Niệm nhớ tới bài phát biểu của Lục Thanh Trạch ở đại học A, lắc đầu: “Không phải.”
Phó Nam Hề mở to hai mắt, có chút khó hiểu.
Vưu Niệm cố ý trêu chọc cô ấy, mở miệng nhẹ giọng nói: “Là bạn giường.”
“A…” Cô gái nhỏ thanh thuần lần này ngay cả miệng cũng kinh ngạc khẽ mở ra.
Vưu Niệm cười, vừa định giải thích.
Phía sau đột nhiên truyền đến một giọng nam quen thuộc: “Bạn giường?”
Trong lòng Vưu Niệm cả kinh, quay đầu lại.
Lục Thanh Trạch người cao chân dài đứng ở phía sau cô, ánh mắt nặng nề.
“Tại sao anh lại đến đây?” Vưu Niệm đứng dậy.
Lục Thanh Trạch đưa túi Tote trong tay qua, thấp giọng: “Mang túi cho em.”
Vưu Niệm “Ừ” một tiếng, nhận túi xách từ trên tay Lục Thanh Trạch.
Phó Nam Hề ở bên cạnh nhìn hai người, biểu cảm có chút sững sờ.
Đây có phải là người bạn giường của Vưu Niệm không?
Rất cao, cũng rất đẹp trai, áo sơ mi quần tây gọn gàng sạch sẽ, khí chất trưởng thành nhã nhặn.
Lục Thanh Trạch đi về phía Phó Nam Hề, lộ ra một nụ cười ôn hòa: “Thật ngại quá, vợ tôi khá thích đùa giỡn.”
Anh vươn tay phải tự giới thiệu: “Là cô Phó đúng không? Xin chào, tôi là Lục Thanh Trạch, chồng của Vưu Niệm.
”
Phó Nam Hề phản ứng lại, vội vàng bắt tay Lục Thanh Trạch: “Xin chào.
Tôi là Phó Nam Hề.
”
Lục Thanh Trạch cùng Phó Nam Hề chào hỏi xong, lại đem ánh mắt chuyển dời đến trên người Vưu Niệm.
“Bạn giường à?”Anh đi tới, ngữ khí có chút ý vị thâm trường.
Vưu Niệm chớp chớp mắt: “Em nói đùa thôi mà.”
Lục Thanh Trạch nhìn cô thật sâu, dặn dò vài câu rồi rời đi.
Sau khi anh rời đi, Phó Nam Hề nhỏ giọng nói: “Chị Vưu Niệm, vừa rồi chị làm em hết hồn.”
Không đợi Vưu Niệm mở miệng, cô lại tự mình nói: “Nhưng cũng phải nói tính tình của chồng chị thật tốt, một chút cũng không thấy anh ấy tức giận.
Ánh mắt nhìn chị trước khi đi đều là cười.”
Thật sao?
Vưu Niệm nhíu mày.
Tuy rằng nói từ bạn giường có chút nhạy cảm với Lục Thanh Trạch, nhưng chắc là anh không tức giận đâu nhỉ?
Buổi tối trước khi đi ngủ, Vưu Niệm có chút không yên lòng hỏi Lục Thanh Trạch.
Lục Thanh Trạch trầm mặc không có biểu tình gì.
Vưu Niệm nhíu mày, sẽ không thật sự tức giận chứ?
Cô tiến lại gần, thăm dò gọi một tiếng.
“Lục Thanh Trạch? ”
“Khanh Khanh?”
“Ông xã?”
Liên tục gọi vài tiếng, Lục Thanh Trạch rốt cục phải bất đắc dĩ ôm cô vào trong ngực.
“Không tức giận.”
Đã qua lâu như vậy, anh cũng không đến mức vì chuyện này mà tức giận.
Vưu Niệm yên tâm lại, cảm giác mệt mỏi cũng dần dần tăng lên.
Gió bên ngoài “vù vù” thổi, phát ra âm thanh kinh hãi.
Nhiệt độ trong phòng lại ấm áp như mùa xuân.
“Niệm Niệm, buổi tiệc thường niên của công ty, em đi cùng anh đi.” Lục Thanh Trạch hôn lên trán Vưu Niệm.
Vưu Niệm ngáp một cái, rất dễ nói chuyện mà đồng ý.
“Anh đừng làm mấy cái chuyện gì mà cầu hôn đột ngột là được rồi.
Cô nhắm mắt lại, tìm một vị trí thoải mái trong vòng tay của anh.
Bọn họ đã lĩnh chứng, thật sự không cần thiết ở trước mặt công chúng diễn mấy màn cầu hôn kinh điển làm gì.
Lục Thanh Trạch trầm mặc một lúc lâu, bỗng dưng cười rộ lên.
Anh cúi đầu nhìn qua, người con gái trong ngực sớm đã ngủ, hô hấp bình ổn, khuôn mặt dịu dàng.
Lục Thanh Trạch hôn lên trán cô.
“Được.” Anh thấp giọng nói.
(2) Hồ ly nhỏ, phải cập nhật thôi
Chuyện kể phải bắt đầu từ Tiết Nhu.
Năm nay, sau khi Lam Kình phát hành dòng sản phẩm điện thoại di động mới, vẫn đạt được doanh số bán hàng tốt và tạo được danh tiếng trên thị trường.
Lúc đó Tiết Nhu đang nghỉ thai sản ở nhà, rất hứng thú đối với cá nhỏ AI trong điện thoại di động.
Chỉ cần dùng phương thức đối thoại cũng có thể chơi rất lâu.
Sau khi nghe nói từ hơn một năm trước Vưu Niệm đã có được một tiểu hồ ly robot, Tiết Nhu càng hâm mộ không chịu nổi.
Vưu Niệm định đến chỗ Tiết Nhu thăm em bé, thuận tiện mang tiểu hồ ly qua cho cô ấy chơi đùa.
Chỉ là sau khi hòa hảo với Lục Thanh Trạch, Vưu Niệm cũng đã lâu không nói chuyện với tiểu hồ ly.
Trước khi đến nhà Tiết Nhu, Vưu Niệm lấy tiểu hồ ly từ trên tủ ra, sạc điện cho nó, quyết định thử lại chức năng của nó.
Vưu Niệm sờ sờ mũi tiểu hồ ly, thanh âm “Xin chào” nhất thời lại truyền ra.
Vưu Niệm và tiểu hồ ly mắt to trừng mắt nhỏ.
“Cậu còn nhận ra tôi sao? Vưu Niệm hỏi.
Mắt xanh của hồ ly nhỏ lóe lên, giọng nói bình thản không gợn sóng vang lên: “Nhận ra, cậu là Vưu Niệm.”
Vưu Niệm: “Vậy cậu có biết tôi thích cái gì không?”
Hồ ly nhỏ: “Khẩu vị ưa thích của cậu là chua và cay.
Trái cây yêu thích là xoài, người yêu thích nhất là chính bản thân.”
Vưu Niệm: …
Robot này, thực sự rất hiểu cô.
Lục Thanh Trạch đã nói cho nó biết bao nhiêu thứ vậy?
Vưu Niệm thanh thanh giọng, “Tôi dẫn cậu đến nhà người khác làm khách được không?”
Hồ ly nhỏ: “Được, tôi thích được nói chuyện phiếm với mọi người.”
Vưu Niệm cảnh cáo: “Vậy thì cậu không được nói lung tung.”
Hồ ly nhỏ: “Ok.”
Vưu Niệm thoáng trầm tư một lát.
Xem ra, hồ ly nhỏ cũng tin được, trả lời câu hỏi vẫn rất có khuôn mẫu.
Cô suy nghĩ một chút, lại mở miệng: “Vậy tôi hỏi cậu, Vưu Niệm có thích Lục Thanh Trạch không? ”
Nói xong, trong lòng Vưu Niệm lại có chút khẩn trương.
Giọng nói của hồ ly nhỏ vang lên: “Không thích.”
Vưu Niệm giật mình, tò mò: “Vì sao lại nói như vậy?”
Hồ ly nhỏ: “Vì Vưu Niệm đã sớm không cần Lục Thanh Trạch nữa rồi.”
Vưu Niệm: …
Cô biết, tin tức mà hồ ly nhỏ thu thập được đại khái vẫn dừng lại ở lúc Lục Thanh Trạch vừa về nước.
Dừng lại một lát, Vưu Niệm nhịn không được mà gõ gõ đầu hồ ly nhỏ: “Đầu hồ ly của cậu nên được cập nhật rồi! Vưu Niệm và Lục Thanh Trạch đã kết hôn, hiểu không?”
Tức chết cô mà.
“Không đưa cậu ra ngoài chơi nữa!” Vưu Niệm tắt robot, ôm ngực ngồi ở trên ghế.
Một lát sau, cô mở WeChat, chụp ảnh hồ ly nhỏ gửi cho Lục Thanh Trạch.
Vưu Niệm: [Lục Thanh Trạch, robot của anh có nên bị đào thải không?]
Lục Thanh Trạch: [Nó sao vậy?]
Vưu Niệm: [Tin tức của nó quá lạc hậu, chỉ định bị bỏ rơi bởi thời đại.]
Lục Thanh Trạch: [Lạc hậu sao? Nếu em muốn chơi, đợi anh về sẽ cập nhật lại nó.]
Vưu Niệm: […]
Vưu Niệm: [Nó vừa nói rằng em không thích anh.]
Lục Thanh Trạch trầm mặc trong chốc lát, một cuộc điện thoại gọi tới.
“Lại nói chuyện với nó nữa à?”
Vưu Niệm “Ừ” một tiếng, một mực không muốn nói nhiều.
Lục Thanh Trạch cười khẽ: “Nó nói sai rồi, trở về anh sẽ phạt nó, được không?”
Vưu Niệm ho nhẹ một tiếng, ” Nhưng thật ra cũng không cần.”
Cô đâu cần cách dỗ dành ấu trĩ như vậy?
Hai người nói vài câu rồi cúp máy.
Vưu Niệm cũng rất nhanh đem chuyện này bỏ lại phía sau.
Mãi đến ngày đến nhà Tiết Nhu, Vưu Niệm do dự một chút, vẫn mang người máy lạc hậu này qua.
Tiết Nhu thấy người máy, hưng phấn không thôi, chào hỏi nó: “Này, tôi là Tiết Nhu.
”
Hồ ly nhỏ: “Xin chào.”
Tiết Nhu vui mừng: “Wo, thật đáng yêu!”
Tiết Nhu: “Tôi là bạn học của Vưu Niệm.
Cậu biết Vưu Niệm đúng không?”
Âm thanh máy móc của hồ ly nhỏ vang lên: “Biết.
Vưu Niệm là vợ của chủ nhân tôi.”
“Chủ nhân ư?” Tiết Nhu phản ứng lại, “Đúng rồi, chủ nhân của cậu là Lục Thanh Trạch nhỉ.”
Vưu Niệm nháy mắt với cô ấy, tự hào nói: “Nó còn biết tôi thích ăn gì nữa.”
Tiết Nhu lập tức thấy hứng thú: “Cậu có biết Vưu Niệm thích ăn cái gì không?”
Thanh âm của hồ ly nhỏ bình tĩnh: “Lục Thanh Trạch.”
Vưu Niệm, Tiết Nhu: …
Tiết Nhu sửng sốt: “Là đồ ăn.”
Hồ ly nhỏ vẫn lặp đi lặp lại: “Đúng vậy, là Lục Thanh Trạch.”
Vưu Niệm và Tiết Nhu nhìn nhau, từ trong mắt cô thấy được ánh mắt “Hai người thật sự biết chơi đùa”, “Được rồi, tôi đã hiểu, không cần phải giải thích”.
Vưu Niệm: …
Người đàn ông Lục Thanh Trạch rốt cuộc đã làm gì hồ ly nhỏ vậy?!.