Em yêu anh
Editor: Gió
Beta: Đá bào
—
Trước ngày tổ chức hôn lễ, bạn bè của Vưu Niệm và Lục Thanh Trạch đã cùng trở về.
Trước buổi lễ mọi người đã hẹn gặp tụ tập, coi như tổ chức tiệc độc thân cho hai người, địa điểm nằm ở một hội sở cao cấp của Bình Thành.
Ngày hôm đó Vưu Niệm mặc một chiếc váy dài màu vàng kiểu hai dây thắt eo xinh đẹp, nửa thân dưới có một lớp vải sa tanh bao quanh, cùng hệ màu của chiếc váy.
Lúc cô bước đi, làn váy khẽ đung đưa như mây trôi, vô cùng dịu dàng.
Dáng người và nhan sắc của cô là cực phẩm, bản thân cô cũng không ngại thể hiện điều ấy.
Ví dụ như lúc này, bờ vai mảnh khảnh có lộ ra xương quai xanh xinh đẹp, đôi giày cao gót 7cm cũng khiến cho đôi chân càng thêm dài hơn.
Vưu Niệm soi gương tô son, dùng mascara uốn mi, ngón tay đã được tô vẽ khẽ chỉnh sửa lại mái tóc, cô nghiêng người nhìn vào chiếc gương, xác nhận mọi thứ đã ổn thoả rồi mới chú ý đến người bên cạnh mình là Lục Thanh Trạch.
Ánh mắt yên tĩnh của Lục Thanh Trạch đặt lên người cô, anh không hề lên tiếng thúc giục, giống như Vưu Niệm trang điểm bao lâu anh có thể ngắm bấy lâu vậy.
“Đi thôi.” Vưu Niệm cười, khoác cánh tay anh.
Hơi thở ngọt ngào của người phụ nữ ở bên cạnh, Lục Thanh Trạch nắm chặt tay cô, cúi đầu cười: “Ừm, đi thôi.”
Hai người là nhân vật chính nên đến hội sở trước.
Lục Thanh Trạch đã đặt trước một phòng bao cao cấp, căn phòng được trang trí lộng lẫy, bên trong có Karaoke, bàn mạt chược, và cả bàn bi-a.
Buổi chiều, bạn học đi tới địa điểm được gửi trong nhóm, có khoảng hai mươi người.
Sau mười năm tốt nghiệp cấp ba, rất hiếm có những cuộc tụ họp như vậy.
Mọi người đã rất lâu không gặp nhau, ban đầu không tránh khỏi cảm giác xa lại, nhưng sau khi khách sáo hàn thuyên một hồi, bầu không khí cũng tự nhiên hơn.
Có người hát, có người chơi bi-a, cũng có người chỉ ngồi đó chuyện trò uống rượu.
Vưu Niệm tuỳ ý ngồi trên sô pha, mái tóc vừa đen vừa dài xoã trước ngực, che đi một vùng da trắng.
Người ngồi cạnh Vưu Niệm là bạn cùng bàn hồi cấp ba, Lý Lam.
Bây giờ Lý Lam đã để tóc ngắn, làm việc tại một doanh nghiệp nước ngoài, cuộc sống vô cùng yên bình.
Lý Lam và Vưu Niệm nói về chuyện những năm cấp ba, không khỏi cảm thản: “Nghĩ đến việc bây giờ bán máu cho tư bản, tớ thực sự hoài niệm những ngày tháng chúng ta đứng ở lan can ngoài hành lang ngắm trai đẹp.”
Vưu Niệm mỉm cười: “Lúc đó trong lớp nói chúng ta là đồ lưu manh.”
Lý Lam cũng buồn cười: “Không phải sao? Ôi những lúc như thế này phải có điếu thuốc mới đúng.”
Cô ấy lấy một bao thuốc lá cho nữ từ trong túi ra, nghe thấy Vưu Niệm ở bên cạnh nói: “Cho tớ một điếu.”
Hai ngón tay Lý Lam kẹp điếu thuốc đưa cho Vưu Niệm, ánh mắt tia xuống bụng cô: “Có được hút không?”
“Được.” Cô nhận lấy điếu thuốc, đốt lên.
Hai người dựa lưng vào ghế, khói thuốc phảng phất lên không gian.
“Còn nhớ lớp phó thể thao lớp 11-2 không? Đợt vừa rồi tớ có nhìn thấy cậu ấy, béo lên khiến ngũ quan cũng mất theo luôn…”
Lý Lam hồi tưởng lại những soái ca năm đó mình từng ngắm, rất nhanh sau đó cười ra nước mắt.
“Còn học bá lớp 11-1 tớ từng tỏ tình với cậu ấy, cậu ta ra nước ngoài cậu nhớ không? Sau đó tớ có thêm Wechat với cậu ta, bây giờ sắp thành muối bỏ biển rồi…”
Lý Lam thở một ngụm khói, cô luôn vì trai đẹp mà u sầu: “Vẫn là cậu có mắt nhìn tốt, tớ phát hiện lớp trưởng chẳng thay đổi chút nào, vẫn đẹp trai như ngày nào.”
Vưu Niệm cong mắt, “Nói ra thì tớ nhớ cậu còn nợ tớ một ngày trực nhật nữa đấy?”
Động tác hút thuốc của Lý Lam khựng lại, đột nhiên nhớ ra: “Ôi, mẹ nó tớ quên mất rồi.”
Cô ấy nghĩ, lại cau mày: “Lúc đó tớ muốn trực nhật cho cậu, nhưng không phải lớp trưởng cứ ở đó mãi sao! Tớ mà trực nhật thì chẳng phải là bại lộ mất sao?”
Vưu Niệm nghiêng đầu nhìn cô ấy, bình tĩnh nói: “Thực ra chúng ta sớm đã bại lộ rồi.”
“Hả?” Lý Lam trợn tròn mắt, phủi sạch trách nhiệm theo bản năng: “Tớ không có nói gì đâu đấy nhé!”
Vưu Niệm cười: “Vì vậy anh ấy cố tình không để cậu trực nhật, coi như vụ cá cược của chúng ta không có tác dụng.”
Hồi đó còn cho rằng đây là một chuyện tày trời, bây giờ nghĩ lại thực ra cũng không có gì.
Bây giờ nếu có nói lại chuyện hai người từng cãi nhau về vụ cá cược này, Vưu Niệm đã có thể mỉm cười cho qua.
“Đệch!” Ngón tay Lý Lam khẽ run, tàn thuốc rơi xuống.
“Lớp trưởng thật là…” Cô ấy khựng lại, không dễ gì mới tìm được từ miêu tả: “Chó quá đi mất.”
Vưu Niệm cong môi, yên tĩnh nhìn về phía Lục Thanh Trạch ở chỗ bàn bi-a.
Hôm nay anh mặc khá thoải mái, nhưng ngoại hình vẫn xuất chúng như vậy, nổi bật giữa đám đông, tay anh cầm gậy bi-a, điềm đạm nói chuyện với người bên cạnh.
Có thể là do cảm nhận được ánh mắt của Vưu Niệm, Lục Thanh Trạch ngẩng đầu lên, nhìn về phía cô.
Sau đó, đôi mày nhíu lại.
Vưu Niệm nhướn mày, chỉ thấy Lục Thanh Trạch mím môi, đưa tay chỉ về phía bả vai anh, ánh mắt vẫn khoá chặt ở tên người cô.
Vưu Niệm xoay đầu nhìn vai mình, thì ra là do dây váy vì động tác vừa rồi mà trượt xuống một chút.
Vưu Niệm bật cười, chỉnh lại váy.
Lúc này đôi mày nhíu lại của Lục Thanh Trạch mới giãn ra, quay đầu tiếp tục nói chuyện với bạn bè.
Sự tương tác nhỏ nhỏ này giữa hai người bị Lý Lam nhìn thấy, cô ấy không khỏi ‘Xì’ một tiếng.
Vì sao đã nhiều năm như vậy trôi qua, cô ấy vẫn không thoát khỏi cảnh ăn cơm chó này?!
Nếu như ban chiều cuộc gặp mặt có mang theo chút khách sáo, thì sau khi ăn uống no say mọi người đã trở nên vô cùng thoải mái.
Lục Thanh Trạch chơi game thua, bị phạt uống rượu.
Nhưng còn chưa động, ly rượu đã bị Vưu Niệm lấy đi mất.
“Để tôi uống thay anh ấy.”
“Vưu Niệm ngẩng đầu uống cạn, lật ngược ly rượu lại.
Khoé môi cô còn vương lại vài giọt rượu, khẽ rơi xuống váy trên người.
Một màn ‘nữ nhân hào kiệt’ này khiến mọi người xung quanh bật cười.
“Ôi trời, lại show ân ái rồi!” Cho dù nhiều năm đã trôi qua, bạn học vẫn thích trêu đùa nhau như vậy.
Gò má Vưu Niệm ửng đỏ, đôi mắt long lanh.
“Tôi cứ show đấy, mắt nào không thích có thể không nhìn mà.” Cô kiêu ngạo hất cằm, không có chút xấu hổ nào.
Lục Thanh Trạch nhìn cô, khoé miệng cong lên, trong đôi mắt cũng ngập tràn ý cười.
“Đừng đừng đừng!” Người đàn ông đối diện vẫy tay: “Các cậu show nhiều hơn nữa tôi cũng không có để ý, dù sao hồi cấp ba cũng có ít đâu.”
“Đúng đúng đúng.” Một bạn học khác tiếp lời, “Tôi cứ nghĩ không biết sao hồi cấp ba cứ thấy dạ dày không thoải mái, bây giờ mới nhận ra, thì ra là mẹ nó, tôi cứ phải ăn cẩu lương suốt thế này!”
“Hahahaha.”
“Hahaha.”
Mọi người cười vui vẻ,
Hai người sắp kết hôn là tiêu điểm của cả buổi tối ngày hôm nay.
Mười mấy năm rồi, hiếm khi mọi người mới được ngồi lại với nhau, nhân cơ hội chơi trò chơi mà hỏi hai người về chuyện chia tay rồi quay lại.
Bạn học cũng rất biết ý, biết những gì có thể hỏi và không.
Sau khi biết được tết năm kia hai người đã ở bên nhau lại rồi, mọi người bỗng nhiên nhận ra.
“Ôi, các cậu giấu kĩ đấy!”
“Hại tôi lúc đó còn sợ hai cậu sẽ ngại gặp mặt, còn đặc biệt tách hai người ra.”
“Này phải uống rồi!”
“Đúng thế! Nhất định phải uống! Lần trước đã phải uống rồi ấy.”
….
Thực ra Vưu Niệm đã uống khá nhiều, nhưng tửu lượng của cô tốt, ngoài việc vành tai ửng đỏ thì không có gì khác lạ cả.
Nhưng ngay lúc cô cầm ly rượu lên, cổ tay đã bị nắm lại, Lục Thanh Trạch hơi cau mày: “Em uống nhiều rồi, để anh.”
Vưu Niệm tuỳ ý quen rồi, lúc này ánh mắt nhìn thẳng qua, trực tiếp từ chối: “Không được! Anh không được uống rượu!”
Ánh mắt này vốn có chút răn đe, nhưng trong mắt của những người đã ngà ngà say xung quanh, lại giống như đang làm nũng vậy.
Lục Thanh Trạch định nói gì đó, nhưng bạn học bên cạnh không nhịn được nữa, nói lớn: “Này! Tôi có một đề nghị!”
Mọi người cùng nhìn qua, người đàn ông mặt đỏ ửng, quả nhiên đã uống không ít.
Anh ta lắc ly rượu trên tay, nhìn bốn chung quanh nói: “Trò chơi cũng sắp kết thúc rồi, chúng ta cũng không nên làm khó vợ chồng son.
Hay là thế này đi, hai người hôn nhau, không cần phải uống rượu nữa.
Mọi người thấy được không?”
“Được được.”
“Đồng ý!”
“Hai người cứ coi như luyện tập trước cho hôn lễ là được!”
“Tôi giơ hai chân hai tay đồng ý!”
Bạn học xung quanh hào hứng không thôi, tán thành ý kiến vừa rồi.
Lúc này hai người ngồi trên sô pha, cánh tay Lục Thanh Trạch vòng qua phía lưng ghế sô pha bên cạnh Vưu Niệm, nhìn giống như đang ôm lấy cô vậy.
Vưu Niệm với gò má đỏ ửng ngẩng đầu nhìn Lục Thanh Trạch, khuôn mặt anh tuấn của anh phóng đại trước mắt.
Một giây sau, bờ môi cảm nhận được sự ấm nóng.
Từ nụ hôn nhẹ nhàng đến nhiệt tỉnh thăm dò.
Những tiếng trêu đùa xung quanh cũng dần trở nên yên tĩnh.
Lúc ấy, Vưu Niệm cảm thấy mình đang trôi giữa cả thời gian và không gian.
Xung quanh mọi thứ đều thật mờ ảo, chỉ có sự tồn tại của Lục Thanh Trạch là chân thật.
Vưu Niệm cũng không xấu hổ mà ôm cổ Lục Thanh Trạch, ngẩng đầu đáp lại nụ hôn của anh.
Không biết qua bao lâu, Lục Thanh Trạch thở hổn hển buông cô ra.
Tiếng huýt sáo vang lên xung quanh.
Lục Thanh Trạch cười, ngón tay cái lau đi vết son lem của cô, nhìn ánh mắt có chút chưa thoả mãn, dùng giọng nói chỉ hai người mới nghe thấy: “Về nhà lại hôn.”
Vưu Niệm ngẩn người hai giây mới kịp phản ứng lại, đưa tay ra lau vết son dính lên môi anh.
Bạn học xung quanh đã hài lòng nên không làm khó hai người nữa.
Sau đó mọi người tiếp tục uống rượu, hát hò.
Trước màn hình lớn, mấy bạn học nam cùng hát lớn: “Thực sự anh rất nhớ em, vào mùa mưa hàng năm./ Em chọn lừa quên đi, là điều anh không nỡ nhất./ Giấy ngắn tình dài, làm sao để nói hết./ Câu chuyện tình yêu giữa anh và em.”
Mấy người cùng khoác tay nhau, vô cùng nhập tâm.
Bài hát khó dễ lệch tone cũng nghe ra được vài phần thương cảm.
Vưu Niệm nhìn những bóng lưng cao lớn trước mặt, bỗng nhớ về buổi chiều ngày hôm đó.
Hai thiếu nữ dựa lưng vào lan can, trêu đùa cá cược.
Cô duyên dáng liếc mắt, bắt đầu câu chuyện này.
Thật may mắn, dù là bắt đầu hay kết thúc câu chuyện, anh vẫn luôn ở đây.
Nhóm người chơi đùa vui vẻ, mãi cho đến gần sáng mới tàn tiệc, rất nhiều người say đến mức không biết trời đất gì.
Lục Thanh Trạch đặt phòng cho những người không về nhà được, sau khi sắp xếp cho mọi người xong mới lái xe chở Vưu Niệm về.
Vưu Niệm giống hầu hết mọi người, cũng men theo kí ức mà uống khá nhiều, cả người mềm nhũn cuốn lấy người Lục Thanh Trạch.
Chắc chắn buổi sáng sẽ không dậy được, cô ở nhà nghỉ ngơi chuẩn bị chào đón hôn lễ của hai người.
Hôn lễ được tổ chức tại bãi cỏ bên ngoài khách sạn nghỉ dưỡng năm sao, khách sạn tựa núi nhìn sông, phong cảnh rung động lòng người, không khí trong xanh mát lành.
Khu tổ chức hôn lễ có thể ngắm nhìn không gian xanh xung quanh.
Hôn lễ bắt đầu từ buổi chiều, nhưng từ sáng Vưu Niệm và Lục Thanh Trạch đã dậy sớm, trang điểm tạo hình, vất vả nửa ngày cũng là vì xuất hiện với diện mạo xinh đẹp nhất.
Buổi lễ được trang trí với tông màu trắng làm chủ đạo, trên nền cỏ xanh, trăm hoa rực rỡ.
Buổi chiều, dưới trời xanh mây trắng, cỏ non hoa thơm, khách mời dần có mặt.
Mái tóc đen của Vưu Niệm được búi cao, gương mặt trang điểm diễm lễ, trên người mặc bộ váy cưới đuôi cá, đơn giản nhưng làm nổi bật được thân hình của cô lên.
Cô khoác tay Lục Thanh Trạch, trong tiếng vỗ tay của mọi người bước qua con đường trải đầy cánh hoa.
Hôm nay nhiệt độ ấm áp, ánh nắng mặt trời không quá chói chang.
Tia nắng ấm áp chiếu lên đôi vợ chồng son, khiến Vưu Niệm như được phủ trong màu vàng nhạt, làn da vốn đã trắng giờ còn sáng hơn.
Theo chương trình, MC có hỏi hai người một vài câu hỏi ngắn đơn giản.
Câu hỏi đã được chuẩn bị từ trước, hai người cũng không tiết lộ thêm điều gì.
Trước khi đến tiết mục trao nhẫn, Vưu Niệm đột nhiên nói: “Đợi một chút.”
Nhất thời mọi người đều ngạc nhiên, không biết cô dâu muốn nói gì.
Vưu Niệm nhìn sang Lục Thanh Trạch, nở một nụ cười rạng rỡ.
“Lục Thanh Trạch, em có lời muốn nói với anh.”
Lời vừa nói ra, tất cả khách mời dường như đã nhận ra được điều gì đấy, vỗ tay không ngừng.
Vưu Niệm nhìn sang bộ phận hỗ trợ ra hiệu.
Bộ phận hỗ trợ phát video do Vưu Niệm cung cấp lên màn hình lớn.
Trong video là tất cả hình ảnh Vưu Niệm chụp lại từ hồi cấp ba.
Từ bức ảnh cô chụp trộm Lục Thanh Trạch cho đến ảnh chụp chung của hai người, đếm không hết.
Hồi cấp ba Lục Thanh Trạch không có điện thoại, chứ đừng nói là chụp ảnh.
Anh chỉ có một tấm ảnh chụp tập thể lớp mười.
Mãi cho đến khi thi đại học xong mua điện thoại, anh mới có vài bức ảnh mà bây giờ xem lại vẫn thấy rất sơ sài.
Lúc ấy anh từng muốn Vưu Niệm gửi ảnh cũ cho mình, nhưng tốc độ thay điện thoại của Vưu Niệm khá nhanh, cô chỉ tuỳ tiện tìm vài tấm gửi cho anh.
Anh vẫn luôn tưởng rằng, những bức ảnh hồi đó của họ cũng nằm trong một xó cùng với những chiếc điện thoại cũ của Vưu Niệm rồi.
Không ngờ rằng hôm nay lại có thể nhìn thấy được ở đây.
Nhất thời khoé mắt Lục Thanh Trạch có chút nhức nhức.
Cùng với tiếng nhạc nền nhã nhặn, Vưu Niệm chậm rãi nói: “Lục Thanh Trạch.”
Ánh mắt Lục Thanh Trạch chuyển từ màn hình lớn sang Vưu Niệm, nhìn cô say đắm.
“Đầu tiên em muốn cảm ơn anh.”
“Cảm ơn anh đã bao dung cho những khuyết điểm của em từ năm mười lăm tuổi cho đến tận bây giờ, dung túng cho tính khí này của em.
Em tận hưởng sự ấm áp và chăm sóc của anh như một điều tự nhiên, chưa từng nghĩ đến việc cho dù anh có trưởng thành sớm hơn nữa, năm ấy cũng chỉ mới là thiếu niên mười mấy đôi mươi….”
Cơ mặt Lục Thanh Trạch căng lên, anh khẽ lắc đầu.
Vưu Niệm cười: “Anh không muốn nghe lời xin lỗi nên em cũng không nói nữa.”
Cô khẽ thanh thanh họng, trịnh trọng: “Thứ hai, em thấy trên mạng có nói là, mười khoảnh khắc hạnh phúc nhất của đời người là bệnh nặng hồi phục, cửu biệt trùng phùng, một phen sợ hãi, mất rồi có được, rung động lạ thường, không hẹn mà gặp, không nói mà hiểu, không thuốc đã khỏi, đến như đã hẹn và chờ đợi tương lai.”
“Mười khoảnh khắc hạnh phúc này rất giống với chúng ta.
Nhưng em muốn nói với anh rằng, đối với em mà nói, chỉ cần ở bên cạnh anh thì mọi khoảnh khắc đều vô cùng hạnh phúc.”
Yết hầu Lục Thanh Trạch khẽ cuộn, giọng hơi nghẹn lại: “Anh cũng vậy.”
Vưu Niệm cong môi: “Ừm, con người em cả một đống khuyết điểm, may có ưu điểm là thẳng thắn, nói lời giữ lời, em muốn nói với anh một câu mà trước giờ em chưa từng nói.”
Cô khẽ mím môi, đôi mắt sáng long lanh như viên pha lê: “Em yêu anh.
Ở trước mặt bạn bè người thân em thề rằng: Chỉ cần anh yêu em, em sẽ mãi mãi yêu anh.”
Khoé mắt Lục Thanh Trạch đỏ lên, không khống chế được nữa, bước lên ôm cô dâu của mình vào lòng.
“Anh cũng yêu em, mãi mãi yêu em.”
Anh cúi đầu, không chờ đợi được nữa mà đặt lên môi cô một nụ hôn.
Vừa rồi mỗi khoảnh khắc hạnh phúc mà Vưu Niệm nhắc tới, trái tim anh đều đập thật mạnh.
Cô là người thời niên thiếu khiến trái tim anh rung động lạ thường, cũng là người cửu biệt trùng phùng, sau bệnh nặng khiến anh hồi phục, sự rời đi của cô là một phen sợ hãi, cô quay lại giống như mất mà có được, khiến anh chờ đợi về một tương lai.
Từ khi bắt đầu đến giờ, tất cả những khoảnh khắc ở bên cạnh cô, anh đều rất hạnh phúc.
Có thể kết hôn với người đầu tiên và cũng là người duy nhất, là chuyện vừa may mắn vừa hạnh phúc nhất trên cuộc đời này.
Cảm ơn em đã yêu anh, để anh có được điều may mắn ấy.
Hoàn chính văn.