CHƯƠNG 12
Trong hai tháng tiếp sau đó, cho đến mùa xuân, tôi gặp Shimamoto-san hàng tuần. Thỉnh thoảng nàng bất ngờ đến một trong các câu lạc bộ của tôi, chủ yếu là đến Robin's Nest. Nàng đến sau chín giờ. Nàng ngồi ở quầy bar, uống hai hoặc ba ly cocktail và đi vào khoảng mười một giờ. Tôi đến ngồi bên cạnh nàng để nói chuyện. Tôi không biết nhân viên của tôi nghĩ gì về mối quan hệ của chúng tôi. Nhưng tôi không lo lắng gì lắm về chuyện đó. Chính xác như hồi ở trường tiểu học: tôi vẫn luôn rất ít quan tâm đến ý kiến của người khác.
Đôi khi nàng gọi điện đến quầy bar và mời tôi hôm sau ăn trưa với nàng. Thường thì chúng tôi hẹn nhau ở một quán cà phê trên đại lộ Omote-sandô, và sau một bữa trưa nhẹ chúng tôi đi dạo trong khu phố. Chúng tôi không bao giờ ở cùng nhau quá hai hoặc ba tiếng. Khi đến lúc phải chia tay, nàng liếc nhìn đồng hồ đeo tay, mỉm cười với tôi và nói: "Thôi, em phải đi rồi." Nàng vẫn có nụ cười tuyệt đẹp quen thuộc, nhưng tôi không sao hiểu rõ được những tình cảm mà nó thể hiện. Nàng thấy nhẹ nhõm vì thoát được tôi? Tôi không có cách nào kiểm chứng xem nàng có được ai đó chờ ở một chỗ khác hay không.
Dù thế nào đi nữa, trong những dây phút bên nhau ngắn ngủi đó, chúng tôi nói chuyện rất say mê. Nhưng không bao giờ tôi ôm quàng lấy vai nàng, không bao giờ nàng cầm lấy tay tôi. Theo một dạng hiệp ước ngầm, chúng tôi không chạm vào nhau nữa.
Trên phố phường Tokyo, nàng tìm lại được nụ cười đầy quyến rũ và thoải mái mà nàng có trước đây. Tôi không bao giờ tìm thấy lại trên mặt nàng những cảm xúc dữ dội đã làm xáo động nàng trong chuyến đi của chúng tôi đến tỉnh Ishikawa, trong một ngày Chủ nhật lạnh giá của tháng Hai. Sự gần gũi nồng ấm bột phát nảy sinh giữa chúng tôi ngày hôm đó cũng không xuất hiện trở lại. Dù điều đó không hề được quyết định ra miệng, không ai trong chúng tôi nhắc lại chuyến đi nhỏ đầy lạ lùng đã thực hiện cùng nhau.
Đi bên cạnh nàng, tôi tự hỏi trong tâm trí nàng đang có những ý nghĩ nào khuấy động. Có lúc tôi nhìn thật sâu vào mắt nàng. Và tôi chỉ nhìn thấy ở đó một sự im lặng yên bình. Đường kẻ nhỏ trên mí mắt trên của nàng luôn làm tôi nghĩ đến một chân trời xa xôi. Giờ đây tôi thấy mình đã bắt đầu hiểu một chút cái cảm giác cô độc mà Izumi cảm thấy khi còn gần gũi với tôi hồi còn học trung học. Shimamoto-san sở hữu một thế giới nội tâm độc lập mà chỉ một mình nàng biết cách đi vào. Nàng là người duy nhất biết nó, duy nhất đảm trách nó. Tôi không thể xâm nhập. Cánh cửa đã từng hé mở một lần duy nhất, nhưng kể từ đó nó đã đóng lại im ỉm.
Ngay khi nghĩ đến tất cả những điều đó, tôi không biết được cái gì là đúng hay không nữa. Tôi thấy như thể mình đang quay lại thành cậu bé mười hai tuổi, bất lực và hoang vắng, mà tôi đã từng là. Chỉ cần nàng ở đó trước tôi là tôi không còn phải biết mình phải làm hay nói gì nữa. Tôi cố tìm lại sự bình tĩnh vốn có. Tôi cố gắng suy nghĩ. Vô ích. Có vẻ như tôi đã nói hoặc làm điều gì đó với nàng, một điều lẽ ra không được phép, tôi đã phạm những sai lầm. Tuy nhiên, dù tôi nói gì hay làm gì, nàng cũng luôn giấu kín những cảm xúc của mình và tiếp tục nhìn tôi với nụ cười quyến rũ không thể đoán định. Như thể muốn nói với tôi: “Quan trọng gì, thôi nào, mọi chuyện sẽ ổn thôi”.
Tôi gần như không biết gì về tình hình hiện tại của nàng. Thậm chí tôi còn không biết nàng đang ở đâu. Và với ai. Nàng kiếm sống như thế nào? Nàng lấy chồng chưa? Có thể là nàng đã có chồng. Nàng từng có một đứa con, nó đã chết ngay hôm sau ngày sinh. Và chuyện đó xảy ra vào tháng Hai, một năm trước. Suốt cả đời chưa bao giờ nàng làm việc. Tuy nhiên, nàng mặc quần áo sang trọng, mang đồ trang sức đắt tiền. Hẳn là tiền phải đến từ đâu đó. Đó là tất cả những gì tôi biết về nàng. Hẳn nàng đã có chồng khi sinh đứa con. Dù rằng tôi không thể chắc chắn được vào điều đó.
Đó chỉ là một giả thuyết, chỉ đơn giản là tôi không thể nghĩ nàng có một đứa con ngoài giá thú.Tuy nhiên, dần dần, trong những lần gặp gỡ, nàng bắt đầu nhắc đến những năm học cấp hai, rồi trung học. Hẳn là nàng tự nhủ rằng nàng không gặp phải nguy cơ gì khi nói đến những giai đoạn không có chút liên hệ nào với cuộc sống hiện nay của mình. Tôi cũng biết được nàng từng cảm thấy cô độc như thế nào trong suốt những năm đó. Nàng đã cố hết sức để ngang bằng với người khác. Dù gặp phải hoàn cảnh gì, nàng cũng không bao giờ đi tìm những lời biện hộ. "Em không muốn dùng cái tật ở chân như một lời thanh minh, nàng nói. Khi bắt đầu đi tìm những lời biện hộ, người ta sẽ giữ mãi cái thái độ đó suốt cả đời, còn em, em không muốn sống theo cách ấy." Nhưng trong suốt đoạn đời đó, cái thái độ này đã không mấy có lợi cho nàng. Điều đó gây ra nhiều hiểu lầm với người khác, những hiểu lầm từng làm tổn thương nàng sâu sắc. Càng ngày nàng càng khép kín hơn. Buổi sáng, khi tỉnh dậy, nàng thường bị nôn vì không muốn đến trường.
Một hôm nàng cho tôi xem một bức ảnh chụp hồi còn ở trường trung học: nàng ngồi ngoài trời, trên một chiếc ghế trong vườn, xung quanh là những cây hướng dương nở hoa. Đó là mùa hè, nàng mặc một chiếc quần soóc vải jeans, một cái áo phông trắng. Và nàng thật đẹp. Nàng mỉm cười, nhìn thẳng vào ống kính, một nụ cười vẻ kém thoải mái hơn hiện nay một chút nhưng cũng vẫn tuyệt vời. Vẻ hơi thiếu tự tin ở nụ cười đó khiến nó càng trở nên cảm động hơn. Nàng không có vẻ gì là một cô bé gái đơn độc đang sống qua những ngày bất hạnh.
Có vẻ như là em đang rất hạnh phúc, nếu chỉ nhìn vào bức ảnh này, tôi nhận xét.
Nàng chậm rãi lắc đầu. Những nếp nhăn nhỏ quyến rũ xuất hiện ở đuôi mắt nàng, như thể nàng đang nhớ lại những ngày đó.
Anh biết không, Hajime, những bức ảnh đó không có nghĩa lý gì đâu, đó chỉ là một dạng bóng hình không chút chiều sâu nào. Cái tôi thật của em khi đó không hiện ra trên bức ảnh, nó ở chỗ khác. Đó không phải là điều mà người ta có thể in lên một cuộn phim máy ảnh.
Bức ảnh làm tôi thấy se lòng. Nhìn nó, tôi nhận thức được toàn bộ thời gian mình đã để mất. Một khoảng thời gian quý giá sẽ không bao giờ trở lại nữa. Một khoảng thời gian mà tôi sẽ không bao giờ còn tìm lại được, ngay cả với toàn bộ nỗ lực trên đời. Một khoảng thời gian chỉ tồn tại vào lúc đó. Tôi chăm chú nhìn bức ảnh.
Tại sao anh nhìn bức ảnh này kỹ thế? Shimamoto-san hỏi.
Để lấy lại được tất cả khoảng thời gian đánh mất đó, tôi nói. Anh không gặp em trong suốt hơn hai mươi năm, anh muốn lấp lại cái khoảng trống đó, dù chỉ là một chút xíu.
Nàng nhìn tôi với một nụ cười lạ lùng, như thể trên mặt tôi có vết nhọ.
- Lạ thật đấy. Anh chỉ muốn lấp đầy cái khoảng trống giai đoạn đó, còn em chỉ muốn thu nhỏ nó lại đến hư vô.Từ trường cấp hai đến trung học, nàng không có bạn trai nào. Không phải là không có cậu bé nào thích được thân thiết với nàng, vì nàng rất xinh, nhưng nàng từ chối. Nàng thử vài lần, tất cả đều không kéo dài.
Em nghĩ là em không yêu những cậu con trai cùng tuổi. Anh biết thời đó bọn họ thế nào rồi đấy - thô lỗ, ích kỷ, bị ám ảnh bởi một ý nghĩ duy nhất: thò được tay vào dưới váy bọn con gái. Em thấy thất vọng lắm. Cái mà em tìm kiếm là một mối quan hệ giống như mình đã có ngày xưa.
Em biết không, Shimamoto-san, anh cũng thế, năm mười sáu tuổi, anh nghĩ anh đúng là thô lỗ, ích kỷ và chỉ nghĩ đến chuyện thò tay vào dưới váy các cô gái. Cũng tương tự vậy thôi.
Thế thì có lẽ tốt hơn cả là chúng ta không gặp lại nhau vào thời kỳ đó, nàng cười thật tươi, nói. Rời khỏi nhau vào năm mười hai tuổi và gặp lại ở tuổi ba mươi bảy, có thể như thế là thích hợp hơn cả.
Em tin là như thế à?
Đến giờ thì chắc là anh đã có khả năng nghĩ một chút đến những thứ khác ngoài thò tay vào dưới váy các cô gái rồi chứ?
Một chút, tôi đáp, một chút xíu. Nhưng nếu em quan tâm đến những suy nghĩ của anh, thì lần sau gặp anh, em nên mặc một cái quần.
Shimamoto-san đặt hai tay lên mặt bàn, mỉm cười nhìn chúng. Vẫn vậy, ngón tay nàng không hề đeo nhẫn. Mỗi lần gặp nhau nàng lại đeo một cái đồng hồ khác, thường xuyên đeo vòng tay, cả khuyên tai nữa, nhưng nhẫn thì không bao giờ.
Và rồi, em ghét làm phiền sự tự do của các cậu con trai. Anh hiểu không, có rất nhiều điều em không thể làm được: đi picnic, bơi, trượt tuyết, trượt băng, đi sàn nhảy, tất cả với em đều là không thể. Ngay cả khi đi dạo cùng anh, anh cũng phải đi rất chậm. Tất cả những gì em có thể làm không chút khó khăn gì là ngồi bên cạnh ai đó, nói chuyện và nghe nhạc. Vào tuổi đó, các cậu con trai không thể chịu đựng nổi những hoạt động kéo dài đến thế. Còn em thì không muốn trở thành điều phiền nhiễu với bất kỳ ai.
Nàng uống một ngụm Perrier vị chanh. Đó là một buổi chiều ấm áp tháng Ba. Thậm chí đã có thể nhìn thấy những người trẻ tuổi mặc sơ mi ngắn tay, trong đám đông, đang đi lại trên Omote-sandô.
Nếu hồi đó chúng ta còn chơi với nhau, rất có thể em cũng sẽ làm phiền cả anh nữa. Anh sẽ chán em. Anh sẽ muốn được lao vào một thế giới khác rộng lớn hơn, hoạt động hơn, và em sẽ rất đau khổ về điều đó.
Không, Shimamoto-san, anh không nghĩ là anh có thể chán được em. Bởi vì, em thấy đấy, có mối liên hệ đặc biệt nào đó giữa anh và em. Anh biết điều ấy. Anh không thể giải thích được nó bằng lời nói, nhưng anh biết mối liên hệ ấy nằm ở đó và nó quan trọng, và quý giá. Anh chắc là em cũng biết.
Nàng chăm chú nhìn tôi, mặt không đổi sắc.
Anh là một người rất bình thường, tôi nói tiếp, anh không có gì đặc biệt để tự tán dương. Và khi còn trẻ, anh còn kém cỏi nữa, kiêu ngạo và không có chút tinh tế nào, vì thế chắc là anh không phải là một người thích hợp để ở bên em. Nhưng anh có thể nói với em điều này: anh sẽ không bao giờ thấy chán em. Về điểm này thì em khác với những người khác. Với em, anh là một người đặc biệt, anh cảm thấy thế.
Shimamoto-san lại nhìn hai bàn tay đặt trên bàn. Nàng hơi doãng những ngón tay ra, như để nghiên cứu hình dáng của chúng.
Nghe này, Hajime, thật là đáng tiếc nhưng một số điều không thể trở ngược về sau được. Một khi đã đi về phía trước, thì dù có nỗ lực đến mức nào, người ta cũng không thể quay lại đằng sau. Khi đã có một chi tiết dù là rất nhỏ bị lỏng ra, tức khắc mọi thứ sẽ đứng im, và mãi mãi nằm im như thế.
Một lần, chúng tôi cùng nhau đi nghe các Concerto cho piano của Liszt. Shimamoto-san gọi cho tôi đề nghị đi cùng nàng đến buổi hòa nhạc. Nhạc sĩ là một dương cầm thủ nổi tiếng Nam Mỹ. Tôi cùng nàng đến phòng hòa nhạc của công viên Ueno. Buổi độc tấu thật tuyệt diệu. Kỹ thuật của người nghệ sĩ thật hoàn hảo, nhạc vừa tinh tế vừa sâu, xúc cảm của người chơi có thể cảm nhận rõ. Tuy nhiên, dù có nhắm mắt lại cố hết sức tập trung, tôi vẫn không sao chìm đắm được vào thế giới âm nhạc đó. Một tấm riđô mỏng dựng lên giữa buổi hòa nhạc đó và tôi. Một tấm riđô mỏng đến mức không thể chắc nó có tồn tại hay không; cứ như vậy mãi, dù cho có cố gắng đến đâu tôi cũng không sao đi qua được nó. Khi tôi kể điều đó với Shimamoto-san lúc ra khỏi phòng hòa nhạc, nàng nói với tôi là nàng cảm thấy một điều tương tự.
Theo anh, đâu là vấn đế của cuộc hòa nhạc này? nàng hỏi. Nghệ sĩ dương cầm chơi rất tuyệt đấy chứ.
Em còn nhớ không? Cái đĩa mà chúng ta nghe hồi nhỏ hơi bị xước ở cuối bài thứ hai, nghe thấy có tiếng rít nhỏ. Crr, crr, crr. Khi không nghe thấy tiếng đó, anh thấy thiếu cái gì đấy.
Shimamoto-san phá lên cười.