Phía Sau Em Là Anh


Khoảng thời gian im lặng ngại chết đi được, tôi cũng không biết bản thân nói đúng hay không, chỉ là thấy sao nói vậy.
“Từ nay cô không được tham gia vào nhiệm vụ của đội phá bom, cục trưởng giao phó cô cho tôi.”
Giọng điệu của hắn như kiểu từ nay phải đi theo, nói đông không được đi hướng tây.

Tỏ ra lạnh lùng như thế cho ai xem? Tôi thấy ngứa mắt như vậy sao Ngưỡng Mi lại tôn sùng người này?
Hắn rời khỏi phòng tôi lập tức gọi cho Ngưỡng Mi, chả biết nó làm gì nhưng mỗi lần tôi gọi đều nhắc máy rất nhanh.
“Sao vậy? Muốn về rồi sao, nhưng đợi tao dưỡng thương cái đã.

Khi nào lành rồi về tiếp đãi bọn họ thật chu đáo.”
Cái tiếp đãi của nó chắc là đưa lưng cho trưởng bối đánh đến khi chết.

Thật khâm phục cái đầu của nó, tự hỏi suy nghĩ cái gì?
“Sư phụ mày bảo ba mày giao phó mày (tao) cho hắn.”
Nó dường như rất thản nhiên, chẳng lo lắng tôi làm bại lộ thân phận.


Tôi nghĩ chuyện này bị phát hiện chắc là nó bị đánh không ít đi.
“Không sao đâu, khi có người muốn tự tử sư phụ đến khuyên vài câu cho người ta xuống, ngược lại an toàn cho mày.”
Tôi nhận được đáp án, đến phòng bà nội của Ngưỡng Mi thành thành thật thật nhận lỗi.

Ngưỡng Mi bảo nó có chụp hình lại, cứ đưa bà ta xem là được.

Tôi cũng đưa, cũng là người ngồi viết lại gia phả.
Đầu gối chưa đủ đau sao?
Viết sai tên thì viết lại từ đầu, thay bao nhiêu tờ giấy lớn.

Tôi tự hỏi sao lại vất vả như thế? Dựa vào phần mềm trên máy tính, nó chỉ mấy hơn bốn mươi lăm phút để nhập dữ liệu.

Hà tất phải làm tay?
Tôi làm gần xong, cũng gần đến cái tên của Ngưỡng Mi rồi, người chưa chết nhưng linh thật.

Nhờ tiếng chuông điện thoại làm tôi phân tâm, viết sai rồi.

Vậy mà lại viết tên tôi vào gia phả nhà nó, khốn khiếp.
Nhấc máy tôi còn chưa kịp hỏi đã có chuyện gì, nó đã cướp lời nói trước.
“Có lịch thi rồi, mày muốn bao nhiêu điểm?”
Sao tôi lại quên mất bản thân kết thúc vài môn rồi nhỉ? Học kỳ hè tôi vừa thi xong một môn, vẫn còn rất nhiều môn kế tiếp.

Xong đời rồi, rớt thì có mà bù tiền vào, còn tốn thời gian.
Tôi bất lực trước câu hỏi của nó, hai đứa mặc dù chưa từng nói qua nhưng dám cá là trái ngành, làm sao đây?
“Tùy mày, cao hơn điểm C.”
Bảng điểm của tôi tuy không xuất sắc nhưng vẫn giữ đều đặn giữa B, B+ và A.

Nếu có con C nào chắc chắn tôi sẽ hối hận đến cuối đời, người tôi muốn trả thù nhất chính là Ngưỡng Mi.

“Đơn giản vậy sao? Không còn yêu cầu gì khác? Nếu tao lấy hết các cột là A thì mày có thể giúp tao thêm một thời gian không?”
“Được, trước khi học kỳ mới bắt đầu.”
Bọn tôi chốt với nhau như vậy.
Tôi tiếp tục lao đầu viết lại gia phả nhà họ Ngưỡng, gần như là thuộc luôn rồi.

Chỉ có việc nhìn ảnh rồi chép vào mà nó làm đầu óc tôi quay cuồng, nên nói cái gia phả này nhiều đường rắc rối hay là tại tôi ngu đây?
Thật chóng mặt mà.
Ngưỡng Mi nhắn cho tôi công việc thường ngày, tôi chỉ biết nhìn không dám làm.

Công việc đơn giản hơn viết lại gia phả nhà nó, chỉ cần lấy tiền rời khỏi nhà, khi nào muốn thì về.
Tôi chính là con người ngoại trừ việc khẩn cấp, ngoài ra không muốn rời khỏi cái tổ của mình.
Một tuần trôi qua, tôi theo sau chân bà nội đi đến từ đường, thấp hương cho các vị đã khuất.

Đám người hộ tống phía sau cứ hùng hùng hổ hổ, sợ tôi giết chết người bà yêu quý này rồi thủ tiêu sao?
Bà nội thắp hương, tôi cũng thắp, nói ra lời xin lỗi về việc lỡ tay đốt cháy gia phả.

Tôi nghĩ chuyện này không lớn đến như vậy, còn việc để một tuần sau mới xin lỗi, tôi biết bà ta để vết thương phía sau lưng của Ngưỡng Mi hồi phục.
Phải nói bà ta phí công lo lắng rồi, tôi và nó đã hoán đổi vị trí cho nhau.
“Trẻ nhỏ không hiểu chuyện, mong các vị đừng trách tội.”
“Làm việc không suy nghĩ là do con sai, hoàn toàn nhận lỗi.”

Bà ta một câu, tôi một câu hợp tác nhận lỗi.

Giữ cho cái nhà này im ắng thì đỡ được vài phần phiền phức, Ngưỡng Mi khẳng định không đốt còn việc hi hữu xảy ra thì nó không chắc.
Việc nhận lỗi nó cũng không có ý kiến, tôi biết một điều trong lòng nó không phục.

Ngưỡng Mi cũng biết hiện tại tôi sẽ chịu đòn thay nó nếu không nhận lỗi nên không muốn đá động đến.
Điều kiện mà tôi hoàn thành xong việc này là gì đây? Tôi còn bận chưa suy nghĩ ra, nếu là tiền thì tôi không cần.

Nghèo là thật nhưng không thiếu đến mức vòi tiền nó.
“Hôm đó chắc sợ lắm, nếu biết sợ từ nay về sau đừng phạm lỗi nữa.”
Đây là người đánh cháu mình hai trăm cây vào lưng sẽ nói sao? Tôi là người ngoài nên không hiểu cách yêu thương của bọn họ, mặc kệ đi.
“Sẽ không phạm phải nữa, bà yên tâm.”
Thời gian trôi qua rất nhanh, hai tuần sau tôi nằm thư giãn trên chiếc giường rộng lớn của Ngưỡng Mi.

Mắt sắp không nhịn được mà dính chặt lấy nhau, điện thoại đột nhiên reo lên là tôi tỉnh ngủ luôn..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận