Tôi mắt nhắm mắt mở nên cũng thuận theo mà thôi, mọi người không dụ được ông Lý ra vậy thì boss đem tôi làm mồi nhử, cách này là nhanh nhất rồi.
“Bọn mày nghĩ bắt được tao thì kết thúc mọi chuyện, đừng mơ!”
Giọng của ông Lý vang vọng trời xanh, trời không đứng về phía ông ta nữa rồi, muốn cười vào mặt ông ta quá đi.
Nhưng bản thân tôi còn cười được bao lâu đây, mấy con số cứ nhảy liên tục.
An Tử bóp chặt lấy cầm tôi, nghiến răng nói.
“Ánh mắt đó là sao hả?”
Tôi vừa rồi lơ là nên không điều chỉnh tốt cảm xúc của mình chăng?
Boss đứng phía sau lãnh đạm lên tiếng.
“Còn không bắt đầu thì mày chôn cùng nó luôn đấy.”
An Tử vừa run vừa bắt đầu tôi phì cười rồi nhận lấy cái liếc xéo của đối phương, bình thường lại không nhìn ra chanh chua như vậy.
“Anh run như thế tôi có chút sợ, sợ chúng ta chết cùng ngày.”
Boss đứng phía sau nhịn cười đến khổ sở, kẻ căng thẳng chỉ có mỗi An Tử.
Ngốc ạ!
Có lẽ tôi và boss bỏ qua cái chết để trải qua những ngày tháng trước đây.
Đau về thể xác, đau đến nổi không còn cảm nhận được bao nhiêu thứ đến với mình.
Đau về tinh thần, đau đến nổi xem nhẹ sống chết của bản thân.
Mọi thứ nằm trong kế hoạch của boss nhỉ? Khoảng thời gian này lão rãnh rỗi cũng chỉ là bề nổi làm cho tôi xem.
Trong lúc tôi ngủ lão đã làm bao nhiêu chuyện thế mà.
Nghiêm túc nhìn An Tử cẩn thận, dè dặt với quả bom làm tôi càng thích anh ấy.
“Đừng nói là không thể gỡ nhé!”
Giống như mấy cảnh mà tôi thường được thấy hoặc như Ngưỡng Mi trước đây, tôi hỏi trước để còn biết đường, đi cho thanh thản.
An Tử không đáp, tôi liền nhướng mày sau đó cũng im lặng.
Tiếng bước chân rầm rộ ngày càng gần, Ngưỡng Minh Kỵ giờ mới đến sao? Để ông ta gặp lại người cũ, tôi muốn thoát khỏi quả bom nhanh nhanh chóng chóng để ta bên ngoài hóng chuyện.
Trôi qua hai mươi phút Ngưỡng Minh Kỵ tiến vào, gương mặt ông ta nhìn đến chỗ tôi chứa một tia lo lắng, nó nhỏ đến mức nhìn không kỹ sẽ bỏ sót, so với Ngưỡng Mi thì tôi quá đỗi xa lạ với ông ta.
Ngưỡng Minh Kỵ nghiêm túc hỏi.
“Tình hình thế nào?”
An Tử nhíu mày đáp.
“Cho tất cả mọi người lui xuống.”
Tình hình nghiêm trọng như thế sao, khiến mọi người lo lắng rồi.
Thời khắc này tôi chỉ muốn hỏi tôi cử động được hay không, được chạm vào An Tử hay không?
Ngưỡng Minh Kỵ không chút chần chừ ra lệnh.
“Tất cả rút lui xuống núi đợi tin tức.”
Tôi còn nghĩ ông ta sẽ cùng mọi người xuống chân núi xử lý chuyện còn dang dở mà quên mất người ta cũng là kẻ có trách nhiệm.
“Tôi, tôi cũng không đi.”
Ngưỡng Uyên vùng vẫy trong sự áp giải của những người trong quân đội, thái độ của chị ta càng chân thật tôi lại càng cay mắt.
Thà rằng đừng giữ lấy bản thân mình mà sa ngã theo gia đình chị ta thì tốt rồi.
Tôi quay đầu sang hướng khác, không nhìn đến Ngưỡng Uyên nữa, tiếng của chị ta ngày càng xa.
Âm thanh là thứ tôi cảm nhận rõ nhất trong lúc này, bởi vì bốn bề tĩnh lặng thế mà.
Ngưỡng Minh Kỵ siết chặt tay, có vẻ nôn nóng.
Tôi phân tán sự chú ý bằng cách hỏi, thường thì bọn họ nên trấn an tôi mới phải sao lại im như mấy kẻ câm thế kia.
“Ông Lý đó là thế nào? Người quen à?”
“Đúng vậy, Lý Mạnh có công trong việc phá bom giải cứu ở vụ nổ trong hai mươi năm trước nhưng không được cấp trên đề bạc.
Trong khi đó ta được tăng quân hàm cùng khoảng thời gian nên ông ta không thuận mắt.”
“Dùng tiền?”
An Tử lên tiếng nhắc nhở.
“Đừng nói bậy, Thượng Tướng mất rất lâu để làm rõ chuyện của Ngưỡng Mi.”
Ngưỡng Minh Kỵ đè nén tức giận nói.
“Ngay cả con cũng nói như vậy, lời đồn đại trong quá khứ thật sự không phải vừa.”
Nhìn dáng vẻ bất lực của ông ấy tôi chạm phải vết thương lòng rồi, cách làm việc của ông ấy cũng chuyên nghiệp lắm.
Tôi đành nhìn nhận chỗ sai của mình vậy.
“Tôi vừa rồi nói không đúng.”
Cuộc trò chuyện mất thêm năm phút, còn ba mươi phút hơn, hai mươi phút, mười lăm phút, tôi nhẫn nhịn đủ rồi.
“Thượng tướng, không phải nên xuống rồi sao?”
An Tử nở nụ cười méo mó, nhìn anh ấy nghiêm túc như vậy tôi sao dám mở miệng hỏi tình hình.
Năm phút cuối cùng An Tử đột nhiên cố định đầu tôi rồi cúi xuống hôn, dưới sự chứng kiến của hai trưởng bối.
Đôi môi tách mở mặc cho An Tử càng quấy, nụ hôn kéo dài, đầu ốc như tấm ván gỗ lênh đênh giữa đại dương bồng bềnh không xác định điểm về.
Phó mặc cho dòng nước cuốn mình đi, tự do chẳng lo lắng gì cả.
“Ưm… a…”
Tiếng của tôi phát ra chỉ toàn là những chữ cái rời rạc, hôn sâu đến mức nước mắt sinh lý đã tràn ngập, An Tử càng hôn càng cuồng nhiệt.
Tôi chết chẳng có gì nuối tiếc, chết cùng với An Tử là ma cũng thấy vui.
Nhưng hai cái lão già kia thì khó nói, ngại quá đi mất.
Kết thúc nụ hôn tôi đã thấy nó còn mỗi một giây cuối cùng, nhưng nó đứng lại rồi.
Anh ấy làm bằng cách nào vậy? Bản thân hình như tận hưởng nụ hôn nên bỏ qua chi tiết sao?
Nhìn đến chỗ hai lão kia đã quay người sang hướng khác.
Tôi khẽ chạm lên môi sau đó nói.
“Tôi chưa đánh răng.”
Mặc dù ngủ chưa được ba mươi phút.
An Tử tỏ ra bình thản đáp lời.
“Anh cũng vậy.”
Boss nhẹ như không mà lên tiếng.
“Chó con ăn cả phân của nhện mà, sợ cái gì bẩn.”
Sao nghe khó tin vậy? Tôi nhìn An Tử rồi bật cười chẳng phải chăm chọc gì đâu, tôi còn không biết nhện nó ị làm sao..