Phía Sau Giảng Đường

Phía sau giảng đường (P6)
Sưu tầm
Tô Kim Uyên trở lại Sài Gòn vào một ngày nắng gắt. Cô táp vào văn phòng phẩm và gọi điện cho Tuấn. Tuấn có thói quen khi vào lớp, anh sẽ không bao giờ nghe điện thoại và trả lời tin nhắn, vậy mà thời gian gần đây, anh tỏ ra sốt sắng và không thể tập trung vào bất cứ công việc gì.
- Anh... - Tô Kim Uyên ngập ngừng gọi nhỏ.
- Tô - Kim - Uyên. Em đang ở cái nơi khỉ ho cò gáy nào vậy hả?
- Em đang ở gần nhà anh.
- Em đứng nguyên đó cho anh. Anh cấm em dịch chuyển một cm nào. Em nghe rõ chưa. Anh đang cấm em đó.
Tuấn nhận ra dáng cô vẫn đang dựa người ở gần trạm điện thoại. Bên cạnh là chiếc vali nhỏ. Anh chạy ào tới, giọng như rít lên:
- Em muốn chết đấy à?
Tô Kim Uyên chỉ kịp nhìn anh và nở một nụ cười gượng. Cô đổ người xuống trong vòng tay anh và anh cũng chỉ nghe được một câu duy nhất từ miệng cô sau hai tháng gặp lại: " C uối cùng, cũng chỉ có anh bên em ". Anh lóng ngóng: "K hông. Ý anh không phải thế. Anh không hề muốn em chết. Tỉnh lại đi. Tô Kim Uyên".
Khi tỉnh dậy, Tô Kim Uyên chỉ biết mình đang nằm trên một chiếc giường ở căn phòng vừa lạ vừa quen. Chỉ đến khi nhìn thấy chiếc khăn mặt màu vàng chanh, cô mới mơ hồ nhận ra mình đang ở nhà Tuấn. Đầu cô nặng trịch, cơn đau váng vất khiến mọi thứ ở trước mặt mờ mờ ảo ảo. Phải mất vài phút, cô mới dám đặt chân xuống sàn nhà và rời phòng ngủ. Lần đầu tiên ở căn phòng sạch sẽ này, cô cũng đã ngủ thiếp đi một giấc. Và lần này cũng vậy, cô chợt tỉnh giấc khi đồng hồ vừa chỉ gần sáu giờ tối.
Tô Kim Uyên nghe thấy tiếng động phát ra từ căn bếp. Cô nép mình sau cánh cửa và ngắm nhìn anh. Tuấn mặc chiếc tạp dề sọc trắng đen mà thực ra chiếc tạp dề này là do Kiều Trang mua và sử dụng trong suốt thời gian qua nhà chăm sóc bệnh tình cho anh. Bên cạnh là chiếc rổ nhựa đựng rau cải. Kế bên là chiếc tô nhỏ đựng ít thịt bò đã thái lát mỏng. Anh loay hoay cầm tờ giấy nhỏ trong tay, vừa làm vừa ngó nghiêng. Đến khi quay lại tìm gia vị nêm, Tuấn mới phát hiện ra Tô Kim Uyên đang đứng cách đó không xa. Anh đưa tay gãi gãi đầu một cách ngờ nghệch:
- Anh vụng về lắm. Nhưng anh vẫn đang định làm một món gì đó để chúng ta cùng ăn tối .
Tô Kim Uyên thôi tựa người vào cánh cửa. Cô tiến đến gần chỗ anh đứng. Một nụ cười buồn điểm dấu trên khuôn mặt gầy rộc của cô.
- Sao anh không hỏi em đã đi đâu suốt hai tháng qua?
Nét mặt Tuấn thoáng buồn. Anh tháo chiếc tạp dề ra và kéo cô lại phía mình. Cơ thể cô lạnh toát:
- Cuối cùng, em cũng chịu về bên anh.
Tô Kim Uyên đẩy cánh tay anh ra khỏi người mình nhưng không được. Cô ghét cái thái độ bất chấp tất cả của anh khi yêu cô và muốn giữ cô cho riêng mình. Anh hôn lên trán cô, an ủi:
- Chúng ta còn nhiều thời gian để nói chuyện mà. Chẳng lẽ em không thấy đói?
Tô Kim Uyên cũng chẳng muốn làm biếng với anh nữa. Cô gật đầu rồi nhích ra khỏi người anh. Kim Uyên loay hoay những nguyên liệu đã bày sẵn. Tuấn im lặng đứng tựa và khung cửa ngắm nhìn cô. Một tháng trước, Kiều Trang cũng giúp anh nấu nướng trong căn bếp này. Anh cũng đứng như vậy nhìn ngắm dáng người nhỏ nhắn của Kiều Trang. Cũng có chút dao động về mặt tình cảm. Cũng đôi lần cảm mến nhưng anh chưa bao giờ đi quá giới hạn với Kiều Trang. Hai người chỉ nắm tay an ủi như cái tình nghĩa thầy trò và giờ là đồng nghiệp. Mỗi khi lên cơn sốt phải chườm nước lạnh, anh đều dùng chiếc khăn màu vàng chanh kia, dù tháng năm qua đi, chiếc khăn đã cũ, đã phai màu.
Chẳng phải cô cũng đang tò mò như thế đấy sao? (Ảnh minh họa)
Kim Uyên múc nước đổ vào xoong, cảm giác một vòng tay ấm áp quấn lấy qua eo. Sau đó là hơi thở nóng ran phả vào phía gáy. Cô ngọ nguậy.
- Buông em ra đi.
- Không . - Tuấn dứt khoát.
- Em sẽ bỏ đói anh đấy. Thôi nào. Buông người em ra đi.
Vòng tay anh hơi mở rộng, cô chưa kịp nhích người ra thì anh đã xoay người lên phía trước. Những cử chỉ yêu thương của anh vẫn luôn nhẹ nhàng như thế.
- Anh sợ buông tay ra, em sẽ lại biến mất. - Tuấn dịu giọng.
Tô Kim Uyên bật khóc mặc kệ cho anh có dỗ dành như thế nào.
- Mẹ em... Bà ấy mất rồi... Hôm em về quê và gọi điện thoại cho anh nhưng em gặp hai người đang trong quán cà phê. Về đến nhà, mẹ đang ở trong phòng cấp cứu nên em chẳng nhớ mình phải làm những việc gì cả. Sau ngày làm lễ Chung Thất cho bà xong, em trở ngược lại thành phố luôn.
- Được rồi. Được rồi. Bé con à. Chỉ cần bé con của anh không bao giờ bỏ đi mãi là anh hạnh phúc rồi.
Tô Kim Uyên khóc nức nở và cảm thấy lòng mình ấm áp hơn khi ở bên anh. Anh cúi đầu xuống tìm đôi môi trắng bợt và khô ráp của cô. Cơn dục tình trong anh đã bột phát nhưng không dám giựt bỏ những chiếc cúc áo đáng thương của Tô Kim Uyên. Bàn tay anh khẽ khàng luồn từ dưới vạt áo lần lên tấm lưng trần của cô. Cô như dính phải lửa và theo phản xạ, cô hất mạnh bàn tay anh... Nhưng bàn tay nóng rát kia vẫn giữ chặt người cô, đôi môi nồng nàn kia vẫn áp sát trên bầu má, lan sang vành tai và từ từ xuống cổ.
Tô Kim Uyên chưa sẵn sàng cho lần đầu tiên của mình, cô muốn cự tuyệt anh, thế nhưng chính bản thân lại không cưỡng nổi cơn mê hoặc tình ái trong lòng. Cô đã hai mươi tư tuổi nhưng chưa một lần biết đến chuyện đó. Rốt cuộc thì chẳng phải cô cũng đang tò mò như thế đấy sao?
Tuấn không còn thấy cô phản kháng nữa, chính xác là sức đẩy yếu ớt từ đôi tay cô trở lên rời rạc. Lập tức anh hôn cô điên loạn, một tay áp sát lấy tấm lưng bên trong mảnh áo, một tay rờ rẫm cởi từng chiếc khuy nhỏ. Hai người quấn quýt lấy nhau từ phòng bếp sang phòng ngủ. Cô cảm giác người mình như đang mềm nhũn và toàn thân lạnh toát khi không một mảnh vải che thân. Đến khi ý thức lại được sự việc đang xảy ra, cô rờ tay chạm dọc sống lưng anh. Một cơ thể nóng hổi đang áp sát lấy người cô. Giữa cơn mơ nửa tỉnh nửa mê, phần thân dưới dội lên một cơn đau kinh hoàng. Cảm giác như bị đâm xuyên qua da thịt, bàn tay cô bậu chặt lấy bờ vai anh, những chiếc móng tay ấn sâu vào phần lưng trần. Cô thét lên:
- Anh bỏ em ra đi. Em đau lắm!
Thế nhưng bàn tay Tô Kim Uyên vẫn bám chặt vào tấm lưng chắc nịch của anh. Nước mắt lấm lem trên khuôn mặt cô khiến anh cuống cuồng, lo lắng, Anh hoảng hốt và đưa tay gạt nhẹ những giọt nước mắt đó.
- Anh xin lỗi. Anh xin lỗi.
Tuấn không muốn làm cô đau nhưng cơn dục vọng vẫn đang thiêu đốt anh. Cuối cùng, anh hung hãn rướn người và cố gắng chiếm đoạt cô trong cơn đê mê mãnh liệt. Anh thở gấp gáp, đôi mắt mơ hồ nhìn Tô Kim Uyên...
Trong khoảnh khắc đau đớn không tài nào thét nổi, dần dà cô cũng cảm nhận được thứ cảm giác mãn nguyện trước tình cảm mãnh liệt của anh. Họ sẽ không còn là hai người xa lạ, không còn e ngại phải che giấu tình cảm yêu đương trong mối quan hệ thầy - trò như trước kia. Kể cả vào một ngày nào đó trong tương lai, họ vô tình để lạc mất nhau thì chỉ cần nghĩ tới giây phút cô đã hiến dâng trọn vẹn cho người con trai đầu tiên mà cô yêu thương trong những năm tháng tươi đẹp nhất của tuổi trẻ, cô cũng sẽ cảm thấy vô cùng mãn nguyện.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui