Phía Sau Lớp Mặt Nạ


Vài ngày sau Ngôn Bắc Hải trở về từ chuyến công tác, khi hắn trở về nhà còn chưa kịp lên cất đồ đạc trong tay đã bị mẹ gọi vào trong phòng riêng.

Ngôn Bắc Hải nhìn hành động kỳ quái của mẹ đoán rằng trong lúc hắn đi công tác chắc chắn có chuyện xảy ra.
Quả nhiên vừa đóng kín cửa mẹ hắn đã nói ra chuyện động trời, Ngôn Bắc Hải kinh hãi nhìn mẹ mình lắp bắp nói.
"Mẹ...mẹ làm gì vậy! Sao mẹ có thể cướp nhà của cô ấy như thế!? Cô ấy đã giúp chúng ta bao nhiêu việc, vậy mà mẹ lại hành xử kiểu đấy là sao!"
Vương Mỹ Lâm mặt không đổi sắc nhìn con trai đáp lại.
"Con khờ quá, nhà phải đứng tên mình thì mới an tâm được con à.

Mẹ đang suy nghĩ cho con nên mới làm vậy đó, nhỡ sau này con với nó li dị thì chúng ta đỡ mất nhà."
Ngôn Bắc Hải không còn gì để nói với người mẹ tham lam này của mình, trong lòng hắn vẫn còn tình cảm với vợ nên hắn cảm thấy làm như vậy là sai trái.

"Không thể, cô ấy đã mất mát quá nhiều rồi, mẹ à trả lại giấy tờ nhà cho vợ con đi! Nếu mẹ muốn sau này con sẽ mua nhà cho mẹ!"
Dù con trai khuyên nhủ đến thế nào Vương Mỹ Lâm cũng không chịu nhả món hời này ra, bà ta nhất quyết không trả lại nhà cho Đào Thi Hàm.

Thấy vậy Ngôn Bắc Hải bất mãn đứng lên.
"Nếu mẹ cứ khăng khăng như vậy con sẽ nói với cô ấy sự thật này!"
Vương Mỹ Lâm hừ lạnh hỏi.
"Mẹ nuôi con ăn học, giành giựt mọi thứ tốt cho con thế mà con lại chẳng nghĩ tới mẹ à! Với con mẹ quan trọng hơn hay vợ quan trọng hơn con nói đi!"
"Hai cái này sao có thể so sánh với nhau được chứ!"
Thấy con trai vẫn còn ý định nói ra sự thật với con dâu, Vương Mỹ Lâm liền đem con át chủ bài ra đe dọa con trai mình.
"Bắc Hải con tưởng mẹ không biết gì à, con ở sau lưng Thi Hàm gian díu với con ả thư ký kia.

Bây giờ con nói ra mẹ cũng sẽ kể ra sự thật, để xem Thi Hàm có chịu nổi cú sốc này hay không nhé!"
Lời đe dọa của mẹ làm Ngôn Bắc Hải cứng họng, hắn im lặng không dám nói gì thêm vì biết mình đuối lý.

Vương Mỹ Lâm nhếch miệng cười với con trai.
"Nếu con muốn bù đắp cho Thi Hàm thì con nên cắt đứt với ả thư ký kia đi, dành thời gian chăm sóc cho vợ con ấy."
Vương Mỹ Lâm ngả bài xong đi ra ngoài, bị bà ta nắm trong tay bí mật Ngôn Bắc Hải cũng không dám làm gì trái với ý Vương Mỹ Lâm nữa.
Đào Thi Hàm nhìn chồng mở cửa phòng vào, cô vui vẻ chạy đến bên cạnh chồng ôm lấy eo hắn cười nói.
"Anh về rồi à, anh có nhớ em không, em thì nhớ anh lắm đó."
Tay Ngôn Bắc Hải đưa lên ôm lại vợ, trong lòng hắn lúc này ngũ vị tạp trần.

Hắn nhanh chóng che đi cảm giác tội lỗi của mình đáp lại cô.

"Đương nhiên là anh nhớ em rồi, bởi vì nhớ nên anh mới nhanh chóng hoàn thành công việc để về nhà với vợ đây."
Hai người nói vài câu, Đào Thi Hàm buông tay để chồng đi vào trong phòng tắm.

Lúc sau Ngôn Bắc Hải bước ra ngoài, hắn mệt mỏi nằm trên giường.

Đào Thi Hàm uống thuốc an thần xong đã ngủ thiếp đi từ lâu.

Ngôn Bắc Hải chỉ biết thở dài cầm chăn đắp lên người cho cô, nhìn gương mặt đang say giấc nồng của người bên cạnh hắn lại nhớ đến ngày hai người kết hôn.

Khi ấy hắn đã hứa hẹn những gì, vậy mà lúc cô suy sụp nhất hắn lại qua lại với người phụ nữ khác.
Nhưng đã đâm lao thì phải theo lao, Ngôn Bắc Hải áy náy được vài giây đã bỏ sau đầu mà ngủ mất.
Sáng hôm sau Đào Thi Hàm như thường lệ ngủ dậy, tuy nhiên cô không hề biết từ ngày hôm nay cô đã mất đi quyền làm chủ trong căn nhà này.

Vương Mỹ Lâm sau khi chiếm đoạt tài sản của con dâu bắt đầu lộ ra bản chất thật của bà ta.

Nếu như trước kia bà ta thường dậy sớm nấu ăn cho con dâu thì bây giờ bà ta mặc kệ không thèm nấu gì hết.

Qua vài ngày Đào Thi Hàm cũng nhận ra sự thay đổi thái độ của mẹ chồng, cô nghĩ có khi nào do chăm sóc cô quá nhiều nên mẹ chồng mệt mỏi.
Đào Thi Hàm nghĩ vậy liền bỏ qua bệnh tình của mình, sáng sớm xuống nấu ăn cho gia đình chồng.

Mùi thơm từ phòng bếp bay ra làm Vương Mỹ Lâm tò mò đi vào.
Bà ta kinh ngạc nhìn Đào Thi Hàm đang nấu nướng trong bếp.
"Con không định dưỡng bệnh sao con."
Đào Thi Hàm nhìn mẹ chồng mỉm cười lắc đầu.
"Mấy tháng nay để mẹ chăm con nhiều rồi, con cũng nên làm gì đó chứ ngồi mãi trong phòng cũng chán."
Vương Mỹ Lâm vui vẻ khoái trá, bà ta không cần mở miệng mà con dâu đã tự giác làm việc nhà rồi.

Bà ta đi đến bàn ăn kéo ghế ngồi xuống sau đó nhẹ nhàng nói như thể rất quan tâm Đào Thi Hàm.
"Con nói đúng đó, bây giờ đừng ngồi im nữa, mẹ nghĩ con nên làm hết việc nhà để quên đi chuyện buồn đi con.

Đừng nghĩ tới nó nữa thì sẽ hết bệnh."
Vừa dứt lời thì mọi người trong nhà cũng đi ra, nhân đây Vương Mỹ Lệ liền tuyên bố với mọi người.
"Để bệnh tình của Thi Hàm tốt lên mọi người nên để con bé làm việc, có gì thì cứ nhờ nó nhé.

Biết đâu làm nhiều sẽ giúp nó cải thiện tình trạng bệnh, không còn suy nghĩ lung tung nữa."
Ngôn Tống Bình cùng Ngôn San San nhiệt liệt hưởng ứng lời bà ta nói, chỉ có Ngôn Bắc Hải là nhận ra bà ta chỉ đang lợi dụng chuyện này biến Đào Thi Hàm thành người hầu trong nhà.
Hắn liếc nhìn vợ mình nhưng không dám nói gì, mà sự im lặng của hắn cũng giống như ngầm đồng ý cho việc gia đình mình bắt nạt Đào Thi Hàm..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui