Phía Sau Lớp Mặt Nạ


Trình Tuấn Triết đi ra bỗng gặp Vũ Hân Nghiên, hai người đứng lại ánh mắt nhìn nhau có phần khó nói.

Vũ Hân Nghiên nhìn anh rồi dứt khoát đi qua anh, chỉ thấy gương mặt Trình Tuấn Triết mang theo phần bất lực rời đi.
Lúc Vũ Hân Nghiên tới trước cửa phòng vệ sinh liền thấy chồng mình mặt hằm hằm bước ra.

Cô vội vã đi tới hỏi han.
"Anh làm sao thế, sắc mặt anh trông kém vậy?"
Ngôn Bắc Hải hừ một tiếng nói.
"Không có gì, chỉ là hơi mệt một chút.

Chúng ta đi về đi."
"Nhưng còn tiệc của Hàm thị trưởng, không ở lại nói vài câu với ông ấy sao?"
"Kệ đi, quà cũng đã tặng rồi cần gì phải ở đây nữa."
Hắn chẳng muốn phải nhìn gương mặt đắc ý của Trình Tuấn Triết, ở lại chỉ càng thêm khó xử, chi bằng trở về nhà còn tốt hơn.
Vũ Hân Nghiên nghe theo chồng đi về, lúc về tới nhà anh ta vùng vằng vào phòng.

Mẹ chồng đứng ở gần đấy thấy hết mọi chuyện, bà ta đi đến hỏi cô.
"Nó bị làm sao thế?"
"Anh ấy tự dưng đòi về nhà, con cũng không biết lý do nữa, anh ấy không chịu nói với con."
Vương Mỹ Lâm nhíu mày, hiếm khi bà ta bảo con dâu.
"Nó là chồng cô, cô vào an ủi nó vài câu cho tôi đi, nhớ ăn nói khéo léo vào."
Vũ Hân Nghiên kinh ngạc, lần đầu tiên mẹ chồng thực lòng nhờ vả cô như vậy.

Nếu là trước đây mẹ chồng nhất định sẽ chửi mắng cô vô dụng mới làm chồng bực mình.
"Con...con sẽ vào ngay."
Cô gật đầu rồi đi lên lầu, bước vào phòng đã thấy Ngôn Bắc Hải đồ cũng không cởi đã lên giường nằm.

Vũ Hân Nghiên đi tới thay đồ giúp chồng, còn dò hỏi.
"Anh à, hôm nay có gì khiến anh khó chịu vậy.

Nói ra đi biết đâu lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn."
Ngôn Bắc Hải nghĩ nghĩ, thấy vợ mình nói cũng có lý.

Hắn ta liền thở dài.
"Em nhớ Trình Tuấn Triết không?"
Vũ Hân Nghiên gật đầu.
"Em nhớ.

Nhưng hắn thì có gì mà anh sợ hắn."
Ngôn Bắc Hải xoa mi tâm.
" Hắn chính là tình địch trước đây của anh."
"Hắn luôn ganh ghét anh cùng Thi Hàm bên nhau, nhưng hắn chỉ là một tên nhà nghèo chẳng đáng nhắc đến."
"Chỉ có điều, không biết hắn đã giở trò gì có thể leo lên làm con nuôi của Hàm thị trưởng.

Anh sợ sau này hắn sẽ nhớ thù xưa mà trả thù anh, dù sao hắn đã có Hàm thị trưởng chống lưng, có gì mà không dám làm."
Vũ Hân Nghiên tiến lại gần xoa bóp vai cho chồng mình, cô nhẹ nhàng khuyên nhủ.
"Đừng sợ, mình có làm gì sai đâu mà phải sợ.

Anh làm ăn chính đáng mà, chỉ có kẻ tiểu nhân mới lo lắng."
Nói đến đây cô thấy rõ cơ thể chồng mình cứng lại, Vũ Hân Nghiên ân cần hỏi thăm.
"Dạo này anh làm việc cực lắm nhỉ, cơ bắp đều cứng hết cả rồi."
Ngôn Bắc Hải giật mình cười gượng đáp.
"Không sao, em cứ xoa bóp như thế thì mấy hôm nữa sẽ khỏi ngay thôi."
Lúc quay mặt sang chỗ khác sắc mặt hắn liền thay đổi, đúng là hắn đã làm chuyện xấu, thậm chí còn là chuyện phạm pháp nghiêm trọng.
Nhưng có là gì thì cũng không còn bằng chứng, người đã nằm sâu dưới ba tấc đất cũng chẳng thể sống lại tố cáo hắn.
Đột nhiên Vũ Hân Nghiên cúi sát đầu gần tai hắn, thì thầm.
"Mà anh à, em có tin vui rồi."
Ngôn Bắc Hải mở lớn mắt quay sang nhìn cô, vì quá bất ngờ mà lắp bắp.
"Em...em nói thật chứ!!"
Hắn quay người giữ vai cô, kích động đến nói không lên lời.

Vũ Hân Nghiên gật đầu.
"Thật, em vừa mới đi kiểm tra ngày hôm qua, anh xem."
Cô đi tới chỗ để túi lôi ra tờ giấy kiểm tra sức khỏe của mình đưa cho Ngôn Bắc Hải.

Khi thấy thông tin trên đó thực sự xác nhận có thai Ngôn Bắc Hải vui mừng như một đứa trẻ.
Tin vui này làm hắn ném chuyện Trình Tuấn Triết qua sau đầu, hắn dùng lực bế bổng Vũ Hân Nghiên lên xoay một vòng trên không trung miệng hô lớn.
"Anh sắp được làm cha rồi haha!!!"
Vũ Hân Nghiên bị hắn ôm phì cười ngăn chồng mình lại.

"Bình tĩnh đi anh, cẩn thận ảnh hưởng tới con đó."
"Ừ nhỉ, anh mừng quá nên không chú ý chuyện này."
Hắn vội vội vàng vàng thả cô xuống, còn quỳ xuống chạm vào bụng cô.
"Con trai ngoan, con trai cưng của cha, cha vô ý quá làm kinh động đến con rồi, con đừng có giận cha nha."
Tay hắn xoa nhè nhẹ trên bụng cô lẩm bẩm vài tiếng, Vũ Hân Nghiên thở dài oán trách.
"Haizzz thế chẳng nhẽ anh chỉ thích con trai à, nếu con gái thì sao."
Nghe vợ giận dỗi Ngôn Bắc Hải lập tức chân chó trả lời.
"Con gái cũng tốt, anh cũng thích con gái.

Chỉ cần là con của hai chúng ta thì là trai hay gái anh đều yêu hết."
"Chỉ được cái khéo nịnh."
Vũ Hân Nghiên bẹo má Ngôn Bắc Hải, sau đó hắn như nhớ ra cái gì đấy đứng phắt dậy nói.
"Phải rồi anh sẽ đi nói chuyện với mọi người, thông báo niềm vui này cho mọi người cùng vui."
Hắn không thể nào kiềm chế nổi chạy như bay ra ngoài, U Hân Nghiên nhìn theo bóng lưng hắn, lại nhìn tờ giấy khám trên tay.

Lúc sau cô đi tới cửa áp sát tai vào cửa, có thể nghe loáng thoáng tiếng cười nói bên ngoài.
Dường như đứa trẻ này chính là phúc tinh của bọn họ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui