(Bắt đầu từ bây giờ cho đến các chap sau sẽ có những chap kể theo ngôi thứ 3 và ngôi thứ 1 xen kẽ nhé m.n)
6 giờ sáng tại nhà Nguyễn Trần Ngọc Nhi...
Tít... tít.... tít.
Umh, ta ghét ngày này nhất. Ngày đi học lại - ngày uể oải nhất trong năm. Cái ông quản gia chết tiệt cứ phải kêu như trời đánh ấy.
- Được rồi, tui xuống ngay đây. Sớm chán mà kêu hoài. Bực mình.
- Đây là bữa trưa của cô. Đây là súng và dao găm, nhét khéo vào váy đi, nhớ đừng cho ai phát hiện. Đem theo cả kính nữa, nhớ chưa. Cô make - up không tồi đâu, miễn cô che đi được cái vẻ trắng toát đó là được.
- Tôi biết điều đó, anh đừng có làm mẹ tôi.
Một bên là súng, một bên là dao găm, nếu mà để lộ không biết nhà trường có đình chỉ không nhể??
May là hôm nay trời mát mẻ, nếu không chắc ngồi chào cờ nắng chết mất.
Lần này cô không vội, từ từ dắt xe vào chỗ gửi xe và đi vào lớp.
Còn đến 20 phút nữa là mới chào cờ, ngồi xuống và uống một ngụm nước nghỉ cho khỏe đã.
- Xin chào. - Võ Mạnh tiến tới chỗ cô và nói một lời chào.
- Chào.
- Tôi là Võ Mạnh.
- Nguyễn Trần Ngọc Nhi. Rất vui được làm quen.
Cô nở một nụ cười thân thiện và bắt tay với cậu.
- Cô biết tôi là ai à?
- Tất nhiên và cậu cũng đừng hỏi câu đó, cậu có vẻ muốn khoe lắm đấy. Cậu là người đứng đầu bảng xếp hạng và là con trai của người đứng đầu tổ chức ở bên King lớn thứ 2 thế giới.
- Tôi được biết như thế à.
- Tất nhiên rồi, mọi người trong lớp này hầu hết là con của những người trong thế giới ngầm mà.
- Nhưng cậu không phải.
- Đúng vậy, vì tôi khác biệt và điểm cao thôi.
Tùng... tùng... tùng. Mọi người sắp ra sân để chào cờ, tất nhiên cô và cậu cũng vậy.Cậu rồi kế bên cô nhưng cô không như những người khác, cô không cần phải nói chuyện với ai và cũng không nghe chào cờ.
- Cô ấy thật kì lạ đúng không? - Mạnh quay sang nói với Thanh(người bạn thân của cậu ấy)
- Nếu cô ta không bỏ cây bút đó đi và đi mượn mực thì chắc là điểm sẽ không thấp vậy đâu.
- Tôi cũng nghĩ vậy. Một người không tập trung cũng không nói chuyện.
- Và cũng không phải người của tổ chức.
- Chuyện đó thì chưa thể biết.
Cô ngồi im và lắng nghe mọi người nói chuyện. Tai và não cô có thể lọc ra từng lời nói và cô có thể biết được rằng ai là người của tổ chức đứng bên King và ai là người của tổ chức cướp ngôi, nhưng cô không thể nào biết được là là King/ Queen của tổ chức cướp ngôi... Cô thầm nghĩ: "Có lẽ họ cũng phải dấu kĩ như mình"