Trong giờ chào cờ tại trường MK...
Cô vẫn cứ nhìn trời, nhìn đất nhìn mây, không tập trung nghe chòa cờ, cũng không phải ngồi nói chuyện với một ai đó. Cho đến khi...
- ... Nguyễn Trần Ngọc Nhi để đi...
Nghe đến tên mình, cô sửng sốt, tai lùng bùng không biết chuyện gì xảy ra nên quay sang hỏi Mạnh.
- Ê, 50/50, sao lại có tên tui vào trong cái buổi chào cờ này vậy. Tui phạm lỗi gì hả.
- Trời đất, từ nãy giờ cậu không nghe gì sao, Tớ, cậu và Thanh sẽ đi thi môn đồng đội tại huyện đó.
Thi đồng đội? Một từ quá lạ và quá quen. Thi, tôi đã thi biết bao nhiêu môn trong đời. Nhưng còn đồng đội... ồ không, tôi làm việc một mình...
Lại thêm một cái chán, đều đó là bắt buộc ư? Tại sao phải thế chứ. "Bởi vì nếu cậu muốn thắng thì cậu phải có đồng đội" Cái tiếng nói của Mạnh cứ vang mãi trong đầu tôi như thế. Thôi được, tôi sẽ không làm ba mẹ thất vọng, ít nhất là như thế.
5 giờ chiều tại nhà của Ngọc Nhi...
- Cô luyện tập xong đến 7 giờ thì cô sẽ ăn cơm tối, sau đó làm gì là tùy ý thích của cô.
- Được thôi. Chuyện, 2 tiếng có là bao.
Cô cười vui vẻ và bắt tay vào tập luyện. Mấy ngày nay, cô tập luyện chăm hơn. Cô cũng không biết tại sao, chỉ biết là cô làm theo cảm tính.
Có cái gì đó, giấc mơ ấy cứ lặp đi lặp lại. Tôi không biết nữa, giấc mơ này tôi đã mơ một lần lúc bé. Giờ đây nó cứ lặp đi lặp lại như thế, có chuyện gì đang xảy ra thế này? Tại sao tôi không thể tập trung vào một chuyện gì cả. Ngay cả khi ở trường, các tiết giảng dù tôi nghe hết, hiểu hết nhưng vẫn không thể nào tập trung.
Ngày thứ nhất, ngày thứ 2 rồi ngày thứ 3 qua đi, mỗi đêm đều là giấc mơ ấy, không thể nào chịu được. Sau mỗi giấc mơ đó, mồ hôi lại chảy ra đầm đìa, cổ họng tôi lại nghẹn ứ, không thể kêu gào hay khóc, thậm chí không thể nói được. Nhưng tôi lại cứ phải nằm xuống, ngủ một giấc đến sáng là mọi thứ trở lại bình thường. Thật kì lạ. Tại sao nó lại lặp đi lặp lại một cách kì quái thế kia chứ... Giấc mơ đó thông báo điều gì đây??