Trong bệnh viện SCH...
Bây giờ tại bệnh viện chỉ còn Thanh, Mạnh và cha của cô. Nhật nghe tin cô vào viện thì cũng đến để xem tình hình của cô thế nào.
Ngay khi tôi vừa mở mắt, mọi thứ cứ lòa lòa và đầu tôi thì đau như búa bổ. Bố hỏi tôi:
- Con bị co thắt não. Bây giờ con nằm viện hay con muốn về nhà.
Và tôi chắc chắn câu trả lời của tôi là về nhà. Từ lúc nhỏ đến giờ tôi chưa bao giờ ưa nổi cái mùi của bệnh viện.
Tôi được đưa vào một chiếc xe con nào đó và được bố bế vào giường của mình. Tôi có nghe bố nói nhỏ:
- Con cứ nằm nghỉ ngơi đi, không sao đâu.
Tôi chả thể nói được gì nhưng tôi cảm thấy buồn ngủ và chả cần biết trời đất ở đâu cả. Chỉ biết là buồn ngủ và đau đầu. Chỉ cần thế thôi là tôi ngủ tới sáng.
Tít... Tít... Tít... Tít...
Tiếng chuông báo thức dù đã reo nhưng tôi vẫn không thể nào ngồi dậy. Bịch. Tôi đang cố gắng để mà lết cái tấm thân này vào nhà vệ sinh. Tôi chịu hết nổi rồi...
Oẹ... ọe... ọe...
Mửa được là khỏe lắm rồi. Tôi lấy lại phong độ như mọi ngày rồi xuống nhà ăn sáng.
- Tưởng cô bệnh thế nào chứ thế này thì có gì mà phải lo đâu chứ. Đây là cháo. Cháo trắng đó, ăn đi rồi uống thuốc.
- Thôi khỏi, tôi chỉ cần ăn cháo thôi. Mà tôi ăn bao nhiêu mà anh nấu nguyên một nồi thế.
- Tôi tưởng cô ăn nhiều lắm chứ. Với lại não cô ấy, coi chừng nó teo lại.
- Anh không cần phải lo cho tôi chuyện đó.
- Ăn xong rồi vào phòng thí nghiệm. Tôi sẽ dạy cô pha chế thuốc.
- Nhưng mà tôi vừa mới ngủ dậy mà.
- Không nhưng gì hết. Tiếng nói của tôi là mệnh lệnh. - Nói với giọng vô cùng hùng dũng.
- Thế ra bố tôi giao cho anh nhiệm vụ đó hả.- Cô đang rất nghi ngờ với thái độ của anh.
- Đúng. - Giờ thì anh bất lực, bí mật bị lộ và không thể nào thắng cô được.
- Được thôi, pha chế thì pha chế.