Ngày 31/10...
Cả trường đang hân hoan tổ chức và cô thì ngồi một chỗ, cắm tai nghe và cầm trên tay máy MP3.
- Lại là nhạc không lời à. - Mạnh tiến tới chỗ cô ngồi.
- Đúng.
- Nó có gì hay và tốt đẹp?
- Hơn tất cả những thứ cậu có.
- Nó giàu hơn tôi à.
- Ít nhất thì là vậy đó. Đừng có hỏi nữa.
- Cậu chuẩn bị truyện đọc chưa?
(Trường của Nhi có tổ chức một buổi đọc truyện và cô là một trong số những người đọc truyện được lựa chọn vì cô có một giải thưởng trong cuộc thi kể chuyện.)
- Vậy là cậu sẽ đóng vai con quỷ vô tâm, ác độc, xấu xí?
- Chưa chắc, nhưng đây là Halloween, không cần phải là con người thật của chính mình. Mà nếu tôi như thế thì cậu sẽ đóng vai một thằng hề không hơn không kém và sẽ còn thêm chút biết thái, vô liêm sỉ, nhiều chuyện và thích đi gây sự lắm nhỉ. À mà không, không phải là một chút mà là nhiều chút đấy.
Cô và Mạnh đầu tiên là nói chuyện với nhau, sau đó là lên giọng và cuối cùng là cãi nhau. Người duy nhất ngăn cuộc cãi vã này là Thanh.
- Mệt quá, hai người đừng có cãi nhau hoài như thế. Làm ơn để cho tai tui được yên nghỉ đi nha. Tối nay đến nhà tui nhé.
- Ừ.
Cả hai quay đi và không nói thêm một lời nào nữa.
"Qủa thật không thể thấy được điểm chung của bọn nó." - Thanh nhìn theo bọn họ và suy nghĩ.
17 giờ 30 tại nhà Nguyễn Trần Ngọc Nhi...
- Oẹ... ọe...ọe...
Henry vừa mới đứng trân ra và bây giờ là ọi mửa với cô và cách hóa trang của cô...
Mái tóc đen mượt xõa dài, bộ váy dài chấm gót trắng tinh khôi, tay áo cổ đều kín và bó sát, làn da trắng và một chút son hồng phớt. Một vẻ đẹp hiền dịu mà chưa ai thấy từ lâu lắm rồi. Nhưng nếu ai đó nhìn kĩ, nhìn thật kĩ, bên trong bộ váy áo đó là một con dao găm, con dao găm khắc hình mặt nạ bị bao phủ bởi một lớp vải trắng và bao phủ bởi bộ váy.
- Tôi xấu đến mức vậy sao.
- Không, chỉ là 1000 năm đến nay mới thấy cô mặc váy mà không phải là đồng phục.
- Hôm nay con đẹp lắm, nhưng mà con phải cười lên chứ, khuôn mặt con như thế mà trang phục như thế nó không có hợp đâu con gái.
- Vâng ạ. Hôm nay mẹ lại không về sao?
- Ừ.
- Con đi đây.
- Về sớm nhé.
- Vâng ạ.
18 giờ tại biệt thự Huỳnh Bảo...
- Cậu định đầu độc tôi với bộ trang phục và cái mặt hiền dịu đó hả. Thật không đó, cậu diễn hơi quá rồi đấy.
Thật sự là cậu đã hoảng hốt khi nhìn bộ trang phục của cô. Từ trước đến giờ, trừ những ngày học sinh không phải mặc đồng phục ra thì cô không bao giờ mặc váy. Cô cũng chưa bao giờ tô son và tại vì mấy lần trước cô make up cho da hơi đen lại, bây giờ lại không make up nên cậu đang phải sững sờ trước bộ dạng đó của cô.
- Kệ tôi, không cần cậu phải quan tâm như vậy. Trong bộ trang phục hoàng tử như thế thì nhìn cậu vẫn như một thằng dở hơi.
- Lên xe đi, cấm cãi nhau nữa. Tui điếc lỗ tai với mấy người lắm rồi.
18 giờ 25 phút tại trường MK...
- Trời ơi, nhìn họ kìa, tại sao tôi lại không mặc bộ váy công chúa để phù hợp với Võ Mạnh chứ.
- Nhìn con nhỏ đó kìa, nó lại còn cười hiền nữa chứ.
- Bảo Thanh là vampire kìa, cậu ấy hút hết máu của tôi rồi.
19 giờ tại hội trường của trường MK
- ... mời em Nguyễn Trần Ngọc Nhi.
- Thưa các bạn học sinh thân mến. Tôi xin đọc câu chuyện "Công chúa ngủ trong rừng"...
Ngày xửa ngày xưa, ở một vương quốc nọ, nhà vua và hoàng hậu tuổi đã à vẫn chưa có đứa con nào nối ngôi. Họ cầu mong trời phật, thần thánh và cuối cùng đáp lại lời cầu mong của họ, hoàng hậu đã hạ sinh một cô công chúa đẹp tuyệt trần... Tiên Hắc ám không được mời đến. Vì tức giận nên bà ta đã gieo lời nguyền xuống công chúa: "Đến năm 16 tuổi, công chúa sẽ chạm vào mũi quay sợi đâm và chết"... Một bà tiên đã giảm nhẹ lời nguyền: "Công chúa sẽ không chết mà chỉ ngủ một giấc ngủ dài đến khi có được nụ hôn từ tình yêu đích thực"...Nàng chợt chạm tay vào mũi quay sợi, nàng ngã xuống bên cạnh chiếc giường gần đó. Cho đén khi ngủ, nàng vẫn đẹp, làn da vẫn trắng trẻo, đôi môi vẫn đỏlàm e lệ cả bông hồng. Rừng rậm và gai góc mọc lên từ lâu đài từ lúc đó... Cuối cùng, chàng hoàng tử cũng đã đến, trao cho nàng nụ hôn của tình yêu đích thực... Và họ sống hạnh phúc mãi mãi về sau...
Cô gấp truyện lại và xuống sân khấu trong tiếng vỗ tay cảu mọi người, thì ra cô hóa trang thành công chúa ngủ trong rừng.
- Nếu cậu là công chúa thì tôi sẽ là hoàng tử của cậu, tôi sẽ là người đó.
- Ha, không đời nào có chuyện đó đâu.
- Tổ chức của tôi là Prince mà, chắc chắn tôi là hoàng tử rồi.
- Vậy thì xin lỗi, tôi không có đủ cấp độ để làm công chúa.
- Không sao, tôi sẽ ban chức cho cậu.
- Cảm ơn, tôi không cần.
Thật sự cô rất buồn nôn khi nghe câu này. Thật sự, thà làm ăn xin còn hơn là nhận ban phước từ "hắn".
Có một ai đó đứng phía xa, trong tay cậu ta là vài cô gái và ánh mắt vẫn hướng về "người đó". Người mà hắn sẽ trả thù vì vụ "tai đỏ".