Sắp đến sinh nhật cô. Ba cô về nhà trước hôm đó và bảo:
- Ba không thể tổ chức sinh nhật cho con được, nhưng ba hứa là sẽ tặng cho con nhiều hơn là một món quà trong một hộp quà đấy.
- Vậy hả ba, vậy ba tặng bao nhiêu vậy? 3 món quà, hay 4 món quà?
- Sao lại tò mò thế. Đến lúc đó rồi biết!
Sau lần đó, cô không thể nào không hồi hộp khi nghĩ đến sinh nhật. Trong trí tưởng tượng của cô, lúc đó không cần phải có bạn bè, không cần phải có những hộp quà lớn. Chỉ cần có cả gia đình, thế là quá đủ.
Ngày 09/03 - ngày sinh nhật của tôi và tôi vẫn phải đi học như bình thường.
- Happy birthday nhá.
Thanh và Mạnh chúc mừng sinh nhật tôi bằng một gói kẹo.
- Chỉ có hai người là hiểu tui nhất thôi. Gì thì gì tui vẫn thích ăn kẹo. Woa, trong hộp kẹo có một chiếc nhẫn này.
- Đúng vậy, ai nhận được hộp kẹo trong đó có một chiếc nhẫn thì họ sẽ rất hạnh phúc đấy.
Mạnh vui vẻ nói với cô, thật sự, cậu rất muốn nhìn thấy cô cười với cậu, dù chỉ một giây.
Đó là lần đầu tiên cô cười nói vui vẻ với Mạnh sau 5 tháng cãi nhau. Giờ ra chơi, Nhật có tặng cô một cây kẹo mút.
"Cuộc đời vẫn đẹp sao. Kẹo ngon vẫn ngọt sao" . Sau buổi chiều đi học về, cô vẫn ngân nga câu hát và ngậm kẹo dù trời đang mưa rất to và cô thì không có áo mưa. Ấy vậy mà cô vẫn rất vui vì cô nghĩ rằng có rất nhiều hạnh phúc đang chờ mình ở nhà.
Căn nhà vẫn trống trải làm sao. Không ai chào mừng cô về nhà cả. Có linh cảm xấu trong tâm trí của cô.
- Ủa, Henry hả. Ba tôi đâu.
Cô bất giác hỏi khi trên tay của Henry là một hộp quà được gói rất đẹp và cũng rất to. Henry đưa hộp quà cho cô.
- Ông ấy bị ám sát... Ông ấy đã đổi thiết bị trong mặt nạ của cô sang mặt nạ của ông ấy. Cho dù họ không thể bắn ông ấy hay lấy mặt nạ của ông ấy ra nhưng họ đã giết ông ấy bằng khí độc, ngay cả mẹ cô và ngoại cô cũng đã mất. Ông ấy bảo, nếu ông ấy không về thì tôi có quyền đưa cái này và cuốn nhật kí của ông ấy cho cô.
Cô với tay lấy hộp quà và cuốn nhật kí, lặng lẽ lên phòng riêng.
Đất dưới chân cô tưởng như là sụp xuống. Tất cả, tất cả những gì hôm nay vừa xảy ra là những gì cô không thể nào tưởng tượng nỗi. Ngay cả ngoại và mẹ cô cũng đã mất. Tất cả người thân bỗng dưng biến mất trong 24 giờ.
Sinh nhật của tôi, tệ hại và bất hạnh đến thế sao?
Mưa. Chúng vẫn rơi xuống. Vẫn rơi đều đều. Tôi không biết nữa. Tôi cũng không hiểu là từ khi nào đó, tôi thích mưa. Thích cái lạnh giá bao quanh người và tôi dựng đứng lên vì cái lạnh đó, tôi nổi cả da gà vì cái lạnh đó. Nhưng tôi thích thế.
Tôi đang mặc đồng phục hay đúng hơn là tôi chưa thay đồ. Nếu bình thường, ba sẽ bảo tôi thay đồ để giặt. Mẹ sẽ la mắng tôi vì lười biếng. Ngoại sẽ bảo tôi thay đồ đi tắm rồi xuống ăn cơm. Còn Henry sẽ đứng đó nghe mẹ tôi la mắng tôi.
Tôi đang ngồi cạnh cửa sổ hay đúng hơn là nửa người của tôi ở bên trong và một nửa ở bên ngoài cửa sổ. Phòng tôi trên tầng 2, tầng cao nhất trong nhà. Nếu bình thường, ba sẽ lôi tôi vào trong, mẹ sẽ la mắng tôi vì bà tức giận và ngoại sẽ khuyên tôi xuống nếu không tôi sẽ té. Còn Henry sẽ nhìn tôi với ánh mắt: "Nhảy xuống cho chết đi."
Tôi không biết nữa, hình như tôi đang bước ra cửa sổ thì phải. Tôi đang đứng trên mái ngói. Nước mưa đang thấm vào đầu tôi, vào mái tóc của tôi. Tôi ngước lên nhìn bầu trời. Mây vẫn bình thường nhưng những giọt nước vẫn cứ thay nhau rớt xuống? Mặt tôi ướt đẫm, mắt tôi cũng vậy. Hay là tôi đang khóc? Nếu khóc, tại sao tôi lại không thể cảm nhận được hơi ấm trên má? Có lẽ nước mắt tôi cũng lạnh chăng?
Cô đứng như trời trồng trên mái ngối tầng 2. Henry đang lấy đồ từ dây phơi. Tất nhiên là anh thấy cô đứng như thế. Nhưng anh lại không nói gì. Anh hiểu cô đang phải chịu đựng những gì.
Tôi đang ướt như chuột lột mà vẫn đứng đó. Đây là lần đầu tiên tôi đứng ngoài mưa mà không biết mục đích. Hôm nay, tôi không lạnh, tôi cũng không ấm. Tôi không có dấu hiệu bị cảm cúm khi đứng ra ngoài mưa lâu như thế. Đến lúc bước vào nhà thôi. Có lẽ đã 6 giờ rồi.
Cô bật vòi nước và tắm, vẫn như lúc nãy, cô vẫn đứng im chịu đựng những hạt nước như tát vào mặt. Vẫn không khóc.
Cô với tay lấy chiếc khăn bông, lau nhẹ, cô đã mặc đồ và mặc thêm một chiếc áo khoác. Cô ra ngoài.
- Tôi không ăn tối và cũng đừng chuẩn bị gì cả. Tôi sẽ về sớm.
- Vâng.
Cô đi ra ngoài với một chiếc ô. Cô đi bộ đến quán cà phê cô thường đi với ba của cô.
Quán cà phê nằm trong hẻm nhưng rất đẹp và kín, hơn nữa là nó rất yên tĩnh. Đây là quán cà phê thuộc sở hữu của gia đình Võ Mạnh
...090300... Tít... Cô nhập mã số và bước vào. Quán vẫn yên tĩnh như bình thường.
Cô gọi 2 ly cà phê đen không đường và không đá. Cô nhấm nháp một ngụm đầu tiên và sau đó là từ từ thưởng thức nó.
- Ủa, hôm nay là sinh nhật cậu ấy mà, sao cậu ấy lại đến đây.
Thanh và Mạnh đang rất ngạc nhiên với sự xuất hiện của cô, và hơn nữa cô không đến cùng ba.
- Thường thường cậu ấy gọi coca cola hoặc soda mà, sao hôm nay lại gọi cà phê chứ.
Thứ cà phê cô uống là cà phê nguyên chất, ít tạo bọt nhưng vẫn rất ngon. Với một số người, nó rất đắng, nhưng với cô lại khác, mùi vị thật thú vị. Cô đang uống nó và ngắm mưa, hay đúng hơn là suy nghĩ...