"Ngày...tháng...năm...
Lần đầu tiên có người bảo thích tôi. Khang là con trai duy nhất của một tập đoàn gì gì đó và hình như là có thân thế trong thế giới ngầm. Đó là tôi nghe mọi người nói vậy thôi. Tôi muốn biết yêu là thứ gì và đã đồng ý. Cậu quấn sợi chỉ đỏ vào tay cậu và quấn vào tay tôi. Cậu bảo "Sợi chỉ của cậu và tớ sẽ không bao giờ đứt. Tớ sẽ không để cho nó đứt đâu." Tình yêu là thứ gì đó rất ngọt ngào, tôi nghĩ vậy. Cậu đã dần cảm hóa được tôi. Tim tôi đã dần đập loạn nhịp vì cậu. Tôi thích cậu...
Ngày... tháng...năm...
Sợi chỉ đỏ đã đứt. Danh sách của tôi lại thêm một chữ phản bội. Cậu là một người mê quyền lực. Mỹ đã dùng quyền lực để "mua" cậu ấy. Tôi đã tát cậu ấy. Tôi không nghĩ rằng sẽ dùng đến cái tát. Dù tôi nhiều lần đi đánh nhau nhưng tôi chưa tát ai bao giờ cả. Tim tôi co lại, cổ họng thì nghẹn đắng. Duy có một điều, tôi sẽ không bao giờ nhỏ một giọt nước mắt nào cho cái loại người như thế. Sau chuyện này, tôi lại nghiện âm nhạc hơn. Hầu như tôi đem theo máy mp3 gần như 24/24. Nhạc là thứ duy nhất giải tỏa được nổi buồn và stress của tôi. Đồ ngọt, thứ duy nhất tôi có thể ăn mà không bao giờ chán. Kẹo, thứ chất đầy tủ của tôi và cả ngàn viên kẹo đã vào dạ dày tôi. Tôi tự hỏi, nếu không có nhạc và kẹo thì tôi sẽ sống như thế nào đây. Nhạc và kẹo, tôi thực sự nghiện chúng. Tôi thực sự nghiện chúng mất rồi..."
"Ngày...tháng...năm...
Chuyện buồn của gia đình chưa đủ làm con suy sụp hay sao mà giờ lại phải đến chuyện này chứ. Gia đình của Khang là một gia đinh chống đối lại tổ chức và họ đã lập ra phía cướp ngôi từ trước khi con sinh ra. Ba thấy Khang là một chàng trai không tệ, có lẽ cậu ta khác cha mẹ cậu ta chăng? Nhưng không phải, cha cậu ta là một người mê quyền lực, ông ấy đã sẵn sàng đánh đổi tất cả để nắm lấy quyền lực, ngay cả gia đình và người ông ấy yêu. Ba không ngờ là Khang cũng như vậy. Ba nghĩ rằng con sẽ rất đau đớn, đó là mối tình đầu tiên của con. Nó kéo dài không được bao lâu thì sụp đổ. Ba nghĩ sau chuyện này con sẽ thay đổi được một phần nào tính cách nhưng hi vọng đó là vô ích. Con vẫn vậy, vẫn nói nhiều và trên môi vẫn nở nụ cười, vẫn chọc cho người khác tức điên lên và cười đến đau hàm. Như thế cũng tốt. Nhưng con không thể dịu dàng hơn sao con?...
Ngày...tháng...năm...
Con thật sự đã không mặc một chiếc váy nào trong 3 năm liền trừ đồ đồng phục và lấy lí do là mặc váy rườm rà. Con cũng không đeo bông tai từ 3 năm trước và lấy lí do là "khi ngủ con bị cấn, con ngủ không được." Trên người con, ngoài khuôn mặt, mái tóc dài và chiếc ngà thì những thứ còn lại không hề nữ tính một chút nào. Ngay cả ánh mắt của con nữa, không hề có chút nữ tính nào cả..."
"Ngày...tháng...năm...
Mẹ và ba cũng nói giống với mọi người. Nói rằng tôi chả có một chút nữ tính nào. Nhưng thực sự tôi là vậy. Tôi cũng không biết là từ khi nào nữa, điều đó chắc ghim trong máu tôi rồi. Thật sự thì tôi chả cần phải yểu điệu thục nữ này nọ kia. Chúng không làm tôi phát ớn, cũng không làm tôi thích thú. Chỉ là, tôi muốn sống thế này, với cái vỏ bọc này, để không phải đau đớn nữa, để không cần phải yêu hay tin tưởng thêm một ai nữa. Tôi không cần sự giả tạo đó nữa. Mọi người, làm ơn đừng diễn kịch trước mặt tôi nữa. Tin tưởng ai đó, đau lắm...
Ngày...tháng...năm...
Tôi chuẩn bị học cho kì thi quốc gia, đúng hơn là tôi và Mạnh đang chuẩn bị cho cuộc thi học sinh giỏi quốc gia. Học với cậu ta đúng là khổ thật.Có một quyển sách thôi mà hai đứa học, tôi để quyển sách đó ở giữa nhưng cậu ta không chịu, cậu ta bảo "Một là quyển sách đó thuộc về tôi, hai là bên phía tôi phải nhiều hơn." Nói bao nhiêu lần thì tính tình của cậu ta vẫn vậy, thế là tôi bỏ ra ngoài. Cậu ta còn nói: "Chắc chắn kì này tôi hơn cậu, cậu sẽ sa sút à coi."Mấy lần thi này tôi lơ đãng nên cậu ta hơn tôi. Cậu ta muốn thi thực sự ư? Đã vậy tôi chắc chắn phải làm cho hắn ta bẽ mặt..."
"Ngày...tháng...năm...
Con đang học để thi kì thi học sinh giỏi cấp quốc gia. Ban đầu, con có vẻ không muốn đụng đến, nhưng sau đó ba thấy con có vẻ có động lực và cố gắng nhiều hơn. Con ăn nhanh để đi học tiếp. Những thứ con ăn được để đầy tủ: mì gói và kẹo. Chúng là thức ăn nhanh, không đủ chất cho con. Đợt này, con gầy guộc, da con đã xanh vì thiếu máu, bây giờ lại xanh hơn nữa. Con giảm cân liên tục. Bình thường con có như thế này đâu chứ. Mấy lần thi trước con chẵng cần học hành gì cả. Ít gì thì con cũng phải nghe lời của ba mà ăn uống cho điều độ chứ. Cứ mỗi lần ba nói là con lại ăn nhanh hơn rồi bỏ lên phòng riêng. Sự việc này làm con phải trả giá đắt là viêm dạ dày cấp. Con không ăn nhiều như trước nữa, lại thường xuyên đau bụng. Vậy mà con cũng không nghe lời ba, con vẫn cứ ăn thức ăn nhanh và vừa ăn vừa học. Ai đã làm con ra thế này chứ..."
"Ngày...tháng...năm...
Tôi bận rộn đến không có thời gian mà thảnh thơi chứ đừng nói đến việc viết nhật kí. Cuối cùng thì tôi cũng đã thi xong kì thi này. Cho dù có bao nhiêu cái giá phải trả đi nữa thì tôi cũng đã thắng cậu ta. Tôi đạt vị trí thứ 10 còn cậu ta đứng thứ 18. Bây giờ thì ai là người thắng cuộc đây hả? Con người kiêu căng, tính tình khó chịu, cậu ta là con một, được cưng chiều quen rồi nên thế đấy. Đã vậy tôi phải đè bẹp cậu ta...
Ngày...tháng...năm...
Ngoại bị tai nạn, hôm đó là sinh nhật tôi. Ngày tôi sinh ra xui xẻo đến thế sao. Ngoại bị thương rất nặng, chấn thương sọ não và bị thương ngoài da. Ngoại phải thở bằng bình ôxy, các loại thức ăn thì phải truyền vào. Ngoại mê mang, ngoại không thể cử động, ngoại cũng không nhớ một ai cả, ngoại không nhớ tôi là ai, không nhớ mẹ tôi là ai, không nhớ một chuyện gì cả. Tôi sợ lắm, sợ ngoại mất, nếu ngoại mất là tôi sẽ mất hết tất cả. Tôi đã khóc, khóc nhiều lắm, nhưng không ai biết. Tôi khóc thầm, khóc đến mệt mỏi. Sáng hôm sau, tôi lên cơn sốt cao và mẹ báo tin mừng, ngoại đã dần khỏe. Nếu bắt buộc tôi phải bệnh nặng như thế này để ngoại khỏe lại thì tôi bệnh cả đời cũng được, thậm chí chết đi cũng được, chỉ cần ngoại đừng rời xa tôi..."
"Ngày...tháng...năm...
Ngoại bị tai nạn, vừa nghe điện thoại từ cậu ruột của con, mẹ đã vội điện thoại cho ba. Vì vội quá nên đã quên mất con đang học trong trường. Đến khi con gọi cho ba thì ba mới nhớ, con đành về với bạn vậy. Khi đi thăm ngoại, có lẽ con rất buồn, ba thấy con không nói gì trên đường đi. Sáng hôm sau thì con sốt nặng. Mặt con đờ đẫn, con phải nghỉ học một buổi. Có lẽ do hôm đó trời lạnh mà con lại mặc áo khoác mỏng. Ba cũng quên không dặn con. May là ngoại đã đỡ bệnh, mẹ thì phải ở chăm sóc ngoại. Con thì đi học, ba thì đi làm. Mọi việc trong nhà giờ giao cho quản gia. Món ăn cũng cậu ta nấu, giặt đồ thì có máy giặt. Trong những tháng bận rộn, may mắn là có cậu ta, nếu không thì khó mà ba có thể quản hết việc nhà được. Những cuộc xung đột giữa ba và mẹ ngày càng nhiều thì mẹ lại xa lánh con hơn, mẹ lại càng la con và hành hạ con nhiều hơn. Ba xin lỗi, ba không thể làm gì ngoài việc im lặng. Có lẽ lúc nào đó con sẽ hiểu cho ba..."
"Ngày...tháng...năm...
Nghỉ hè và mọi người đang dốc hết sức lực để thi vào trường MK, một trường danh tiếng thì tôi lại ở nhà và nghe trách mắng. Mẹ đã khó chịu hơn lúc trước nhiều, mẹ khác xưa nhiều quá. *cười khẩy* Mẹ, lời nói ngượng ngạo trong miệng thật. Ngoài xã hội, bà ấy thật dịu dàng, thật dễ mến. Khi về nhà, bà ấy trút hết lên đầu tôi, bà ta trách mắng, xem tôi như một món đồ chơi đáng vứt. Henry có việc nên phải rời nhà này một thời gian. Bà ấy bảo tôi tự giặt đồ. Khi thấy tôi làm không theo ý của bà ấy, bà ta đã cáu lên và chữi rủa tôi, bà ấy nói: "Tao không có sống với cái thứ ở dơ như mày!" Bà ta chà đạp tôi, từng lời nói có gai khứa vào da tôi đến ứa máu. Lần đầu tiên sau 5 năm tôi không thể kìm chế và khóc trước mặt người khác, lần đầu tiên tôi không thể kìm nổi nước mắt. Ba hỏi tôi có chuyện gì. Tôi không nói, tôi không thể nói được, cổ họng tôi nghẹn đắng. Tôi nhìn lũ gà con. Nhìn mẹ nó kìa - mẹ nó xù lông lên khi ai đó động vào nó hay con nó, đối với con nó, nó ôm ấp, chăm lo. Còn mẹ tôi thì hiền dịu với người ngoài và nổi đóa lên với tôi dù tôi chẳng làm gì cả. Tại sao, tại sao chứ, tất cả, tất cả đều quay lưng với tôi, ngay cả mẹ tôi. Mẹ thay đổi nhiều quá, tôi không thể nào nhận ra, không thể nào nhận ra..."
"Ngày...tháng...năm...
Mẹ bảo con giặt đồ trong khi bà ta nằm đó và xem ti vi. Mẹ bảo con và ba làm việc trong khi bà ấy nằm chơi. Ba nghe mẹ mắng con. Ba hỏi thì con lại không nói gì cả, dù sao thì lần nào cũng vậy. Dáng vẻ lầm lì ít nói đó, ba thấy con dùng nhiều hơn rồi. Con ít nói chuyện với mẹ hơn, ít đi ra ngoài hơn, ít nói hơn, ít cười hơn, ít đùa giỡn hơn. Tất cả đều thu về một góc mà mẹ đã biến con thành thế này đây. Con chỉ ăn cơm, con không ăn những gì mẹ mua nữa, ngay cả kẹo và kem, có vẻ con cự tuyệt với mẹ rồi con nhỉ? Nghỉ hè là để cho con nghỉ, mẹ lại làm thế thì tội cho con quá. Ba cũng buồn lắm, ngày xưa mẹ đâu có như thế đâu, mẹ rất thương con mà. Mẹ làm như thế này là đẩy con ra khỏi sự yêu thương. Lúc trước, con chỉ đeo vỏ bọc ở ngoài xã hội, nay con lại dùng đến vỏ bọc đó trong gia đình này, ngay cả với ba. Con đang khép mình lại với mọi người. Những người đang trông chờ con, con có biết chăng. Chỉ tại ba dúng không con, ba đã chọn nhầm người và đã đểcon phải khổ. Làm sao ba có thể bù đắp cho con đây..."