"Ngày...tháng...năm...
Mạnh lại muốn đua với tôi, cậu ta bảo sẽ đến công viên và chờ tôi. Không biết đi đứng kiểu gì mà bị tai nạn. Nghe nói là cậu ta bị mất trí nhớ và khi tỉnh dậy cậu ta chỉ nhớ được gia đình, thành tích và giữ lại được trí thông minh thôi. Vậy cũng tốt, cậu ta sẽ không nhớ gì về tôi nữa nên cậu ta sẽ bớt cạnh tranh hơn. Tôi sẽ được tự do, thoải mái. Mọi người cứ đến thăm và mong cậu ta nhớ lại mọi chuyện. Vô ích thôi, làm thế khổ thêm thôi. Nếu mà nhớ thì cậu ta đã nhớ rồi. Đợi 3 tháng sau xem sao, cậu ta có nhớ thêm được gì không...
Ngày...tháng...năm...
Khi tôi chuẩn bị thi vào Mk, ba đã hứa sẽ cho tôi biết một bí mật. Sáng đó tôi dậy sớm, vừa vào trường đã gặp cái tên chết bầm đó rồi. Hắn vẫn chưa nhớ ra điều gì. Đang thi thì bút tôi hết mực, tôi không muốn đi mượn đâu, thật sự là tôi rất làm biếng, với lại trong phòng này tôi chả quen ai cả trừ hắn. Nhưng mà ở thời điểm này thì tôi và hắn là người dưng. Đến nước này rồi thì phải vậy thôi, bỏ bài giữa chừng. Bấy nhiêu đây đủ điểm đậu rồi. Cao điểm làm gì đâu cho khổ không biết..."
"Ngày...tháng...năm...
Đến lúc con phải biết sự thật. Ba đã cho con biết tất cả những gì ba che dấu 11 năm nay. Ba không nghĩ là con lại bị shock nặng đến thế. Bởi vì cảm giác của ba rất rõ, cảm giác rằng ba sẽ không còn sống được lâu thêm nữa. Trước khi ba mất, con cần phải biết toàn bộ chuyện này. Nếu có gì xảy ra, xin con hãy bình tĩnh. Hãy sống thật tốt. Chọn cách sống yên ổn hay cách sống để trả thù là tùy con. Nhưng con hãy nhớ rằng, phải suy nghĩ thật kỹ trước khi làm điều đó. Hãy suy nghĩ thật kĩ, bước chân vào thì không thể nào bước ra được đâu con..."
"Ngày... tháng...năm...
Giấc mơ ngày xưa đó đã quay lại với tôi. Thật kinh khủng. Tôi hận giấc mơ đó, cái giấc mơ mà ngoại mất. Mỗi tối, chúng cứ phải xuất hiện để thông báo điều gì đó sắp xảy ra. Tôi chẳng thể khóc, cũng chẳng thể nói được điều gì. Thật khó khăn, mồ hôi lạnh toát. Thật sự thì, chuyện gì đang xảy ra chứ"
Từ ngày đó đến nay, ông không viết thêm gì cả. Cô vẫn cứ lật cho đến trang cuối cùng của quyển nhật kí...
"Các công ty mà tôi đang sở hữu...
Mật mã khóa - mở tủ chứa mặt nạ...
Mật mã...
Mật mã...
...
Con hãy suy nghĩ kĩ trước khi chọn đường đi ình. Ai cũng sẽ phải trả giá cho những gì mình đã làm. Trong công việc, hãy bỏ thói quen cẩu thả đi, thay vào đó là một lựa chọn kĩ càng, chín chắn. Đừng nên quá thù hận mà đâm ra lỗi lầm, đâm ra điên cuồng. Chức vị, danh vọng, con có thể từ bỏ chúng nếu con muốn có một cuộc sống yên ổn. Nhưng ba tin rằng con không yếu đuối như thế đâu. Hãy sống cân bằng giữa lí trí và trái tim. Mong con sống tốt..."
Soạt...soạt... Cô đang nhẹ nhàng mở gói quà ra... Một sợi dây chuyền bạc, chiếc nhẫn bạc, đôi hoa tai bằng bạc. Ba thứ ấy được làm cùng một chất liệu và một kiểu.
(Hình ảnh chỉ mang tíh chất minh họa)
Chiếc chìa khóa nhỏ bằng vàng dùng để mở tủ đựng mặt nạ.
Một tờ giấy nhỏ được gấp lại ngay ngắn. Những nét chữ đẹp đẽ khiến cô rơi thêm nhiều nước mắt...
"Chúc mừng sinh nhật thứ 13 của con, con gái. Chúc con luôn vui vẻ dù có bất cứ chuyện gì xảy ra nhé. Tất cả những gì tốt đẹp nhất của ba sau này sẽ là của con. Hãy mạnh mẽ lên con nhé..."
Mưa ngoài trời vẫn không dứt. Mưa rơi ướt hết cả đất trời, cây cỏ. Trong phòng cũng có một cơn mưa, không lớn và ồn ào như mưa ngoài trời, nhưng những giọt mưa đó rất mặn, chúng thấm đẫm cả gối...
Sáng rồi, cô lại phải diễn tiếp vở kịch mà ông Mạnh Trung đang diễn. Vẫn xuống ăn sáng và vẫn đi học bình thường. Vẫn khuôn mặt vui vẻ đó, chỉ có điều, cô tự hỏi rằng "Khi nào thì vở kịch hạ màn và mình sẽ tháo cái mặt nạ này ra chứ? Khi nào?"
Lớp vẫn ồn ào như xưa. Cô chợt hỏi dù đã biết câu trả lời:
- Sao bên buồn bên vui thế. (bên ở đây là 2 phía King và cướp ngôi)
- Đừng có nói nhiều. - Hiện giờ Mạnh đang rất mệt, cậu muốn đá tung cái tổ chức cướp ngôi đó.
- Vậy tốt rồi, hôm nay cậu không phá bọn tôi là được. Xin chân thành cảm ơn.
- King băng hà rồi. - Thanh lên tiếng.
- Rồi không biết cái bà Queen thế ngôi là ai và như thế nào nữa chứ. Có làm được cái trò gì không đây. Chẳng lẽ phải chịu dưới tay bọn cướp ngôi. -Mạnh bực tức và nói lớn.
- Chuyện không liên quan đến tôi.
Những buổi học vẫn trôi qua, cô vẫn về nhà đều đặn. Henry đã thuê một người trang điểm thì có nét giống ba và mẹ cô để mọi người không nghi ngờ. Nhưng những việc đó vẫn không thể nào bù đắp được tất cả khoảng trống trong tâm hồn cô. Cô nhớ ba nhiều lắm. Tiếng cười nói trong ngôi nhà này tắt ngấm, tất cả còn lại là thời gian và kỉ niệm. Henry bất chợt hỏi:
- Cô tính bao giờ mới xuất hiện chứ?
- Bao giờ họ khiêu chiến trước, nếu tôi thắng, tôi sẽ xuất hiện. Nếu tôi thua, điều hiển nhiên là sẽ có một người lên thay thế hoặc sau đó thì sao cũng được.
- Cô trả lời cái kiểu gì vậy hả? Cô cần phải sống chứ, lời tiên tri nó là vậy mà?
- Tôi có quyền thay đổi định mệnh của mình. Sống hay chết mặc tôi.
Nói rồi cô bỏ lên phòng. Quyển nhật kí, ngày nào cô cũng phải lấy ra và nhìn nó. Cô hận những ai đã làm tổn thương đến gia đình cô và cô. Cô sẽ trả thù, bằng mọi giá, ngay cả tính mạng.