12:00 tại tổ chức cướp ngôi...
- Tất cả đã hoàn thành xong, còn Queen - người nối ngôi nữa là chấm dứt, tất cả sẽ thuộc về chúng ta.
Queen của cướp ngôi, người đang đeo một chiếc mặt nạ màu đỏ, nụ cười mãn nguyện, nham hiểm nở trên mặt cô ta.
- Tôi sẽ xử lý cô ta. - Một người thanh niên trẻ lên tiếng, dù còn trẻ tuổi, nhưng địa vị của anh ta không hề thấp kém, kinh nghiệm rất cao và một đám đàn em giỏi. Anh ta là người đứng đầu tổ chức Soul.
- Được, cứ gửi mật thư khiêu chiến, bảo cô ta chỉ được đi một mình, đem đầu cô ta về đây.
16:00 tại nhà Ngọc Nhi...
Cô vừa đi học về, xách cặp và chuẩn bị lên phòng, mấy lúc nay cô ít khi xuống nhà dưới.
- Cô có thư.
- Của ai.
- Cướp ngôi.
Cô nhận lấy lá thư mật từ tay Henry và lên phòng.
" Thân gửi Elizabeth Victoria Aurora - Queen of Underworld (Nữ hoàng của thế giới ngầm)
Hãy cầm cung lên và chơi một trò chơi vui vẻ. Hãy nhớ rằng cô không được bắn cung của chính mình. Hãy cố gắng mà chiến thắng. Chiến thắng quá mong manh hay cô quá tệ hại. Cái giá là mạng sống 15 đổi 1. Tôi sẽ trả cô về với vòng tay của King. Điểm hẹn: Nơi vui vẻ của thế giớ ngầm vào lúc ... giờ...ngày...tháng...năm. Nhớ đến đúng giờ và chơi hết mình.
Soul - Linh hồn của thế giới ngầm"
Ngày hôm đó...
- Được rồi, đây là mật mã của cửa vào. Vào hay không là tùy cô. - Henry đưa cho cô tờ giấy chứa mật mã.
- Cảm ơn.
Cô bước vào điểm hẹn. Mái tóc búi cao, một vài sợi tóc con yên vị trên trán. Sợi dây chuyền, nhẫn và đôi hoa tai cô đang đeo là quà sinh nhật. Chiếc mặt nạ đen kiêu hãnh nằm trên khuôn mặt thanh tú. Đôi mắt sắc nét đến từng chi tiết. Bộ quần áo bó sát kín đáo và một chiếc cung tên. Cô thực sự sẽ trả thù, trong đầu cô, thứ chiếm diện tích lớn nhất là trả thù, với bất cứ giá nào.
Cánh cửa từ từ mở ra.Có tiếng nói từ máy vang lên "Game begin."
Có 15 người ở đây. Có một người đang đi tới, người này khá cao thì phải, đi nhẹ nhàng thật. Có một chỗ nấp, cứ kệ, từ từ rồi xem.
Kịch...kịch... tiếng bước chân ngày càng gần...Rầm, cô đá vào bụng của người đó. Có lẽ do chủ quan, người thanh niên đó đã không phòng bị, khi bị như thế thì vô cùng hoảng hốt. Ngay lập tức, chớp lấy thời cơ. Cô rút một mũi tên của người đó và đâm thẳng vào ngực.
Trong cơ thể của người này có tất cả 5 mũi tên còn lại 4. Cần 2 người nữa để hoàn thành "game".
3 người khác chạy ra chỗ cô đứng cùng các mũi tên chuẩn bị sẵn. Vút...vút...vút... Các mũi tên đang nhắm về phía cô. Cô bắt được chúng và không có vết thương nào.
- Một con nhỏ hỉ mũi còn chưa sạch. Chuyện này quá dễ.
Một người trong số người lên tiếng và cả 3 cười to.
Vút...vút...vút...
- Các người vừa được nhận lại những gì đã mất đấy.
Cô vừa đáp trả 3 mũi tên của chính họ, thẳng vào ngực. Hiện giờ, cô đang nắm giữ 16 mũi tên. Cô đang tập trung cao độ. Vút... lại một mũi tên nữa bay ra từ phía cô. Lần này là một phụ nữ.
10 người tiếp theo bước ra...
- Chọn đi, ai là người giết King đây. Hahaha...
Vút... Một mũi tên lao như bay vào ngực của người vừa nói. Tất cả im bặt...
- Mẹ, mày dám...- Một tên tức tối lao vào cô.
- Hự... - Thêm một mũi tên đâm vào tim.
Vút...vút...vút... Tất cả các mũi tên lần lượt bay đến phía cô. Cô cuối mình xuống để không bị trúng tên. Cô chạy đến phía những người đó và những mũi tên cũng đang chạy trước cô.
Vút... Mũi tên cuối cùng và người cuối cùng. "Game over. You is the winner. Congratulation." (Trò chơi kết thúc. Bạn là người thắng cuộc. Xin chúc mừng.)
Cô trở về, bước vào nhà bằng đường đi từ dưới lòng đất lên.
Máu...khắp thân cô là máu do lúc cô dùng mũi tên để đâm vào đối thủ. Henry từ nhà bếp chạy lên hỏi han.
- Cô bị thương ở đâu à? Không thể tin được là cô còn sống đấy. Này, cô có nghe tôi nói không hả? Cô có bị sao không?
Đáp lại câu hỏi của Henry là đôi mắt vô hồn và một câu nói nhạt "Tôi ổn."
Cô lững thững đi lên phòng...
Tôi đã giết người. Tại sao lúc đó tôi không suy nghĩ gì chứ.Nếu lúc đó tôi suy nghĩ, tôi có còn sống không. Tôi nhuốm máu. Tại sao tôi không suy nghĩ chứ. Lúc đó có một người phụ nữ có lẽ hận tôi lắm nên đã ra tay ngay khi vừa thấy tôi giết người kia...
Cô ngồi trước gương, khuôn mặt thẫn thờ và đôi mắt vô hồn với hàng ngàn suy nghĩ. Cô tháo chiếc mặt nạ ra và bước vào phòng tắm. Làn da trãng nõn nà hứng chịu những giọt nước hung dữ chảy xối xả từ vòi hoa sen. Cô chợt ngã khụy xuống.
Những giọt nước mắt cứ thế tuôn ra khi tôi lại nghĩ về chuyện lúc chiều. Chính họ đã bắt tôi phải làm thế. Chính họ đã chuốc lấy đau đớn từ những gì họ đã gây ra cho tôi. Tất cả đã bắt đầu. Trò chơi không thể dừng lại được nữa. Không thể nào dừng lại được nữa. Tôi đã chọn con đường của chính mình. Đi trên con đường gai đá và cũng phải trả giá. Được, tôi đồng ý. Không được lên thiên đàng, nơi mà tôi luôn mơ ước. Được, tôi đồng ý. Bởi vì, tôi không thể nào quay đầu lại được nữa. Cánh cửa đó, khóa lại rồi, mà tôi không có chìa khóa. Đi tiếp thôi...