Pằng... viên đạn từ phía Jame Hunson Bruno - người đứng đầu Soul - đang hướng thẳng về phía cô. Ý định của Jame là biết được khuôn mặt thật của cô và giết được cô thì càng tốt. Cô né được viên đạn đó. Cùng lúc, các sát thủ của Soul tiến đến. Henry ra hiệu anh sẽ lo mọi chuyện.
Mỗi lúc như thế này cô không bao giờ suy nghĩ. Cô lao nhanh đến phía Jame những người cản đường cô sẽ phải chết. Jame chỉ đứng đó và quan sát để tìm đặc điểm nhận dạng của cô nhưng chẳng được gì ngoài chiếc mặt nạ và miếng vải đen ẩn ẩn hiện hiện. Anh chăm chú nhìn vào đôi mắt của cô... "Hả? Đôi mắt đó thật kì lạ. Một đôi mắt chất chứa quá nhiều cảm xúc. Không thể nào đọc được. Không thể nào có đôi mắt này được. Qủa thật, đây là một đôi mắt đẹp..."
Pằng... tiếng súng của cô ngày càng gần kéo anh ra khỏi suy nghĩ.
Pằng...Pằng...pằng...
"Bóp cò liên hồi cơ à? Chả giúp được gì ngoài việc tốn thời gian và đạn thôi."
- Hự...
Cô đã đá mạnh vào mặt khiến anh ngã xuống. Cô đạp mạnh Jame và hỏi.
- Nói, ai là người đã giết King?
- Tại sao tôi phải nói, cô nên tự đi tìm hiểu đi... Hự...
Lại thêm một cái đạp nữa cùng với đôi mắt sắc lạnh cương quyết và cây súng đã lên nòng chĩa thẳng vào mặt Jame.
- Tôi đang đi tìm hiểu đây. Nhắc lại một lần nữa, ai là người giết King, ai ra lệnh? Hả?
- Không ai hết.
Một người con gái lớn hơn cô khoảng 4 - 5 tuổi đạp thẳng vào lưng cô nhưng Nhi đã kịp nhận ra và phản công lại. Thừa thời cơ, Jame trốn thoát, một lúc sau người con gái đó cũng vùng vẫy rồi trốn thoát. Biết rằng mình không thể đuổi kịp nên cô và Henry đã về nhà.
Tối hôm đó tại quán bar Nights - một quán bar thuộc quyền cai quản của Jame...
- Jame à, anh vui lên đi. Uống đi anh. - Một cô gái thường ngồi với Jame và cũng là nhân viên của Jame, cô ta luôn muốn có được tình yêu của anh, nhưng anh chỉ xem cô ta là gái qua đường.
- Hôm nay tôi không có tâm trạng.
- Sao vậy, đứa nào làm gì mà Jame lại ra nông nỗi này chứ hả? - Một người trong nhóm bỡn cợt.
- Bọn bây thôi đi, tao mệt mỏi lắm rồi.
Từ lúc bắt gặp ánh mắt của vị nữ hoàng 13 - 14 tuổi ấy, Jame không thể nào thảnh thơi được. Anh cứ nghĩ đến đôi mắt ấy, một đôi mắt sâu và chứa đựng nhiều cảm xúc, lần đầu tiên anh không thể nào đọc được ánh mắt của ai đó.
Jame Hunson Bruno là con nuôi và là đứa con duy nhất trong gia đình này. Khi đi học, anh luôn đứng ở những vị trí rất cao, ngay cả học lực lẫn địa vị. Mọi người kính sợ anh và mong được làm một phần của anh. Jame biết rằng họ muốn vậy vì anh giàu có và quyền thế. Theo đó, tính ngang tàn hống hách cũng tăng theo khoảng cô đơn của anh. Anh giết người không ghê tay, chỉ cần có ai đó liếc nhẹ vào mắt anh là sẽ bị xử đẹp ngay lập tức. Vậy mà cô, một đứa nhóc 13 - 14 tuổi dám chà đạp và nhìn thẳng vào mặt anh mà anh không thể nào phản kháng.
"Cô ta là giả mạo... Cô ta là một con nhóc... Cô ta chả là cái thá gì cả... Cô dám đạp tôi à... Cô ta là cái gai...Tại sao đôi mắt đó lại kì dị như vậy chứ... Đồ lập dị... Cô ta là thù địch..."
Tõm... Anh rơi xuống hồ bơi với đầu óc rối bời. Nước mắt và mồ hôi hòa với dòng nước trong suốt... Hôm nay, Jame thật sự rất rối...
- Này, sắp nghỉ hè rồi, ba bọn mình đi đâu chơi đi, cho vui!
Sắp nghỉ hè, Thanh muốn đi đâu đó vì cậu luôn phải làm việc rồi còn học
- Ừ, để tớ suy nghĩ đã, nhiều nơi quá, biết đi đâu bây giờ.
Mạnh có quá nhiều nơi muốn đến, dù là nhà cậu ta có giàu có đi chăng nữa thì gia đình luôn luôn bận rộn khiến Mạnh không có thời gian mà đi chơi được.
- Đi biển đi.
Thật sự là đầu tôi trống rỗng khi nói câu đó, tôi không hiểu sao lại có hứng thú với biển nữa. Có lẽ vì thời tiết chăng...
- Ý hay đó. Chốt ý luôn đi.
Thanh và Mạnh nói cùng một lúc làm ba bọn tôi phá lên cười, ít nhất là lúc này...